Phàm Nhân Thành Tiên Truyện

Chương 7 - Rèn Luyện Trong Dãy Núi Vân Vụ

Khoảng nửa tiếng sau, Trương Phàm Nguyên ghé vào một cửa hàng bán thảo dược. Hắn ở trong cửa hàng đó mua dược liệu của vài loại nhất giai linh dược, tiêu tốn hơn ba trăm hạ phẩm linh thạch.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, phát hiện mặt trời gần lên tới đỉnh. Hắn nhìn xung quanh, thấy trên đường cái rất thưa người, khác hẳn một trời một vực so với buổi sáng; hắn cảm thấy hơi đói, vì vậy hắn đi tìm một quán tửu lâu để dùng bữa trưa.

Linh Hiên lâu nằm ở trung tâm của phường thị Vân Vụ, cách chi nhánh Bảo Vật Các không xa. Đây là một toà lâu kiến trúc có lịch sử tồn tại lâu dài, vừa là nơi ăn uống vừa là một địa điểm nghỉ ngơi của khách đi lịch. Toà lâu đài có tất cả năm tầng, trong đó tầng 1 và tầng 2 như một tửu lâu còn tầng 3, 4, 5 dành cho khách nghỉ ngơi.

Gần nửa khắc sau, bên ngoài toà kiến trúc cổ năm tầng xuất hiện một vị hắc y nhân. Vị hắc y nhân này nhìn một lúc vào đại môn của toà kiến trúc cổ này, sau đó đi vào bên trong và nhanh chóng xuất hiện ở bên trong tầng một của Linh Hiên lâu.

Vừa vào bên trong, lọt vào đôi mắt của hắn là một quán rượu. Diện tích của quán rượu tương đối rộng, trong đại sảnh có mười lăm bộ bàn ghế, toàn bộ ghế ở trong quán rượu này đều có người ngồi rồi. Gần cầu thang đi lên tầng hai của Linh Hiên lâu, là một quầy rượu đồng thời là quầy thu ngân; trên chiếc bài dài có trưng bày vài lọ rượu, đằng sau quầy có vài tu sĩ mặc y phục giống nhau, đều là màu nâu y phục, họ đang đứng ở đằng sau chiếc bàn.

“Khách quan thân mến, ngài muốn dùng bữa trưa hay là nghỉ ngơi. Nếu ngài muốn nghỉ ngơi, thì mời ngài lên tầng 3; nếu ngài muốn dùng bữa trưa thì mời ngài tầng hai ngồi, vì tầng một không còn ghế trống.” Một tiểu nhị mặc một bộ y phục màu nâu ở trên người, đi tới trước mặt hắc y nhân sau khi hắn nhìn thấy hắc y nhân đứng lặng im ở cửa ra vào; không lâu sau, vị tiểu nhị đó cung kính thi lễ với hắc y nhân một cái, sau đó tiểu nhị cất tiếng nói với hắc y nhân.

Trương Nguyên Phàm nghe xong tiểu nhị ở trước mặt hắn nói, lập tức cất tiếng nói: “Ta muốn dùng bữa, đồng thời muốn nghỉ ngơi ở đây một buổi.”

“Vậy trước tiên quý khách lên tầng 2 dùng bữa, sau đó lên phòng ở trên tầng ba nghỉ ngơi. Trên tầng 3 của Linh Hiên lâu, vẫn còn phòng trống không có người ở.” Tiểu bụi sau khi nghe xong Trương Nguyên Phàm nói, lập tức cung kính nói.

Nói xong, vị tiểu nhị này quay về quầy phục vụ của mình, sau đó nói với một tiểu nhị ở trong quầy. Tiểu nhị vừa nói vừa liếc nhìn về phía Trương Nguyên Phàm.

Hắn thấy được ánh sau đó hắn đi về phía cầu thang của tầng 2. Không lâu sau hắn đi lên cầu thang, chỉ mất một thời gian ngắn để hắn xuất hiện ở tầng hai của “Linh Hiên lâu”.

Lúc hắn vừa đặt chân đến khu vực ăn uống, một vị tiểu nhị nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt hắn, sau đó dẫn hắn đi trở về chỗ ngồi của mình. Không lâu sau hắn ngồi xuống cái bàn ở bên cạnh cửa sổ, hắn ngồi ở đây liền dễ dàng nhìn thấy khung cảnh ở bên ngoài Linh Hiên lâu, nhất là ở trên đường cái chính của phường thị.

Không lâu sau, hắn bắt đầu ăn uống. Bữa trưa của hắn diễn ra khoảng ba mươi phút, sau bữa trưa hắn thuê một cái phòng ở trên tầng ba để nghỉ ngơi.

Một canh giờ sau, Trương Nguyên Phàm rời khỏi Linh Hiên lâu, tiếp tục đi dạo ở bên trong phường thị Vân Vụ.

Nhưng hắn đi dạo ở trong phường thị chưa được bao lâu, thì hắn đổi ý, không tiếp tục đi dạo phường thị nữa. Không lâu sau, hắn xoay người đi về phía cổng chính của phường thị Vân Vụ.

Khoảng một canh giờ sau, có một hắc y nhân xuất hiện ở bên ngoài lối vào của Vân Vụ cốc. Hắc y nhân nhanh chóng đi vào bên trong dãy núi Vân Vụ rèn luyện.

Một khu vực nào đó của dãy núi Vân Vụ, một thiếu niên đào ra một gốc dược thảo màu xanh biếc ở khe hở của một tảng đá, miệng lẩm bẩm: “Bên trong dãy núi Vân Vụ, thực sự có nhiều linh dược đang sinh trưởng. Không đến nửa canh giờ mình rèn luyện ở trong dãy núi, thì mình đã phát hiện ra một gốc Thanh Thể Thảo, thành công ngắt lấy gốc dược thảo này.”

Thiếu niên mỉm cười nhìn gốc dược thảo ở trong tay. Trương Nguyên Phàm sau một khoảng thời gian dài nghiên cứu linh dược, thì hắn nhanh chóng biết được tên của dược thảo mà hắn vừa nhìn thấy. Gốc dược thảo ở trong lòng bàn tay phải của hắn, chính là một gốc “Thanh Thể Thảo”-công dụng chủ yếu của loại dược thảo này, chính là thanh trừ độc tố trong cơ thể, nguyên liệu chủ yếu để luyện chế đan dược giải độc đan.

Hắn nhanh chóng cho gốc dược thảo này vào trong túi linh dược của hắn, sau đó tiếp tục đi sâu vào bên trong dãy núi Vân Vụ.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, lúc này Trương Nguyên Phàm đang chiến đấu cùng một con yêu lang. Yêu lang này là một con nhất giai yêu lang, thực lực ở nhất giai trung kỳ; Trương Nguyên Phàm tiêu tốn hơn nửa linh lực ở trong đan điền, cùng hai tấm hỏa nguyên phù mới đem con yêu lang này giết chết.

Hắn sau đó đi tìm nơi thích hợp để khôi phục linh lực của mình. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, hắn rốt cuộc tìm được một sơn động, vội vàng đi vào bên trong sơn động. Một ngày sau, hắn rời khỏi sơn động sau khi hắn khôi phục linh lực xong, tiếp tục rèn luyện ở trong dãy núi Vân Vụ.

Mấy tiếng sau…

Trương Nguyên Phàm ăn hết chỗ thịt của một cái đùi yêu lang, lập tức ném chiếc xương vào bên trong bụi gai. Không lâu sau , hắn tiếp tục đi sâu vào bên trong dãy núi Vân Vụ; nhưng hắn đi được không được bao lâu, hắn nghe được tiếng động từ bên trong bụi gai kia.

Đôi mắt của hắn sau đó tập trung nhìn vào bên trong bụi gai, hắn còn thi triển phòng ngự công pháp “Hoá Linh Bảo Hộ Quyết” để bảo vệ cơ thể của mình. Hắn đợi một lúc lâu, nhưng không thấy một con yêu thú nào xuất hiện; trong lòng hắn lập tức nghĩ: “Chẳng lẽ mình nghe nhầm. Rõ ràng mình nghe thấy tiếng động ở trong bụi gai, nhưng mình đợi một lúc rồi vẫn chưa thấy chủ nhân của tiếng động xuất hiện. Linh lực ở trong đan điền của mình, cũng không ngừng giảm; nếu mình không kịp bổ sung linh lực, nhất định đan điền của mình cạn sạch linh lực.”

Hắn thầm nghĩ xong, lập tức lấy ra một lọ Hồi Khí Đan; không lâu sau, hắn cho viên đan dược vào miệng. Hắn sau đó cấp tốc khôi phục linh lực của mình.

Lúc Trương Nguyên Phàm khôi phục xong linh lực, cũng là lúc có một con yêu xà lao vọt khỏi bụi gai. Cái miệng to lớn của con cự xà đó, sau đó cắn về phía đầu của Trương Nguyên Phàm.

Hắn lập tức thi triển “Ngự Phong Thuật” chạy trốn khỏi đòn tấn công của cự xà. Không lâu sau, hắn né tránh được đòn tấn công của cự xà.

Cự xà thấy nó tấn công thất bại, lập tức dùng cái đuôi của mình tấn công. Chiếc đuôi khổng lồ sau đó quét ngang về phía cơ thể của Trương Nguyên Phàm.

Trương Nguyên Phàm thấy cự xà dùng đuôi tấn công mình, nhanh chóng thi triển một cái linh lực hộ thuẫn. Hai cánh tay của hắn nhanh chóng đan vào nhau, chắn ngang ngực.

Chiếc đuôi rắn khổng lồ không lâu sau va chạm với linh lực hộ thuẫn của Trương Nhiệm Phàm, linh lực hộ thuẫn không chịu đựng được công kích của chiếc đuôi lập tức vỡ vụn. Chiếc đuôi cứ thế đánh vào cơ thể của Trương Nguyên Phàm.

Trương Nguyên Phàm nhanh chóng né đòn, tế ra Huyền Cương Thuẫn chặn một phần uy lực từ chiếc đuôi rắn khổng lồ. Uy lực của chiếc đuôi rắn mặc dù lớn, nhưng không thể đánh vỡ được phòng ngự của Huyền Cương Thuẫn.

Hắn nhanh chóng lấy ra pháp bảo của mình là “Nguyên Thiên Huyền Quang Kiếm”, sau đó hắn niệm một khẩu quyết nào đó. Rất nhanh pháp bảo của hắn hoá thành một bàn tay tràn ngập hỏa khí, đánh thẳng trực tiếp vào bẩy tấc của con cự xà này.

Kiếm chưởng nhanh chóng đánh thẳng trực tiếp vào bẩy tấc của con cự xà này, cự xà nhanh chóng gào lên một tiếng vì bị kiếm khí đâm trúng. Trương Nguyên Phàm nhân lúc cự xà bị thương, lập tức bắn một thủy tiễn về phía bẩy tấc của cự xà; cuối cùng dùng một chiêu “Trảm Kiếm Thuật” để tấn công cự xà.

Cự xà sau một hồi lâu chống cự, lập tức ngã xuống mặt đất. Không lâu sau, cự xà vẫn lạc.

Trương Nguyên Phàm một lần nữa dùng Hồi Khí Đan khôi phục linh lực của mình, một lúc sau hắn hồi phục linh lực. Hắn sau đó đi đến bên cạnh thi thể con yêu thú Xích Viêm Xà, chỉ một thời gian ngắn hắn xuất hiện ở bên cạnh thi thể yêu thú; hắn nhanh chóng dùng “Khống Vật Thuật” cho thi thể của yêu thú vào trong túi trữ vật, sau đó hắn tiếp tục đi vào bên trong dãy núi Vân Vụ.

Bình Luận (0)
Comment