Hai tuần sau.
Lúc này Trương Nguyên Phàm đang ở trên Huyền Ngọc Phong, chờ đợi sư tỷ Danh Mẫn Nguyệt mà hắn từng quen lúc còn làm tạp dịch ở Trúc Nguyên Phong.
Hắn đứng đợi một lúc lâu, cuối cùng hắn nhìn thấy Danh sư tỷ dẫn theo ba bạch y nữ tử nữa đến chỗ hắn. Hắn nhanh chóng chào hỏi bốn vị mỹ nữ này, rồi nhìn về phía Danh sư tỷ một lúc, sau đó nói: “Ba vị sư tỷ ở bên cạnh sư tỷ là cùng một mạch với sư tỷ à?”
“Đúng vậy. Bọn họ đều là đồng môn sư tỷ của ta, cùng đến từ Huyền Ngọc Phong. Ba người họ lần lượt là Phương Uyển Dung, Mạc Tích Vân, Dương Vy Ánh.” Danh Mẫn Nguyệt nghe xong lời nói của lam y thiếu niên, lập tức nói cho thiếu niên biết tên của ba vị đồng môn sư tỷ ở bên cạnh.
“Vị sư đệ này tên là Trương Nguyên Phàm, chính là người mà sư muội nói cho ba vị sư tỷ biết vào hai hôm trước. Trương sư đệ đóng vai trò là đồng đội của chúng ta trong nhiệm vụ lần này.” Một lát sau, Danh Mẫn Nguyệt giới thiệu thiếu niên này cho ba người biết.
Nội môn đệ tử đứng ở đầu tiên nhìn Trương Nguyên Phàm một lúc, sau đó cất tiếng nói: “Sư tỷ nghe danh tiếng của sư đệ hơi lâu, hôm nay mới có dịp được diệu kiến. Không hổ danh là người đã từng đánh bại Lưu Tuân Dũng, chỉ lấy tu vi Ngọc Khí kỳ tam trọng.”
Vị nội môn đệ tử này vừa dứt lời, ba nữ tu sĩ còn lại kinh ngạc nhìn Trương Nguyên Phàm. Ánh mắt mà ba người nhìn lam y thiếu niên ở trước mặt, ngoài sự kinh ngạc ra còn có sự tò mò. Ba người ở trên Huyền Ngọc Phong, hay những lúc tu luyện ở trong nội môn; đều đã từng nghe các đồng môn bàn tán về “việc một ngoại môn đệ tử Ngọc Khí kỳ tam trọng, đã đánh bại đệ đệ của sư huynh Lưu Cường Chiến”.
Không ngờ vị ngoại môn đệ tử đó, chính là lam y thiếu niên đang ở trước mặt ba người. Vì vậy cả ba đều nhìn chăm chú vào thiếu niên ở trước mặt.
Ánh mắt của Trương Nguyên Phàm nhìn về phía tây môn phái, cho nên hắn không để ý đến ba người. Không lâu sau, hắn nhìn thấy một thanh phi kiếm màu xanh bay về phía hắn và bốn nữ tử kia; người đứng ở trên phi kiếm là một nam đệ tử nội môn, khuôn mặt khá anh tuấn.
Một lát sau, nam tử đáp xuống mặt đất, thu phi kiếm vào trong túi trữ vật rồi đi đến trước mặt hồng y thiếu nữ: “Lâu rồi không gặp, Danh sư muội.”
Hồng y nữ tử sau đó đáp lễ lại với bạch y nam tử: “Sư muội bái kiến Vương Thành Nguyên sư huynh.”
Danh Mẫn Nguyệt sau đó quay sang nhìn năm vị đồng đội ở trước mặt, rồi nói: “Chúng ta xuất phát thôi.”
Nàng dứt lời, lập tức lấy ra một chiếc phi thuyền màu đỏ từ bên trong túi trữ vật của nàng. Chiếc phi thuyền lập tức hoá lớn, nhanh chóng trở về hình dạng ban đầu của mình. Nàng sau đó thu mỗi người một viên hạ phẩm linh thạch.
Không lâu sau, sáu người ở trên chiếc phi thuyền này. Danh Mẫn Nguyệt đặt toàn bộ linh thạch vào trong một cái lỗ vuông, sau đó thi triển một đoạn chú ngũ; một vòng bảo vệ nhanh chóng xuất hiện và bao trùm lấy chiếc phi thuyền.
Nàng sau đó tiếp tục thi triển chú ngũ. Chiếc phi thuyền sau đó từ từ bay lên không trung, rồi bay về phía tây Vân Nguyên Tông, mục tiêu là Yêu Linh đại sơn lâm.
Chỉ cần một người điều khiển phi thuyền là được, những người còn lại ngồi nói chuyện phiếm. Danh Mẫn Nguyệt thân là chủ nhân của chiếc phi thuyền pháp khí này, cho nên người điều khiển phi thuyền chính là nàng.
Trương Nguyên Phàm không biết nói gì cả, cho nên ngồi im nghe người khác nói chuyện. Đôi lúc hắn nói vài câu, đó là khi người khác hỏi, thời gian còn lại hắn ngồi im.
Hơn hai canh giờ đã trôi qua, lúc này mọi người tiến gần đến vòng ngoài Yêu Linh đại sơn lâm. Phi thuyền không có giảm tốc độ, lao vút vào trong sơn lâm; phi thuyền phi hành ở trong sơn lâm thêm một tiếng nữa thì phi thuyền đáp xuống mặt đất.
Sau khi phi thuyền đáp xuống mặt đất, mọi người ở trên phi thuyền đều đi xuống phi thuyền. Không lâu sau, chiếc phi thuyền được thu hồi vào túi trữ vật của Danh Mẫn Nguyệt. Nàng sau đó quay sang nói với tiểu đội mà nàng đã tập trung được: “Nhiệm vụ của chúng ta lần này đó chính là săn giết ba con nhị giai trung kỳ yêu thú Hắc Linh Ma Chu. Chúng ta chia làm hai tổ, mỗi tổ ba người, chia làm hai hướng đi tìm Hắc Linh Ma Chu; địa điểm tập trung của chúng ta chính là ở dưới gốc cây cổ thụ này.”
Danh Mẫn Nguyệt nói xong, những người khác nhanh chóng đồng ý, ngay cả Trương Nguyên Phàm cũng vậy. Hắn mặc dù là Ngọc Khí kỳ hậu kỳ, đột phá cảnh giới mới được một tuần nhưng hắn không ngại đi rèn luyện một mình ở trong Yêu Linh đại sơn lâm. Hắn chỉ sợ bản thân mình làm vướng tay chân của các đồng môn sư tỷ, năm người có tu vi đều ở Ngọc Nguyên kỳ.
“Sư đệ có thể hoạt động một mình ở trong Yêu Linh đại sơn lâm được. Các vị sư huynh sư tỷ không cần phải ghép đội làm gì, năm người đi chung với nhau đi, còn đệ sẽ đi một mình.” Trương Nguyên Phàm thấy không khí ngột ngạt bao trùm khu vực mà sáu người đang đứng, vì vậy hắn cất tiếng nói.
Danh Mẫn Nguyệt nghe được lời nói này của Trương Nguyên Phàm, thấy lời nói này của thanh y thiếu niên thật điên rồ. Một mình hắn đi vào sâu bên trong Yêu Linh đại sơn lâm rèn luyện, nếu gặp phải tam cấp hậu kỳ yêu thú thì liệu hắn có giải quyết được không? Nghĩ đến cảnh thanh y thiếu niên một mình chống đỡ đòn tấn công của yêu thú cao cấp, Danh Mẫn Nguyệt lập tức hồi phục tinh thần, sau đó cất tiếng phản đối: “Không được, Trương sư đệ sẽ đi cùng Mẫn Nguyệt. Mẫn Nguyệt cần thêm một người nữa, có ai nguyện ý lập tổ đội không?”
Một cánh tay nhanh chóng giơ lên cao sau khi Danh Mẫn Nguyệt dứt lời. Người giơ tay trong bốn người còn lại, trừ hồng y nữ tu và thanh y thiếu niên ra, chính là Phương Uyển Dung.
Danh Mẫn Nguyệt gật đầu đồng ý, tổ đội ba người gồm hai nữ nội môn và một nam ngoại môn đã được lập ra. Danh Mẫn Nguyệt sau đó đánh dấu ký hiệu ở trên thân cây cổ thụ này, rồi dẫn hai người Phương Uyển Dung và Trương Nguyên Phàm đi về phía Đông sơn lâm.
Còn ba người kia thì đi về phía tây cây cổ thụ. Vương Thành Nguyên và Mạc Tích Vân đi cùng nhau, đằng sau hai người là Dương Vy Ánh.
…
Sau khi mọi người tách ra, Danh Mẫn Nguyệt đi phía trước dẫn đường, Phương Uyển Dung và Trương Nguyên Phàm đi ngay sát đằng sau lưng của hồng y nữ tu.
Mấy người sau khi đi được một nghìn mét, đột nhiên họ nghe được tiếng rống truyền từ phía trước. Danh Mẫn Nguyệt trèo lên cây to ở phía trước, ánh mắt nhìn về cách đó hơn trăm mét, cuối cùng nhìn thấy một con yêu gấu đang chiến đấu với một con yêu gấu khác.
Danh Mẫn Nguyệt sau đó trèo xuống, một lúc sau nàng quay sang nói với hai người Phương Uyển Dung và Trương Nguyên Phàm: “Cách chỗ này hơn trăm mét, có một con cấp hai yêu gấu màu cam đang chiến đấu với một con yêu gấu nhị giai màu xám. Chúng ta đi đường vòng đi, tránh phạm vi chiến đấu của hai con yêu gấu này.”
Đôi nam nữa nghe Danh Mẫn Nguyệt nói xong, lập tức đồng ý. Ba người sau đó đi đường vòng, vượt qua phạm vi chiến đấu của hai con yêu gấu này.
Khoảng nửa tiếng sau, lúc này ba người đã ở gần vòng trong của Yêu Linh đại sơn lâm. Ba ngươi nghỉ ngơi một lúc, rồi tiếp tục lên đường đi tìm kiếm nhị giai yêu thú Hắc Linh Ma Chu. Trên đường đi, cả ba tìm được nhiều loại linh dược khác nhau, đều thành công thu được những chủng linh dược đó.
Hiện giờ Vương Thành Nguyên và hai vị nữ đệ tử nội môn đang nghỉ ngơi ở trong một sơn động nào đó. Trời gần trưa, cho nên Dương Vy Ánh đi ra khỏi sơn động đó tìm củi khô; còn hai người còn lại thì đi săn giết yêu thú ở gần đó và tranh thủ tìm hiểu nhau.
Thời gian thắm thoắt trôi qua, hai canh giờ nhanh chóng qua đi. Trời đã chuyển sang chiều, nhưng chỉ có ba người Trương Nguyên Phàm tiếp tục đi tìm nhị giai yêu thú Hắc Linh Ma Chu; còn ba người kia thì đang nghỉ trưa, khoảng nửa tiếng sau họ tiếp tục đi tìm Hắc Linh Ma Chu.
Lúc này ba người Trương Nguyên Phàm đang ở phía trước một loài cây linh quả. Cây linh quả này cao hơn một trượng, toàn thân màu đỏ, trên cây hiện đang có ba trái linh quả màu đỏ chót, lớp vỏ hiện hào quang.
“Liệt Viêm Quả” Trương Nguyên Phàm kinh ngạc nói sau khi hắn nhìn thấy gốc linh quả này.
Hắn sau đó đảo mắt nhìn xung quanh, rồi quay sang nói với hai nữ: “Hai vị sư tỷ cẩn thận. Vì xung quanh cây linh quả Liệt Viêm Quả này nhất định có yêu thú thủ hộ, chúng ta phải cẩn thận tiếp cận cây linh quả này để hái Liệt Viêm Quả.”