Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 55

“Thiệu Đường, là thích… thích, thích rất thích rất thích…”


Thiệu Đường sửng sốt vài giây, lập tức thở ra một hơi thật mạnh, thanh âm nỉ non của Dương Quá, trầm thấp nói khẽ bên tai, từng tiếng từng tiếng thốt ra. Thanh âm rất nhẹ, cũng đi sâu vào lòng hắn, không cảm thấy đau, chỉ có chút choáng váng… là cao hứng, không phải có câu “cao hứng đến choáng váng” hay sao? Thiệu Đường thầm mắng mình không có tiền đồ, chỉ một câu của Dương Quá thôi cũng khiến mình vui đến như vậy.


Dương Quá mỉm cười nhìn Thiệu Đường, khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần, lông mi thật dài run rẩy chớp chớp, gần như chạm vào má y. Dương Quá nhìn Thiệu Đường đến ngây ngốc, con ngươi chuyển động mấy vòng, khóe miệng xinh đẹp không khỏi nhếch lên, cố ý nói: “Thiệu Đường, ngươi vẫn không tin ta sao? Vậy ngươi muốn ta làm thế nào mới tin?”


“Ngô?” Thiệu Đường phản ứng lại, vừa định nói mình tin, ngẩng đầu lên liền chống lại đôi mắt phượng như cười như không của đối phương, rõ ràng là bộ dáng trêu chọc. Thiệu Đường híp mắt hoa đào, hoài nghi nói: “Ngươi lại có chủ ý thối nào nữa?”


“Ngươi đoán xem.” Dương Quá cười có chút… quỷ dị, bỗng nhiên một tay ôm Thiệu Đường, xoay người lại, ép Thiệu Đường nằm lên nhánh cây, mình thì không chút khách khí nằm trên người hắn.


Thiệu Đường đã chuẩn bị tốt chuyện bị trêu đùa, nhưng vẫn bị dọa đến nhảy dựng, ngay cả hô lên cũng quên, nhánh cây dưới thân lay động, tựa như có thể “rắc rắc” gãy đôi bất cứ lúc nào, muốn bao nhiêu nguy hiểm có bấy nhiêu nguy hiểm.


Thiệu Đường ngay cả thở mạnh cũng không dám, thấy người trên thân vẫn cười hì hì, không khỏi tức giận nâng tay đẩy y , nhưng không dám dùng sức quá lớn, “Mau đứng lên, cẩn thận ngã xuống.”


“Yên tâm.” Dương Quá nở nụ cười xấu xa như thường, không có ý định đứng lên, ngược lại cúi thấp đầu, nói khẽ bên tai Thiệu Đường: “Ngươi nói không tin ta, ta phải chứng minh một chút thành ý của mình, không thể bị ngươi oan uổng.”


“Ta không nói…” Thiệu Đường vừa định cho y một ánh mắt xem thường, hắn không có nói qua hai chữ “không tin” này, lời vừa được một nửa, “Uy, Dương Quá, ngươi làm gì?” Khó hiểu nhìn y.


“Không có a.” Dương Quá vô tội nhìn Thiệu Đường, “Chỉ muốn chứng minh một chút.”


“Ngươi… uy, đừng…” Thiệu Đường run rẩy, sau khi phát hiện ý đồ của y, gương mặt “đăng” một cái đỏ lên, một tay của Dương Quá cầm hai tay hắn đặt trên đỉnh đầu, tay kia không biết từ khi nào đã sờ lên đai lưng hắn.


“Ngươi!” Thiệu Đường muốn rút tay ra, nhưng lại cảm thấy nó bỗng nhiên tê dại, không còn sức để động nữa, sớm đã bị đối phương đè lại mạch môn.


Dương Quá vẫn giữ bộ dáng cười hi hi, con ngươi màu đen chuyển động, tỉ mỉ đánh giá tiểu thiên hạ đang thẹn thùng dưới thân, ngón giữa tay phải kéo một cái, lập tức, đai lưng của Thiệu Đường bị cởi ra.


Lúc này mặt Thiệu Đường càng thêm đỏ, ngay cả cổ cũng đỏ đến muốn ra máu, đai lưng màu lam nhạt rơi ra, khoát lên nhánh cây. Ban đầu Dương Quá chỉ muốn đùa với Thiệu Đường, y mất hứng vì Thiệu Đường không tin mình, nhưng bây giờ bàn tay tựa như không nghe lời, nhanh hơn đại não một bước, chậm rãi luồn vào trong bộ y phục màu lam nhạt kia.


Đầu Dương Quá “ong” một tiếng, lập tức trở nên trống rỗng, toàn bộ cảm giác đều tập trung vào lòng bàn tay. Da thịt dưới tay có chút lạnh, rất mịn màng, sờ vào thực thoải mái, theo bản năng cứ qua lại vuốt ve, luyến tiếc rời đi, thân thể không tự giác nóng lên.


“Dương Quá, ngươi tên bại hoại!” Toàn thân Thiệu Đường đều run rẩy, người nọ thế nhưng đưa tay vào vạt áo hắn, một khắc da thịt chạm nhau kia, nhịn không được run một cái, tay của đối phương cư nhiên còn nóng hơn mình, tùy ý rong chạy trên người mình.


Tiếng mắng của Thiệu Đường khiến Dương Quá tỉnh lại vài phần, khi phát hiện mình đang làm cái gì thì sửng sốt một chút, tay trái đang kiềm chế hai tay Thiệu Đường cũng thả lỏng. Thiệu Đường nhân cơ hội thoát ra, vội vàng bắt lấy bàn tay phải đang nằm ở trong y phục mình của Dương Quá.


Thiệu Đường cầm tay Dương Quá không buông, dường như sợ y lại làm gì nữa, trừng mắt nhìn y, nói: “Sao ngươi ở đâu cũng động dục vậy hả?”


Dương Quá rất nhanh đã khôi phục lại, trên mặt có chút ửng đỏ, biểu tình ngượng ngùng bị che dấu bởi nụ cười xấu xa trên khóe miệng, cũng không giãy khỏi tay Thiệu Đường, nói: “Không có biện pháp, ta đây không kiềm chế được. Hơn nữa là ngươi nói không tin ta, ta chỉ muốn chứng minh cho ngươi là ta thích ngươi.”


“Ngươi…” Thiệu Đường hắc tuyến, muốn vươn tay thắt lại đai lưng nhưng lại không dám buông tay Dương Quá.


“Thiệu Đường…” Dương Quá vùi đầu lên vai hắn, cười khẽ: “Ngươi thật xinh đẹp.”


Hắc tuyến! Thiệu Đường đầu đầy hắc tuyến, thật muốn cho y một quyền.


Đáng tiếc Dương Quá một chút tự giác cũng không có, tiếp tục nói bên tai Thiệu Đường: “Thiệu Đường… ta muốn ôm ngươi, làm sao đây?”


Thiệu Đường không nói gì nhìn trời, mặt đỏ lên. Nhưng đôi con ngươi lại chuyển vòng tròn, muốn trêu đùa đối phương một chút, vì thế rất nhanh liền cười đáp: “Di? Ngươi biết sao?”


Lúc này đến phiên Dương Quá không biết nói gì, lúc nghe thấy lời của Thiệu Đường thì đầu tiên là ngẩn ra, rồi đỏ mặt, nâng mắt nhìn ánh mắt chế nhạo của Thiệu Đường đang qua lại đánh giá mình, “… Ai nói ta không biết!” Dương Quá cứng đầu nói, mặt càng đỏ hơn… không thể không nói, y đã bị một câu hỏi của Thiệu Đường làm mơ hồ!… Y tuy từ nhỏ đã lang thang trên đường, chuyện hèn hạ nào cũng nghe qua, nhưng chuyện này y thật sự… không biết!… Nam nhân và nam nhân làm như thế nào?… Dương Quá bị Thiệu Đường hỏi đến xấu hổ.


“Ha ha” một tiếng, Thiệu Đường cười rộ lên, vẻ mặt hiện tại của Dương Quá thật sự… rất đáng yêu, bộ dáng không được tự nhiên. Thiệu Đường thấy tâm tình đặc biệt tốt, thông thường đều là Dương Quá trêu đùa hắn, lần này cuối cùng cũng có cơ hội hòa nhau. Vì thế phải không ngừng cố gắng!


Thiệu Đường buông ra hai tay Dương Quá, hai cánh tay đều vòng qua cổ y, cười đến mấy phần gian xảo, hé miệng: “Đừng lo lắng, ta biết, ngươi ngoan ngoãn nằm xuống là được rồi.”


Lời vừa nói ra, mặt Dương Quá đã đỏ như trái cà. Tâm tình Thiệu Đường tốt hơn nữa, mắt mở thật to, chớp chớp nhìn Dương Quá.


Đáng tiếc Thiệu Đường còn chưa vui vẻ được nửa phút, thì đã nghe Dương Quá nghiêm túc nói: “Ngươi dạy ta là được.”


Dạy y? Làm vậy thì chắc chắn não mình bị ngâm nước rồi! Khóe miệng Thiệu Đường co rút, vừa định nói chuyện, Dương Quá bỗng nhiên buông hắn ra, ngồi dậy.


“… Sao vậy?…” Thiệu Đường bị hoảng sợ bởi hành động đột ngột của y, còn muốn nói thêm gì nữa, vừa cúi đầu, mặt lập tức đỏ bừng, đai lưng của mình bị cởi ra, ngoại sam thật rộng khoát hờ trên người, trung y màu trắng cũng có chút hỗn độn...


Thiệu Đường vội vàng muốn sửa lại y phục, vừa động một cái liền cảm giác nhánh cây dưới thân rung đến dữ dội, thân thể cứng lại. Dương Quá thấy vậy nhanh chóng giúp Thiệu Đường sửa lại y phục, thắt lại đai lưng, cau mày nói: “Xem ra việc lớn không tốt. Lát nữa ngươi cùng bọn họ đi trước.”


“Ngô?” Thiệu Đường khó hiểu nhìn y, không rõ ý của Dương Quá.


Dương Quá giúp Thiệu Đường thắt đai lưng xong, tựa như không kịp giải thích, vươn tay ôm người vào lòng nhảy xuống. Động tác của Dương Quá rất nhẹ, ngay cả Hoàng Dung cũng không phát hiện, còn đang vận công điều tức, chợt nghe y nói: “Quách bá mẫu, bọn Kim Luân Pháp Vương dường như phóng hỏa bức chúng ta ra ngoài!”


Lời của Dương Quá vừa ra khỏi miệng, mọi người đều cả kinh, Thiệu Đường cũng kinh ngạc nhìn về phía trận pháp. Vừa rồi khi Dương Quá kéo Thiệu Đường lên đại thụ, những người bên ngoài đều thấy rõ ràng. Lúc bắt đầu Kim Luân Pháp Vương còn nghiêm túc suy nghĩ cách phá giải trận pháp, nhưng chốc lát sau, những người còn lại gần như không còn kiên nhẫn nữa, lời Hoắc Đô khiến Kim Luân Pháp Vương nghĩ ra một ý, vừa nói ra, các Mông Cổ võ sĩ lập tức tản đi, tìm kiếm nhiều nhánh cây ở xung quanh.


Dương Quá vừa thấy, trong lòng “ầm ầm” một tiếng, nhìn bộ dáng như vậy, chẳng lẽ là phóng hỏa? Lúc này thân trong rừng cây, trận pháp cũng dựa vào đại đa số cây cối xung quanh, nếu đối phương phóng hỏa, bọn họ thật sự không còn biện pháp nào.


“Cái gì?!” Quách Phù nhảy dựng lên, Lục Vô Song đối diện cũng nhảy dựng, hô to: “Vậy làm sao đây?”


Trình Anh xem như ổn trọng, những cũng rất sốt ruột, “Xem ra chúng ta không thể không ra ngoài.”


Hoàng Dung cau mày đứng lên, Dương Quá thản nhiên nói: “Chúng ta phải ra ngoài, cứ ở trong này cũng không tốt gì!” Dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Chốc lát ra ngoài rồi, các ngươi cứ đi trước, đừng dây dưa với những người đó, ta sẽ ngăn cản chúng.”


“Không được!” Lục Vô Song là người đầu tiên phản đối, để một mình Dương Quá ngăn cản đoàn người Kim Luân Pháp Vương, vậy chẳng phải đi chịu chết hay sao?!


Hoàng Dung trầm mặc, nàng cũng muốn nói không được, nhưng, đây có lẽ là biện pháp tốt nhất! Tối thiểu, khinh công của Dương Quá là cao nhất…


Đại Võ tiểu Võ nhíu mày, nói: “Chúng ta cùng lên là được rồi.” Dương Quá có thể, bọn họ đương nhiên cũng có thể.


“Đại Võ tiểu Võ ca, không được, rất nguy hiểm.” Quách Phù lên tiếng, giữ chặt tay áo Hoàng Dung kêu lên: “Nương, ngươi nghĩ biện pháp đi.”


“Không còn kịp rồi!” Thiệu Đường vẫn không nói chuyện giờ phút này mở miệng, nói: “Lo lắng không có gì tốt, hiện tại thừa dịp bọn chúng không phòng bị mà lao ra, cứ chần chừ nữa, đến lúc bọn chúng phóng hỏa, chúng ta ai cũng không thể chạy ra được!”


“Thiệu Đường nói đúng! Theo lời ta mà làm.” Dương Quá liếc mắt nhìn Thiệu Đường, vẫn thản nhiên nói.


“Được!” Hoàng Dung gật mạnh đầu, nói với Dương Quá: “Quá nhi, một mình ngươi phải cẩn thận!”


“Ta biết.” Dương Quá gật đầu, bỗng nhiên kéo Thiệu Đường lên trước nói: “Quách bá mẫu, Thiệu Đường không biết võ công, ngươi giúp ta chăm sóc hắn.”


“Được…” Lời Hoàng Dung còn chưa dứt, Quách Phù bên cạnh lập tức cướp lời: “Nương ta hiện tại có thai, một mình thi triển khinh công còn có vấn đề, sao có thể mang theo một người khác chạy được?”


“Sao ngươi lại có thể nói vậy!” Tuy Lục Vô Song không thích Thiệu Đường, nhưng nghe thấy lời của Quách Phù cũng giận dữ, Dương Quá không tiếc một mình mạo hiểm, hiện tại chẳng qua chỉ thỉnh Hoàng Dung chăm sóc Thiệu Đường một chút, vậy mà Quách đại tiểu thư lại có thể nói ra những lời này?!


“Ta làm sao? Ta nói đều là sự thật! Hắn không biết võ công, còn muốn liên lụy mẫu thân của ta?! Quách Phù cứng đầu không chịu thua, tức giận nói, bộ dáng hiên ngang lẫm liệt.


Dương Quá nghe thấy lời nàng, hai tay nắm thật chặt, gần như có thể nghe thấy tiếng “khanh khách” của xương cốt. Không chờ Dương Quá phản ứng, Thiệu Đường đã nhẹ nhàng kéo lại tay y, lắc lắc mấy cái, nhìn Dương Quá nói: “Ta không cần ai chăm sóc! Ta đi theo ngươi là được.”


“Nhưng…” Dương Quá sốt ruột nắm chặt tay Thiệu Đường , hắn đi theo mình rất nguy hiểm!


Lắc đầu, Thiệu Đường biết y muốn nói gì, sao có thể không biết chứ? Mình quá vô dụng, không biết chút võ công, đi theo ai đều là trói buộc… cười nói: “Ta đi theo Hoàng bang chủ sẽ liên lụy nàng, không bằng liên lụy ngươi tốt hơn. Trái phải đều thiếu người khác một phần nhân tình, không bằng thiếu ngươi.”


Thiệu Đường bình tĩnh nở nụ cười, kiễng chân nói bên tai Dương Quá: “Thiếu ngươi một phần nhân tình không tốt sao? Cùng lắm thì ta dạy ngươi, thế nào? Ngươi không lỗ đúng không?”


Dương Quá nhất thời không kịp phản ứng, sau khi ngốc một hồi mới giật mình phản ứng lại, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu cười, lúc này mới hiểu ý của hắn, nâng tay sờ mái tóc mềm mại của đối phương, trong giọng nói lộ ra vài phần cưng chiều: “… Thật sự không có biện pháp với ngươi.”


“Nói vậy là được rồi.” Thiệu Đường nghe Dương Quá thở ra, thực cao hứng nói: “Vậy chúng ta chuẩn bị ra ngoài đi!”


“Như vậy, có được không?” Hoàng Dung cảm thấy có chút không ổn, tuy mình mang theo Thiệu Đường có chút phiền toái, nhưng nếu giao Thiệu Đường cho Dương Quá, vậy chẳng phải sẽ tăng thêm gánh nặng cho Dương Quá sao, vốn cơ hội Dương Quá tránh được Kim Luân Pháp Vương đã không cao, bây giờ hai người chẳng phải là một chút hy vọng cũng không có?


“Hoàng bang chủ không cần lo lắng.” Thiệu Đường nhìn ra suy nghĩ của nàng, nói: “Kim Luân Pháp Vương bao vây chúng ta, thật ra mục tiêu là Hoàng bang chủ và Quách đại tiểu thư. Hắn muốn bắt hai vị để áp chế Quách đại hiệp. Nên hắn sẽ không muốn dây dưa với Dương Quá, như vậy tính ra nguy hiểm của Dương Quá là không cao.”


“Nhưng…”


Dương Quá gật đầu nói: “Quách bá mẫu, không cần nhưng nữa, nếu không đi sẽ thật sự không thể đi!”


Hoàng Dung đành gật đầu, mọi người đi đến bên pháp trận, nói: “Chốc lát khi ta phá giải trận pháp này, mọi người chia nhau chạy, tốt nhất đừng chạy cùng một phương hướng. Cuối cùng quay về Lục gia trang hội hợp!”


“Đã biết, nương!” Quách Phù trả lời, đi theo phía sau Hoàng Dung.


Lục Vô Song bên cạnh lại không muốn đi, do dự nửa ngày, mở miệng: “Chàng ngốc…” Quay đầu lại, nhìn thấy Dương Quá nắm tay Thiệu Đường, hai người đang thì thầm chuyện gì đó. Lời muốn nói lập tức không thể thốt ra, mày liễu nhăn lại, cuối cùng đành quay đầu đuổi theo Hoàng Dung.


>>Hết chương 55<<

Bình Luận (0)
Comment