Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 56

Dương Quá cảm thấy đầu óc rất mơ hồ, cứ ong ong mà vang lên, có loại cảm giác trời đất đảo ngược, mí mắt như bị đè bởi thiên kim, muốn mở ra, nhưng vô luận cố gắng ra sao cũng không thể.


Dương Quá mơ mơ màng màng, ngón tay giật giật, không thể nhíu mày, toàn thân đều đau. Trí nhớ cuối cùng của y là ở trong khu rừng. Dương Quá chỉ nhớ trận pháp vừa vỡ, những người khác đều chạy vội ra bốn phương tám hướng, y sợ Thiệu Đường bị thương, nên để Thiệu Đường ở trên cây, mình thì chạy đến hỗ trợ đám người Hoàng bang chủ.


Khinh công của Dương Quá có thể nói là tuyệt thế, đoàn người Kim Luân Pháp Vương ai cũng không đuổi kịp y. Trong thời gian một nén nhang đầu tiên, Dương Quá còn có thể miễn cưỡng đối phó, sau đó ngày càng không thể chống đỡ được nữa. Rất nhiều Mông Cổ võ sĩ chạy đến công kích Thiệu Đường, Dương Quá cảm thấy thời gian cũng không sai biệt lắm, vì thế muốn mang Thiệu Đường rời đi.


Ai ngờ y vừa phi thân lên cây, chợt nghe xung quanh truyền đến tiếng cung tên, nhìn theo hướng phát ra, cách đó không xa là một đội Mông Cổ võ sĩ đang chạy đến, trong tay cầm các loại cung nỏ. Dương Quá thấy, trên mũi tên còn có màu xanh nhạt, đương nhiên đã được bôi độc.


Chuyện sau đó…


Dương Quá gần như dùng hết khí lực để chậm rãi mở mắt, ánh dương quang chói mắt lập tức chiếu vào, khiến mắt y đau đớn.


Hai mắt thật vất vả mới tìm lại được tiêu cự, Dương Quá không khỏi nhíu mày, nhìn xung quanh, mình dường như đang ở trong một tiểu trúc ốc, trong phòng bày trí rất đơn giản, có một cái bàn, một cái ghế, hiện tại mình đang nằm trên giường, không còn gì nữa.


Dương Quá cố gắng nâng tay, đầu vẫn còn rất choáng, nhưng đã thanh tỉnh hơn rất nhiều, lắc đầu, trí nhớ dường như đã trở lại. Lúc ấy mình thấy nhiều cung nỏ như thế, lòng lạnh đi, kéo Thiệu Đường bỏ chạy, không dám dây dưa thêm. Đáng tiếc còn chưa chạy thoát, đã bị năm sáu mũi tên cùng lúc bắn đến, Dương Quá một tay kéo Thiệu Đường vào lòng, để hắn tránh đi các mũi tên, nhưng khinh công của y cho dù cao, theo bản năng khom người bảo vệ Thiệu Đường trong lòng, ngay sau đó liền cảm thấy trên lưng đau đớn, sau đó nữa… trên lưng truyền đến loại cảm giác đau nhức, rất nhanh lan ra khắp tứ chi bách hài, tiếp theo ý thức trở nên không rõ ràng, dường như nghe thấy tiếng Thiệu Đường trong ngực gọi y, mà mình thì tựa như không thể điều khiển thân thể, muốn mở miệng đáp lại hắn, nhưng thanh âm cứ nghẹn tại yết hầu, có cố gắng thế nào cũng không thể…


“Thiệu Đường!”


Dương Quá đau đầu, “đằng” một cái ngồi dậy, y bất chấp đau đớn trên thân, hai tay chống giường đứng lên, Thiệu Đường ở đâu?! Tim như thắt lại, y không nhìn thấy bóng dáng của Thiệu Đường!


“Ngươi tỉnh?”


Một thanh âm đột ngột truyền tới, Dương Quá cơ hồ bị hoảng sợ, nhìn về phía cửa. Mà vừa nhìn tới, lập tức sợ hãi nhảy dựng — Lí Mạc Sầu!


Nữ tử đứng trước cửa một thân đạo bào, cầm phất trần trên tay, gương mặt không chút biểu tình, thản nhiên nói: “Xem ra mạng ngươi còn rất tốt, như vậy cũng không chết.”


“Lí Mạc Sầu?!” Dương Quá lảo đảo đi về phía trước, không khỏi đề phòng, nói: “Sao ta lại ở đây? Thiệu Đường đâu? Hắn ở nơi nào?” Nói xong đầu óc lại một trận choáng váng, thân thể lay động mấy cái, miễn cưỡng chống tay lên bàn mới có thể đứng vững.


“Ha ha” Lí Mạc Sầu cười khẽ, “Ngươi vẫn nên giữ mình tốt trước rồi nói sau, vừa tìm được một mạng trở về đã muốn gặp người khác rồi?”


“Thiệu Đường đâu?!” Dương Quá để ngoài tai, lắc đầu, đôi mắt lạnh hơn ba phần, nhìn chằm chằm Lí Mạc Sầu hỏi.


“Di! Đại ca ca tỉnh?!”


Đang lúc hai người giương cung bạt kiếm, thì một bóng người bên ngoài vọt vào, thanh âm chứa chút ngây thơ của hài đồng, nhưng thật ra người nọ là một nữ tử trung niên, hai mắt mở to, cười ngây ngô chỉ vào Dương Quá.


“Cô Ngốc, ta còn chưa nói xong đâu, ngươi có nghe hay không a.” Thanh âm từ ngoài cửa truyền vào, có mấy phần bất đắc dĩ. Thì ra trung niên nữ tử này là cô Ngốc nữ nhi của Khúc Linh Phong, si si ngốc ngốc, năm đó Hoàng Dược Sư hối hận mình nhất thời hành động theo cảm tình, trút giận sang kẻ khác, khiến đệ tử Khúc Linh Phong chết trong tay địch thủ, vì vậy thu dưỡng nữ nhi của Khúc Linh Phong là cô Ngốc, nói rằng phải làm tròn trách nhiệm.


“Thiệu Đường!” Dương Quá chấn động, y sao có thể không nhận ra thanh âm của Thiệu Đường, người nói chuyện không thể nghi ngờ là Thiệu Đường. Vội vàng đi về phía cửa, quả nhiên thấy một người đang đuổi theo cô Ngốc chạy vào.


“Dương Quá! Ngươi tỉnh!” Thiệu Đường đuổi theo cô Ngốc, thấy Dương Quá cư nhiên tỉnh lại, vững vàng đứng ở đó, trong lòng mừng rỡ, đi đến dìu y, hỏi: “Thế nào? Còn chỗ nào khó chịu không.”


Dương Quá cầm lấy tay Thiệu Đường, tim cuối cùng cũng thả lỏng, lại cảm thấy đầu “ông” một tiếng choáng váng, nhưng y không muốn Thiệu Đường lo lắng, cười lắc đầu, nói: “Không có việc gì, ta không sao. Còn ngươi, có bị thương hay không?” Nói xong khẩn trương kiểm tra Thiệu Đường.


“Không có.” Thiệu Đường dìu Dương Quá trở lại giường, nói: “Ngươi bảo vệ ta kín không một khe hở, sao ta có thể bị thương. Nhưng còn ngươi, thiếu chút nữa đã dọa chết ta, hôn mê đến hai ngày.”


“Hai ngày?” Lâu như vậy?


Thiệu Đường đau lòng nhìn Dương Quá, sắc mặt đối phương tái nhợt, ngay cả môi cũng mang màu xám trắng của bệnh trạng. Ngày đó mặc dù được y che chở nhưng hắn vẫn thấy rõ ràng, năm sáu cây vũ tiễn cùng nhau bắn tới, mình lại hoàn hảo vô khuyết, tuyệt không bị chút tổn thương nào…


“Dương Quá, ngươi đói không?” Thiệu Đường xoay người vẫy tay với cô Ngốc, nói: “Cô Ngốc, lấy chút thức ăn đến cho đại ca.”


“Không muốn!” Cô Ngốc mím môi lắc đầu, một bộ dáng không cam lòng, nói: “Không phải ngươi nói sẽ chơi với ta sao? Chúng ta đi đi.”


“Ta đi… ngươi cũng theo.” Lí Mạc Sầu đứng trước cửa mở miệng, xoay người kéo cô Ngốc ra khỏi phòng.


Dương Quá nhíu mày nhìn theo thân ảnh Lí Mạc Sầu, mở miệng hỏi: “Thiệu Đường, sao Lí Mạc Sầu lại ở đây.”


“Chuyện này, nói đến rất dài.” Thiệu Đường thấy Dương Quá cuối cùng cũng tỉnh, vui vẻ ngồi bên giường, “Ngươi không cần lo lắng Lí Mạc Sầu, Lí Mạc Sầu nàng không dám làm gì đâu.”


“Nga?” Dương Quá nghe xong càng thêm khó hiểu, y phát hiện vừa rồi ánh mắt Lí Mạc Sầu nhìn bọn họ tuy vẫn tràn ngập chán ghét và địch ý, nhưng lại không có hành động gì, thậm chí còn lấy thức ăn cho mình?… Không thể không nói, thực quỷ dị!


Thiệu Đường nhìn vẻ mặt khó hiểu của Dương Quá thì càng vui vẻ, hắn đương nhiên biết Dương Quá đang suy nghĩ cái gì, nên giải thích: “Đó là bởi vì mục đích của Lí Mạc Sầu không phải chúng ta, hơn nữa nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ.”


“Vì sao?”


“Chàng ngốc!”


Không chờ Thiệu Đường giải thích tiếp, một thanh âm đã vang lên, không cần nghĩ cũng biết là ai, ngoài Lục Vô Song ra không có người nào gọi Dương Quá như vậy. Theo một tiếng này, cửa phòng “ầm” một cái bị đẩy ra, có bốn người bước vào phòng. Đi ở trước nhất đương nhiên là Lục Vô Song và Trình Anh.


“Chàng ngốc! Ngươi tỉnh rồi!” Lục Vô Song chạy vội tới, cũng quên gõ cửa, trực tiếp vọt thẳng vào, bộ dáng thực cao hứng.


Trình Anh bên cạnh có vẻ ổn trọng hơn, nói: “Dương thiếp hiệp, cảm giác thế nào?”


Dương Quá khẽ gật đầu, ý bảo mình không có gì. Giương mắt nhìn hai người đi phía sau, một người là cô Ngốc, người kia mặc thanh sam, thanh bào, râu dài, biểu tình trên mặt rất thản nhiên, khiến người ta có một loại cảm giác khó đoán được hắn đang nghĩ gì. Thanh sam nhân đúng là đảo chủ Đào Hoa Đảo Hoàng Dược Sư, sư phụ của Trình Anh và cô Ngốc.


“Nội công của ngươi không tệ, chỉ hai ngày đã không còn gì đáng ngại.” Hoàng Dược Sư liếc nhìn sắc mặt Dương Quá nói.


Dương Quá híp lại mắt phượng, đánh giá Hoàng Dược Sư một chút, y chưa từng gặp qua Hoàng Dược Sư, đương nhiên không biết hắn là ai. Thiệu Đường bên cạnh nhìn ra nghi vấn của Dương Quá, mỉm cười nói với đối phương: “Vị này là đảo chủ Đào Hoa Đảo Hoàng lão tiền bối. Là Hoàng lão tiền bối đã cứu chúng ta.”


Hoàng Dược Sư?! Dương Quá cả kinh, theo bản năng nhìn lại người nọ. Mà người kinh ngạc không chỉ một mình Dương Quá, Hoàng Dược Sư cũng cả kinh, hắn không thích giao tiếp với ngoại nhân, một mình du đãng trên giang hồ, chưa bao giờ nói ra danh tính của mình cho người khác, hắn đương nhiên không nói với Thiệu Đường mình là đảo chủ Đào Hoa Đảo. Hoàng Dược Sư thật không ngờ người trước mắt này lại nhìn ra thân phận của hắn.


Sao Thiệu Đường lại không biết hắn là Hoàng Dược Sư chứ? Dựa trên sách viết, theo sự phát triển của tình tiết, tiếp theo đương nhiên là Hoàng Dược Sư lên sân khấu. Tuy nói cảnh tượng này cùng nguyên tác có nhiều chỗ khác nhau, nhưng quỹ tích dường như vẫn không có quá nhiều thay đổi lớn. Nên lần đầu tiên Thiệu Đường trông thấy Hoàng Dược Sư thì ngay lập tức đã nhận ra thân phận của hắn.


“Ra là Hoàng đảo chủ.” Dương Quá đứng lên thi lễ, nhưng ngữ khí không nghe ra có bao nhiêu ý cung kính, “Dương Quá đa tạ ơn cứu giúp của Hoàng đảo chủ.”


Thì ra, ngay khi Dương Quá hôn mê, bỗng nhiên có một vị khách không mời đến cứu Thiệu Đường và Dương Quá, người này đúng là đảo chủ Đào Hoa Đảo Hoàng Dược Sư.


Lại nói, Trình Anh và Lục Vô Song chạy cách khu rừng đã thật xa, nhìn thấy phía sau không còn người đuổi theo, cuối cùng mới thoáng an tâm. Nhưng hai người cũng rất lo lắng an nguy của Dương Quá và Thiệu Đường, không biết bọn họ có thể thoát hiểm hay không, muốn trở lại xem, cũng không làm theo ý Hoàng Dung là đến Lục gia trang hội hợp. Ai có thể ngờ được các nàng còn chưa kịp trở lại, đã chạm mặt một người luôn đuổi theo không tha – Lí Mạc Sầu!


Thật ra Trình Anh cùng Lục Vô Song đụng một đám người Hoàng Dung là hoàn toàn ngẫu nhiên, lúc ấy hai người bị Lí Mạc Sầu truy đuổi, Lục Vô Song lấy trộm Ngũ Độc Bí Tịch của Lí Mạc Sầu, nàng đương nhiên không dễ buông tha Lục Vô Song. Lúc hai người đang trốn thì gặp đoàn người của Hoàng Dung, Lục Vô Song biết Lí Mạc Sầu không dám cùng Hoàng Dung xung đột, nên liền đi cùng với họ.


Nhưng Lục Vô Song và Trình Anh trăm triệu lần không ngờ bọn họ vừa bỏ được đám Mông Cổ võ sĩ, lúc này lại gặp Lí Mạc Sầu. Vốn hai người đã không ôm hy vọng tránh được truy đuổi của Lí Mạc Sầu, nhưng không ngờ gặp được Hoàng Dược Sư mang theo cô Ngốc ra ngoài. Trình Anh lập tức vui mừng, sư phụ của mình đến, đương nhiên không cần sợ ả Lí Mạc Sầu kia. Lí Mạc Sầu cũng cố kỵ sự lợi hại của Hoàng Dược Sư, không dám động thủ, nhưng lại không cam lòng bỏ đi. Kết quả là không xa không gần đi theo mấy người bọn họ, không chịu rời đi.


Trình Anh khuyên Lục Vô Song trả Ngũ Độc Bí Tịch cho Lí Mạc Sầu, dù sao có một ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm thì ai cũng không thoải mái. Nhưng Lục Vô Song lại sống chết không chịu giao ra, hiện tại có chỗ dựa vững chắc là Hoàng Dược Sư, càng không lo lắng.


Trình Anh không còn biện pháp đành bỏ qua. Mà hiện tại nàng không muốn quản chuyện này, Trình Anh vội kể rõ đầu đuôi mọi chuyện, thỉnh sư phụ cứu hai người Dương Quá và Thiệu Đường. Hoàng Dược Sư nghe nàng nói Dương Quá vì cứu một đám người Hoàng Dung mà mạo hiểm ở lại ngăn cản địch nhân, cũng không từ chối, lập tức cứu hai người về.


Xem như Hoàng Dược Sư tới đúng lúc, Dương Quá đã mất đi ý thức, mà Thiệu Đường vẫn chưa bị thương. Sau khi cứu hai người ra, bảy người liền đi đến tiểu trúc ốc của Trình Anh cách đó không xa mà nghỉ ngơi. Hoàng Dược Sư giải độc cho Dương Quá, đến bây giờ Dương Quá mới tỉnh lại.


“Không cần đa tạ.” Hoàng Dược Sư nói: “Ngươi cứu Dung nhi bọn họ, ta cứu ngươi, không ai nợ ai.”


“Gia gia, chúng ta ra ngoài chơi đi.” Cô Ngốc phía sau cuối cùng nhịn không nổi nữa nói: “Cô Ngốc không muốn ở đây ngây người, ta vẫn còn sợ hãi…” Nói xong tránh phía sau Hoàng Dược Sư, trộm nhìn về phía Dương Quá đang ngồi trên giường.


Dương Quá đương nhiên phát hiện ánh mắt của nàng, nàng dường như “sợ” mình? Có chút khó hiểu, y không nhớ mình đã từng gặp người này, cũng không hiểu mình có chỗ nào đáng sợ.


Dương Quá đang khó hiểu, Thiệu Đường bên cạnh đã nhanh chóng đánh gảy lời của cô Ngốc, kêu lên: “Cô Ngốc!” Nói xong làm một động tác đừng lên tiếng. Thiệu Đường bất đắc dĩ đến cực điểm, hai ngày trước khi hắn nhìn thấy cô Ngốc, trong lòng “lộp bộp” một tiếng, sau đó liên tục dụ dỗ lừa gạt giải thích với nàng Dương Quá không phải Dương Khang, Dương Quá không phải quỷ hồn của Dương Khang, không cần sợ Dương Quá, không được nói lung tung trước mặt Dương Quá, không thể nhắc đến chuyện của Dương Khang. Lúc nãy Thiệu Đường còn dặn dò nàng, không ngờ nàng vẫn sợ Dương Quá.


Thiệu Đường nhớ rất rõ, trên sách viết, cô Ngốc tận mắt thấy phụ thân Dương Khang của Dương Quá chết thế nào, cũng là nàng không cẩn thận nói ra người hại chết phụ thân Dương Quá chính là Hoàng Dung… Thiệu Đường cũng không cho rằng phương pháp này là phương pháp thỏa đáng nhất để Dương Quá biết “chân tướng” sự thật này… nên hắn vẫn chưa muốn cho Dương Quá biết…


Dương Quá khó hiểu nhìn Thiệu Đường, y nghe ra Thiệu Đường cố ý đánh gảy lời của cô Ngốc, dường như có chuyện gì đó không muốn cho mình biết. Thiệu Đường chột dạ, hắn biết Dương Quá đang nhìn hắn, cũng không dám đối diện với y, con ngươi chuyển động qua lại, nhưng không dám nhìn Dương Quá, khóe miệng tạo ra độ cung miễn cưỡng.


Thiệu Đường bị Dương Quá nhìn đến sợ hãi, lập tức đứng lên, nói: “Ta dẫn cô Ngốc ra ngoài, không khéo sẽ quấy rầy Dương Quá nghỉ ngơi, vừa lúc xem thức ăn chuẩn bị thế nào rồi.” Nói xong không đợi Dương Quá mở miệng đã như chạy trốn mà kéo cô Ngốc ra cửa.


>>Hết chương 56<<

Bình Luận (0)
Comment