Trên đường đi đến tạp vụ điện của môn phái, hắn nhìn thấy rất nhiều ngoại môn đệ tử có thực lực Ngọc Khí thất trọng trở nên đang ngự khí phi hành đến tạp vụ điện. Hắn lập tức tăng tốc độ di chuyển đến tạp vụ điện, bằng việc niệm một khẩu quyết nào đó, tốc độ di chuyển của hắn rất nhanh được nâng cao.
Khoảng một canh giờ sau, hắn xuất hiện ở bên ngoài tạp vụ điện. Trước khi hắn đi vào bên trong tạp vụ điện, thì hắn cấp tốc khôi phục linh lực bằng việc dùng đan dược Hồi Khí Đan; một lúc sau, hắn bước chân vào bên trong tạp vụ điện, sau khi nhập điện thì lập tức đi đến khu vực công bố nhiệm vụ.
Nửa tiếng sau, hắn xuất hiện ở phía trước quầy chấp sự, hắn nhìn thấy một nữ tu sĩ đang ngồi ở trên một cái. Không lâu sau, hắn lấy ra thân phận lệnh bài cùng tờ giấy ghi nhiệm vụ, sau đó đặt cả hai lên mặt bàn.
Nữ chấp sự đó cầm lệnh bài lên rồi nhìn chiếc lệnh bài một lúc, sau đó nàng đặt chiếc lệnh bài xuống mặt bàn rồi tiến hành ghi chép chữ bên trong tờ giấy. Không lâu sau, nàng đặt tờ giấy lên mặt bàn rồi nói: “Ngày mai, ngươi cầm tờ giấy này và thân phận lệnh bài của ngươi đi đến Trúc Nguyên Phong gặp Mẫn Duyên trưởng lão. Nàng ta sẽ sắp xếp chỗ làm việc cho ngươi.”
Trương Nguyên Phàm cung kính nói với nữ chấp sự này, sau khi hắn cất cả thân phận lệnh bài và tờ giấy vào không gian giới chỉ của mình: “Vãn bối cảm ơn chấp sự.”
Nói xong, hắn xoay người đi về phía cửa chính của căn kiến trúc. Một lúc sau, hắn xuất hiện ở bên ngoài tạp vụ điện, sau đó hắn đi về phía Thanh Lâm cốc của môn phái.
Khoảng một canh giờ sau, hắn về đến căn nhà Ất 703. Hắn dùng thân phận lệnh bài mở ra cổng của căn nhà, sau đó đi vào bên trong căn nhà; hắn sau đó đóng cổng, rồi bước vào trong nhà. Một lúc sau, hắn xuất hiện ở trong nhà.
…
Hắn nhanh chóng bước đến chiếc giường, rất nhanh hắn ngồi xếp bằng ở trên giường. Sau đó, hắn lấy ra “Cửu Thiên Huyền Thiết Lò” từ bên trong không gian giới chỉ, đặt cách chiếc giường hắn đang ngồi khoảng mấy chục bước chân, sau đó hắn lấy ra nguyên liệu của vài loại nhất giai đan dược.
Trương Nguyên Phàm niệm một đoạn khẩu quyết nào đó, rất nhanh trong lòng bàn tay phải của hắn hiện lên một đóa hỏa diễm. Hắn lập tức cho đóa hỏa diễm đó vào trong lò luyện đan, lửa ở trong đan đỉnh lập tức cháy.
Hắn sau đó cho từng cọng linh dược vào trong lò luyện đan, một lúc sau hắn quan sát quá trình tinh lọc linh dược. Theo thời gian trôi đi, tốc độ thiêu đốt linh dược ở trong lò luyện đan ngày càng tăng, trong lò xuất hiện ngày càng nhiều dược thủy.
Khi dược thủy xuất hiện ở trong đan đỉnh, cũng là lúc hắn hành động. Chỉ thấy hắn niệm đạo quyết nào đó, trong lò lập tức xuất hiện thủy hệ linh lực; những tia thủy hệ linh lực này chịu trách nhiệm bảo vệ tinh hoa của linh dược, tránh hỏa diễm ở trong đan đỉnh thiêu rụi dược thủy.
Không lâu sau, quá trình tinh lọc dược thuỷ kết thúc, bước thứ hai của luyện đan bắt đầu-đó là ngưng đan. Ngưng đan là bước luyện đan quan trọng nhất của thuật luyện đan, có rất nhiều luyện đan sư thất bại ở bước này vì không tập trung.
Từng tia dược thủy di chuyển vào gần nhau, nhanh chóng dung hợp thành một, tạo thành hình dạng ban đầu của đan dược. Hình dạng ban đầu của đan dược chính là đan phôi, đan phôi sau khi ngưng tụ thành công thì tiếp tục được hỏa diễm đun nóng, cho đến khi xuất hiện mùi hương.
Nửa canh giờ nhanh chóng trôi qua, lúc này trong nhà đã xuất hiện mùi hương của đan dược. Trương Nguyên Phàm sau khi ngửi được mùi hương, lập tức khống chế hỏa diễm ở trong lò luyện đan; hắn đun thêm một khắc nữa thì hắn dập tắc hỏa diễm ở trong lò.
Hắn mở nắp lò luyện đan ra, đợi một lúc rồi hắn lấy từng viên đan dược ra. Một lúc sau, mười viên màu lam nằm im ở trong lòng bàn tay phải của hắn. Hắn cầm từng viên lên kiểm tra, khoảng một khắc sau hắn cho mười viên đan dược vào trong Dưỡng Linh Bình, rồi nói: “Trong mười viên đan dược Tố Linh Đan này, có tất cả sáu viên thượng phẩm đan dược, còn lại đều là trung phẩm đan dược. Lọ Tố Linh Đan này không có một viên phế phẩm cũng như hạ phẩm đan dược."
Trương Nguyên Phàm thầm nghĩ xong, tiếp tục luyện chế đan dược. Thời gian tiếp tục trôi đi, hắn vẫn ở trong nhà luyện chế đan dược; có nhiều loại đan dược được hắn luyện chế ra như Hồi Nguyên Đan, Tố Linh Đan, Tẩy Linh Đan, ...Hắn đã làm chủ được kỹ thuật khống hỏa, tinh thần lực của hắn cũng được tăng cường.
Hiện giờ bầu trời đã về đêm, các vị đồng môn ở trong Thanh Lâm cốc của môn phái đã ngủ hết, nhưng Trương Nguyên Phàm vẫn còn thức. Hắn đang sắp xếp số đan dược mà hắn luyện chế lúc chiều vào trong không gian giới chỉ; nửa tiếng sau, hắn hoàn thành việc sắp xếp, hắn sau đó lên giường đi ngủ.
Trăng xuống, mặt trời lên, một ngày mới lại bắt đầu ở thế giới Nguyên Linh. Khi mặt trời lên, tia nắng của mặt trời đi qua đám mây để chiếu xuống mặt đất; con người và các sinh vật sống lần lượt thức tỉnh, đi làm công việc quen thuôc của mình đó là kiếm ăn. Trương Nguyên Phàm tỉnh dậy trước mặt trời lên, hắn không dùng bữa sáng cho nên hắn rời khỏi nhà rất nhanh; sau khi ra khỏi nhà, thì hắn lên đường đi đến Trúc Nguyên Phong.
Hơn một canh giờ sau, cuối cùng hắn đã đến Trúc Nguyên Phong. Hắn sau đó đi tìm Mẫn Duyên trưởng lão.
Không lâu sau, một giọng nói vang lên ở đằng sau người của hắn: “Ngươi là ai? Đến đây làm gì vậy?”
Trương Nguyên Phàm nghe được giọng nói này, lập tức xoay người lại. Hắn nhanh chóng nhìn thấy một người con gái có dung mạo xinh đẹp, khuôn mặt lạnh lùng đang đứng ở trên một phi kiếm; trên người của người này hiện đang mặc một bộ y phục màu lục.
Với thực lực Ngọc Khí kỳ lục trọng, Trương Nguyên Phàm không nhìn rõ thực lực của lục y nữ tử ở cách đó không xa. Trương Nguyên Phàm cung kính thi lễ với lục y nữ tử một cái, rồi nói: “Vị sư tỷ này, tại hạ tên là Trương Nguyên Phàm. Tại hạ nhận nhiệm vụ chăm sóc linh dược viên ở Trúc Nguyên Phong, cho nên tại hạ đến đây tìm Mẫn Duyên trưởng lão.”
Trương Nguyên Phàm nói xong, nhanh chóng lấy ra thân phận lệnh bài của mình cùng với tờ giấy ghi nhiệm vụ, cung cấp giao nộp cả hai cho lục y nữ tử. Lục y nữ tử xem tờ giấy và thân phận lệnh bài, rồi trả cả hai cho Trương Nguyên Phàm, sau đó nhìn Trương Nguyên Phàm nói: “Ta tên là Lưu Mẫn Duyên, Mẫn Duyên trưởng lão ở trong miệng của ngươi. Ngươi theo ta đi đến mẫu dược viên mà sau này ngươi quản lý.”
“Vâng” Trương Nguyên Phàm cung kính nói sau khi hắn nghe xong lục y nữ tử nói.
Trương Nguyên Phàm đi sau lưng của lục y nữ tử, đi ra hậu sơn của Trúc Nguyên Phong, sau đó cùng nhau đi đến linh dược viên của Trúc Nguyên Phong. Mất một lúc để hai người xuất hiện ở bên ngoài một khu dược viên, khu dược viên này được gọi là khu dược viên T.
Lục y nữ tử đánh giá Trương Nguyên Phàm một lúc rồi nói: “Từ giờ trở đi, ngươi làm ở trong khu dược viên này. Ngoài ngươi ra, thì trong khu dược viên này còn có thêm ba tên ngoại môn đệ tử đang làm ở bên trong.” Lục y nữ tử dứt lời, lập tức lấy ra một chiếc túi, sau đó giao chiếc túi cho Trương Nguyên Phàm rồi nói tiếp: “Bên trong chiếc túi này có ngọc giản đi vào trong linh dược viên, vài cái trúc giản, cùng một cuốn vân vũ thuật. Cứ ba ngày ngươi tưới nước một lần, nhổ cỏ dại và sâu dại một lần. Chỗ ở của ngươi ở…”
Lưu Mẫn Duyên nói xong, lập tức rời đi. Trương Nguyên Phàm mới vào bên trong khu dược viên T nhìn. Hắn thấy bên trong khu dược viên này rất rộng, nhiều mẫu dược viên, có nhiều loại linh dược khác nhau đang sinh trưởng ở bên trong khu dược viên T.
Công việc của hắn ở khu dược viên T khá đơn giản, tưới tiêu, diệt sâu và cỏ dại, chăm sóc linh dược. Thời gian khác hắn tu luyện, ngoài ra còn làm vài chuyện nữa, nhưng phải đợi hắn học xong “vân vũ thuật”.
Trước mắt hắn phải học “vân vũ thuật”, nếu không học thì hắn chỉ có thể gánh nước mang về thôi. Việc học “vân vũ thuật”, giúp công việc chăm sóc linh dược trong dược viên của hắn thuận lợi hơn.
Sau khi hắn về đến động phủ của mình ở Trúc Nguyên Phong, thì hắn lập tức bắt tay vào việc học “vân vũ thuật”. Do hắn là ngũ hành linh căn tu sĩ, cho nên hắn có thể rẻ tu luyện rất nhiều công pháp và thuật pháp thuộc ngũ hành; các loại công pháp, linh kỹ ngoài ngũ hành ra, hắn muốn tu luyện thì cần thời gian dài hơn. Không đến nửa canh giờ thời gian, hắn đã lĩnh ngộ được “vân vũ thuật”.
Trương Nguyên Phàm điều tức một lúc rồi đi ngủ. Hắn hiện giờ là tu sĩ Ngọc Khí kỳ, cơ thể vẫn còn yếu, cho nên hắn không thể thức nguyên đêm tu luyện được. Nếu thực lực của hắn đạt tới cảnh giới Chân Cơ kỳ trở lên, đến lúc đó hắn hoàn toàn có thể tu luyện cả đêm.
Một đêm nhanh chóng trôi qua. Trương Nguyên Phàm sau khi dùng xong linh thực do phòng bếp của Trúc Nguyên Phong làm, thì hắn để bát ở bên ngoài động phủ, đợi đệ tử của Trúc Nguyên Phong đến mang đi rửa.
Không lâu sau, Lưu Mẫn Duyên xuất hiện ở phía trước động phủ của Trương Nguyên Phàm. Hôm nay nàng ấy mặc một bộ y phục màu hồng, khí chất thanh thoát, khiến cho người khác muốn đứng ở bên cạnh người mỹ nữ này.
Trong Vân Nguyên Tông có rất nhiều nam đệ tử ái mộ hồng y mỹ mạo nữ tử. Nếu họ không phải e ngại tính khí của sư phụ nàng, thì chắc chắn có nhiều nam đệ tử của Vân Nguyên Tông đến Trúc Nguyên Phong đề nghị kết làm đạo lữ với nàng.
Lưu Mỹ Duyên sau khi nhìn thấy thanh y thiếu niên đứng ở bên ngoài động phủ, liếc nhìn về cái bát rỗng đặt ở ngoài hiên. Nàng biết thiếu niên này đã ăn bát linh cốc mà nàng đã chuẩn bị cho hắn, trong lòng có chút vui mừng nhưng nàng không có thể hiện ra bên ngoài; nàng cứ thế mà lâm vào suy tư.
Trương Nguyên Phàm có chút bất ngờ, khi thấy Mẫn Duyên trưởng lão đến lâm thời động phủ này của hắn ở trên Trúc Nguyên Phong. Nhưng hắn thấy nữ tử này đứng im không động đậy, liền không dám quấy rầy sư thúc suy nghĩ; hắn nhanh chóng cung kính hành lễ, sau đó chuyển hướng đi về phía linh dược viên.
Linh dược viên của chi mạch Trúc Nguyên Phong, do đương nhiệm thủ tọa của Trúc Nguyên Phong hồi còn trẻ kiến tạo lên. Từ đó trở đi, vị thủ tọa này xây dựng linh dược viên lớn mạnh, biến Trúc Nguyên Phong trở thành một trong hai nơi cung cấp đan dược cho Vân Nguyên Tông.
Trương Nguyên Phàm đi không đến nửa tiếng thời gian, hắn đã xuất hiện ở bên ngoài toà linh dược viên thứ hai này của Vân Nguyên Tông. Hắn nhìn toà kiến trúc ở trước mặt một lúc, sau đó lấy ra ngọc giản; cầm ngọc giản mở ra bảo hộ trận pháp của linh dược viên, rồi đi vào bên trong, bảo hộ trận pháp nhanh chóng đóng lại.
Hắn tăng tốc đi đến mẫu dược điền mà mình chăm sóc. Không lâu sau hắn bắt đầu công việc của mình ở trên Trúc Nguyên Phong; mỗi ngày hai buổi sáng và chiều hắn đều đến khu dược điền T tưới nước, sau đó xử lý cỏ dại và diệt trừ sâu gây bệnh.
Một tháng sau. Sau một tháng làm tạp vụ trên Trúc Nguyên Phong, hắn đã hoàn thành nhiệm vụ chăm sóc dược viên mà hắn đã nhận vào một tháng trước. Hắn sau khi nói lời từ biệt với vài sư huynh, sư tỷ mà hắn quen biết thì hắn rời khỏi Trúc Nguyên Phong, ngự khí phi hành trở về biệt viện của mình.
Lam y thiếu niên trở lại biệt viện sau, nhanh chóng tiến vào trạng thái bế quan.