Phàm Nhân Thành Tiên Truyện

Chương 6 - Điệp Mộng Uyển

Một bóng người di chuyển rất nhanh, trong khoảng thời gian ngắn người này xuất hiện ở bên trong khu rừng; không lâu sau, người này dừng lại ở bên cạnh một cây cổ thụ. Người này là một tu tiên giả, đã dùng “Ngự Phong Quyết” để di chuyển cho nên tốc độ di chuyển mới cao như vậy.

Trương Nguyên Phàm là tên của người này, khu rừng mà người này vừa xuất hiện chính là sơn lâm Vân Nguyên. Trong sơn lâm có nhiều loài yêu thú khác nhau đang sinh tồn, ngoài ra còn có linh dược, khoáng vật, bí cảnh,…tất cả đang chờ đợi người hữu duyên đi vào bên trong khám phá.

Hắn sau khi xuất hiện ở trong khu rừng rậm, lập tức tìm một sơn động yên tĩnh nào đó để hồi phục linh lực. Sau một lúc lâu tìm kiếm sơn động, hắn cuối cùng phát hiện ra một cái sơn động nằm ở một vị trí hiểm, lập tức đi vào bên trong sơn động; không lâu sau, hắn xuất hiện ở bên trong sơn động.

Cậu bé sau đó dùng một tảng đá để lấp đại môn của sơn động, rồi ngồi lên một tảng đá được phủ đầy lá. Một lúc sau, cậu bé lấy ra một lọ Hồi Khí Đan từ bên trong không gian giới chỉ của mình, lập tức bỏ nắp lọ ra rồi cho một viên đan dược vào bên trong miệng. Cậu sau đó dùng công pháp “Ngũ Hành Hỗn Linh Quyết” luyện hoá dược lực của đan dược, chuyển dược lực thành tinh khiết linh lực, lưu lại linh lực ở trong đan điền.

Theo thời gian trôi đi, tốc độ luyện hoá dược lực của hắn ngày càng nâng cao, bên trong đan điền của hắn xuất hiện ngày càng nhiều linh lực. Hai canh giờ sau, toàn bộ dược lực của viên đan dược Hồi Khí Đan đã bị Trương Nguyên Phàm chuyển hoá thành linh lực, hắn hồi phục linh lực được tám mươi phần trăm so với trước khi sử dụng “Ngự Phong Quyết”.

Hắn sau đó tiếp tục khôi phục linh lực. Viên thứ hai Hồi Khí Đan sau khi vào bên trong miệng, lập tức hoá thành tinh khiết linh lực; chúng đi qua 12 đạo kinh mạch ở trong người của Trương Nguyên Phàm, rồi lưu lại ở trong đan điền của hắn.

Thời gian để Trương Nguyên Phàm luyện hoá viên thứ hai Hồi Khí Đan, còn thấp hơn nhiều so với viên thứ nhất. Nếu viên thứ nhất hắn mất hai canh giờ để luyện hoá dược lực, thì viên thứ hai không đến một canh giờ. Hắn sau hai lần dùng đan dược khôi phục linh lực, hắn đã hoàn thành xong việc khôi phục linh lực.

Hắn dùng bữa tối bằng một viên Tích Cốc Đan, đợt hắn cảm thấy nó bụng thì hắn lập tức đi nghỉ ngơi.

Ban đêm là thời gian hoạt động của nhiều loại yêu thú sinh sống ở trong sơn lâm. Vì vậy đây là khoảng thời gian nguy hiểm nhất ở trong ngày, số lượng tu sĩ tử vong ở bên trong sơn lâm vào thời gian này còn mạnh hơn so với bên ngoài. Do ban đêm nguy hiểm hơn ban ngày, cho nên có rất ít tu sĩ hoạt động vào ban đêm.

Vì trường sinh, các tu sĩ sẵn sàng đối mặt, vượt qua những nguy hiểm trên con đường tu tiên đầy gian khó của họ. Họ có thể mất mạng bất cứ khi nào, nhưng họ vẫn quyết tâm đi theo con đường tu tiên. Vì chỉ con đường tu tiên là con đường ngắn nhất, dẫn đến sự trường sinh.

Vương quốc Huyền Phong là một tu tiên vương quốc nằm ở khu vực phía Đông của Thiên Đông vực, Thiên Linh đại lục; diện tích của Huyền Phong vương quốc rất rộng, rộng hơn nhiều so với các quốc gia khác ở Thiên Đông vực. Trong vương quốc có rất nhiều tu sĩ, nhiều tu tiên môn phái có thực lực khác nhau.

Yên Nguyệt sơn lâm là sơn lâm có phần lớn diện tích đi qua vương quốc Huyền Phong. Bên trong sơn lâm có một dãy núi chạy theo hướng bắc nam, hơn hai trăm dặm và có nhiều sơn phong cao trên hai nghìn mét; dãy núi đó tên là dãy núi Vân Vụ, trong dãy núi có một phường thị. Phường thị Vân Vụ là một phường thị nằm ở trong huyện Phương Linh, quận Thiên Huy, vương quốc Huyền Phong.

Phường thị Vân Vụ là một tu tiên phường thị được xây dựng ở bên trong Vân Vụ cốc, có lịch sử tồn tại lâu đời, do hai tông môn ở trong quận Thiên Huy cùng một vài tu tiên gia tộc thành lập nên.

Trải qua hơn một một nghìn năm trăm năm hình thành và phát triển, đến nay phường thị Vân Vụ là một phường thị khá nổi tiếng ở trong Yên Nguyệt sơn lâm. Trong phường thị thì có nhiều tu sĩ lựa chọn cư trú ở bên trong, nhiều cửa hàng, dẫn tới giao thương ở bên trong phường thị Vân Vụ rất tấp nập. Do là một cứ điểm của nhân tộc tu sĩ Thiên Đông vực, còn nằm ở bên trong Yên Nguyệt sơn lâm, cho nên bên trong phường thị có cường giả chịu trách nhiệm bảo vệ phường thị.

Hơn một canh giờ sau, Trương Nguyên Phàm xuất hiện ở bên ngoài Vân Vụ cốc. Hắn nhìn thấy một vài tu sĩ ngự kiếm phi hành vào bên trong sơn cốc ở trước mặt, trong lòng rất hâm mộ và quyết tâm tu luyện để sớm trở thành cường giả được nhiều người biết đến.

Trong lòng của Trương Nguyên Phàm thầm nghĩ một lúc lâu, một lúc sau hắn hồi phục tinh thần, sau đó hắn đi vào bên trong Vân Vụ cốc. Vừa vào bên trong sơn cốc, loạt vào đôi mắt của hắn là một sơn cốc tràn ngập cây cối, thiên địa linh khí ở trong sơn cốc còn nồng đậm hơn rất nhiều so với bên ngoài cốc, cho nên trong cốc chắc chắn có nhiều linh dược đang sinh trưởng ở trong sơn cốc.

Hắn đi ở trong sơn cốc được một lúc, thì hắn quyết định thi triển pháp thuật “Linh Mục Thuật”. “Linh Mục Thuật” có tác dụng nhìn rõ trận pháp bảo vệ do tu sĩ thành lập, nhưng không thể dùng loại pháp thuật này để phá vỡ trận pháp; công dụng của nó chỉ có một, đó là giúp người sử dụng nhìn thấy các loại trận pháp khác.

Đôi mắt của Trương Nguyên Phàm hoá thành một đôi mắt màu xanh, tập trung nhìn vào tận sâu của sơn cốc. Một lúc sau, đường đi đến phường thị Vân Vụ đã xuất hiện ở trong đầu của hắn; hắn nhanh chóng thu hồi pháp thuật “Linh Mục Thuật”, sau đó hắn tăng tốc đi đến phường thị.

Khoảng nửa canh giờ sau, cách bên ngoài phường thị khoảng mấy trượng, có một hắc y nhân tu sĩ đang đứng. Vị hắc y nhân tu sĩ này đang nhìn chằm chằm vào lối vào của phường thị Vân Vụ người này chính là Trương Nguyên Phàm.

Hắn nhanh chóng đi đến trước mặt tu sĩ thủ hộ phường thị Vân Vụ, giao nộp phí rồi đi vào bên trong phường thị. Không lâu sau hắn xuất hiện ở bên trong phường thị, sau đó hắn tiếp tục đi sâu vào bên trong phường thị.

Trên đường cái chính của phường thị, xuất hiện nhiều tu sĩ đang đi, phần lớn chúng tu sĩ đều mang mặt nạ che mặt. Trương Nguyên Phàm vừa đi, vừa nhìn hai bên đường. Hắn thấy hai bên đường đầy kiến trúc, các cửa hàng tấp nập người ra vào, sinh ý vô cùng tốt khiến cho hắn có một chút ghen tị.

Hắn dừng lại ở một cửa hàng luyện khí nhỏ, nằm ở góc Đông của phường thị. Hắn nhìn cửa hàng này một lúc, lập tức đi vào bên trong phường thị; không lâu sau, hắn xuất hiện ở bên trong “Diệp Tôi Luyện Khí Phường”.

Vừa vào bên trong cửa hàng, hắn từ một căn phòng của cửa hàng nghe thấy tiếng đập búa, chứng minh bên trong căn phòng đó có luyện khí sư đang làm việc. Hắn sau đó chuyển sang nhìn căn phòng mà hắn đang đứng, hắn chỉ thấy trên kệ hàng bày rất nhiều pháp khí khác nhau như kiếm, đao, thương, kích,…thậm chí có cả vài lò luyện chế.

Tuỳ thuộc vào nguyên liệu luyện khí và thời gian mà luyện khí sư bỏ ra, thì giá của pháp khí là khác nhau. Nguyên liệu luyện khí càng hiếm, thì luyện khí sư càng luyện chế ra được pháp khí có đẳng cấp cao, giá cả của chúng theo đó mà nâng cao nhiều lần.

“Xin hỏi đạo hữu muốn mua món pháp khí nào?” Một nhân viên phục vụ của cửa hàng nhìn thấy một hắc y nhân tu sĩ đứng im ở trong cửa hàng, nhanh chóng đi đến trước mặt hắc y nhân tu sĩ đó, sau đó cung kính nói.

Trương Nguyên Phàm nghe tu sĩ mặc y phục màu vàng ở trước mặt hắn nói xong, lập tức thi lễ với vị tu sĩ này, sau đó cất tiếng nói: “Tại hạ tên là Lê Lập Vĩ, muốn mua một lò luyện đan có phẩm cấp từ ngũ phẩm trở xuống.”

“Ngài là luyện đan sư sao?” Tu sĩ mặc y phục màu vàng nghe xong Trương Nguyên Phàm nói, lập tức cất tiếng hỏi.

“Đúng vậy, tại hạ là một luyện đan sư nhất giai.” Trương Nguyên Phàm nhanh chóng cất tiếng trả lời.

Tô Nhiệm Quý nghe xong hắc y nhân ở trước mặt nói, lập tức đi vào bên trong kho để pháp khí. Không lâu sau hắn cầm một lò luyện đan màu nâu, họa tiết ở xung quanh lò luyện đan rất bắt mắt nhưng không nhìn thấy rõ họa tiết, có bốn chân. Tô Nhiệm Quý sau đó giới thiệu cho Trương Nguyên Phàm biết về lò luyện đan ở trong tay của hắn: “Lò luyện đan này có tên là Cửu Thiên Huyền Thiết Lò, một lò luyện đan tồn tại từ thời cổ của thế giới. Lò luyện đan này giúp luyện đan sư luyện chế đan dược có phẩm cấp từ ngũ phẩm đan dược trở xuống, thích hợp một vị luyện đan sư như ngài luyện tay nghề. Giá cả của lò luyện đan này là 2000 hạ phẩm linh thạch, không thể giảm giá.”

Trương Nguyên Phàm cảm thấy lò luyện đan này rất đặc biệt, cho nên hắn quyết định mua nó. Vì vậy hắn hạ lệnh cho hệ thống của mình, giúp hắn chuẩn bị linh thạch; không lâu sau hắn lấy ra một túi trữ vật, đưa chiếc túi cho vị tu sĩ mặc y phục màu cam này, sau đó cất tiếng nói: “Bên trong chiếc túi là hai nghìn hạ phẩm linh thạch, đạo hữu kiểm tra đi.”

Tô Nhiệm Quý nghe xong lời nói của Lê Lập Vĩ, lập tức dùng “Tra Xét Thuật” kiểm tra linh thạch ở bên trong túi trữ vật này. Không lâu sau, hắn kiểm tra xong, đối với Lê Lập Vĩ gật đầu một cái.

Trương Nguyên Phàm cầm lò luyện đan từ tay của Tô Nhiệm Quý, nhanh chóng cho lò luyện đan vào bên trong không gian giới chỉ của mình. Một lúc sau, hắn xuất hiện ở bên ngoài cửa hàng “Diệp Tôi Luyện Khí Phường”, sau đó hắn tiếp tục đi dạo ở bên trong phường thị Vân Vụ.

Trương Nguyên Phàm tiếp tục đi dạo ở trong phường thị Vân Vụ, sau khi hắn rời khỏi cửa hàng “Diệp Tôi Luyện Khí Phường”. Khoảng nửa canh giờ sau, hắn xuất hiện ở trước mặt một cửa hàng tên là “Bảo Vật Các”, hắn nhìn toà kiến trúc ở trước mặt mình một lúc, rồi hắn đi vào bên trong cửa hàng này; rất nhanh hắn xuất hiện ở bên trong cửa hàng.

Vừa vào bên trong cửa hàng, lọt vào đôi mắt của hắn là nhiều kệ hàng, trên những kệ hàng đó đều trưng bày nhiều vật phẩm khác nhau. Vài tu sĩ đang nhìn thông tin của vật phẩm ở trên kệ hàng, bên cạnh đều có hoàng y nữ tử đứng tư vấn cho khách nhân.

Hắn đứng ở cửa ra vào của cửa hàng một lúc, không động đậy gì cả, điều này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người đang có mặt ở bên trong. Một lúc sau, từ phía sau của “Bảo Vật Các” có một vị nữ tử sở hữu dung nhan xinh đẹp, thân hình quyến rũ, trên người khoác lấy một bộ y phục màu hồng đầy nữ tính; hồng y nữ tu đó đi về phía Trương Nguyên Phàm.

Một lúc sau, vị nữ tu đó xuất hiện ở trước mặt Trương Nguyên Phàm, một giọng nói mềm mại ngay sau đó vang lên: “Tại hạ tên là Điệp Mộng Uyển, các chủ của Bảo Vật Các ở thành Thạch Lâm và phường thị Vân Vụ. Không biết đạo hữu tên là gì? Đến Bảo Vật Các mua gì?”

“Điệp tiểu thư hữu lễ. Tại hạ tên là Trương Nguyên Phàm. Hôm nay tại hạ đến Bảo Vật Các để mua một vài món đồ.” Trương Nguyên Phàm nghe xong hồng y nữ tử ở trước mặt mình nói, lập tức cất tiếng trả lời.

“Nguyên Phàm công tử có thể nói cho ta biết, những đồ vật mà công tử mua thuộc chủng loại gì không?” Điệp Mộng Uyển thắc mắc hỏi.

Trương Nguyên Phàm thấy Điệp Mộng Uyển tò mò, không có cất tiếng trả lời, hắn sau đó đi chọn đồ.

Nửa canh giờ sau, hắn quay lại quầy thu ngân với nhiều món đồ ở trong tay. Đồ vật mà hắn lựa chọn rất phong phú, đa dạng, từ công pháp linh kỹ đến đan dược, pháp khí, linh phù….Đôi mắt của Điệp Mộng Uyển loé sáng lên, nhìn chằm chằm vào Trương Nguyên Phàm, như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.

Trương Nguyên Phàm sau khi đặt xong các đồ vật lên quầy thu ngân, lập tức cho thần thức của mình vào bên trong không gian giới chỉ nhưng hắn thì tiến hành giao lưu với hệ thống. Không lâu sau, trong không gian giới chỉ của hắn xuất hiện hơn năm nghìn hạ phẩm linh thạch; lúc này hắn ngẩng đầu lên nhìn hồng y nữ nhân ở trước mặt hắn,, sau đó cất tiếng nói: “Đạo hữu, tính tiền cho tại hạ.”

Điệp Mộng Uyển sau đó bắt tay vào việc tính tiền cho Trương Nguyên Phàm. Một khắc nhanh chóng trôi qua, hồng y nữ nhân vẫn tiếp tục công việc của mình là tính tiền cho khách nhân; không lâu sau, nàng cuối cùng đã hoàn thành việc tính tiền cho khách hàng ở trước mặt mình.

Điệp Mộng Uyển sau đó nhìn Trương Nguyên Phàm nói: “Một lọ Dưỡng Linh Bình có giá ba mươi khối hạ phẩm linh thạch, năm lọ Dưỡng Linh Bình hết một trăm năm mươi khối hạ phẩm linh thạch; năm hộp ngọc có giá bẩy mươi lăm khối hạ phẩm linh thạch; địa cấp pháp khí Huyền Cương Thuẫn có giá bốn trăm năm mươi khối hạ phẩm linh thạch, Viêm Diễm Kiếm năm trăm tám mươi khối hạ phẩm linh thạch; năm tấm nhất giai Thần Hành Phù 10 khối hạ phẩm linh thạch, sáu tấm nhị giai Hoả Nguyên Phù mười hai khối hạ phẩm linh thạch,…Tổng cộng hết hai nghìn bẩy trăm tám mươi tám khối hạ phẩm linh thạch.”

Trương Nguyên Phàm lấy ra hai mươi bẩy khối trung phẩm linh thạch, cùng tám mươi khối hạ phẩm linh thạch. Hắn để tất cả linh thạch vào một cái túi rỗng, đưa chiếc túi cho Điệp Mộng Uyển.

Điệp Mộng Uyển cầm lấy chiếc túi từ tay của Trương Nguyên Phàm, nhìn vào bên trong chiếc túi một lúc. Trong lòng nàng kinh ngạc, tò mò về thân phận của Trương Phàm Nguyên sau khi nàng nhìn thấy trong túi có trung phẩm linh thạch.

Một lúc sau, nàng gật đầu một cái đối với khách nhân ở trước mặt nàng. Hắc y nhân tu sĩ nhanh chóng cầm lấy chiếc túi mà hồng y nữ tu đưa cho, rồi cho chiếc túi vào trong không gian giới chỉ của mình.

Hắn sau đó nói lời tạm biệt đối với Điệp Mộng Uyển, rồi đi ra khỏi Bảo Vật Các; hắn nhanh chóng xuất hiện ở bên ngoài Bảo Vật Các, sau đó hắn tiếp tục đi dạo ở bên trong phường thị Vân Vụ.

Bình Luận (0)
Comment