Edit + beta: Iris
Hai quân gặp nhau, các tướng lãnh lập tức ra hiệu cho đội ngũ dừng lại.
Thống soái của năm quốc gia thấy Hắc Tuyển Dực lãnh đội ngũ tinh anh tiến đến, đồng loạt lộ ra cảnh giác và chuẩn bị trạng thái chiến tranh, nhưng khi thấy bọn họ chỉ có mấy vạn binh mã, đám thống soái đều sửng sốt, cười to.
Đội ngũ hai trăm vạn của bọn họ so với mấy vạn binh mã ở bên kia, như là một con dã thú thấy miếng thịt ngon, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng bên kia.
Thống soái của Lam Mục quốc trào phúng: "Không phải nói Tử Linh quốc là một quốc gia lớn sao? Chỉ phái có mấy vạn binh mã ở lại đối phó với chúng ta? Là vì chưa từng đánh chiến hay là không biết cách bày quân bày trận? Hay là quốc gia hết người rồi? Ha ha — —"
Thống soái Diễm Dung quốc cười nói: "Bọn họ gần hai ngàn năm nay có gặp chiến sự bao giờ đâu, làm sao biết dẫn binh đánh giặc chứ."
Thống soái Việt Thương quốc cười lạnh: "Gần hai ngàn năm mà không có chiến sự, thật làm người ta hâm mộ a."
Thống soái Tử Thân quốc liếc hắn một cái: "Ngươi hâm mộ bọn họ làm gì? Hâm mộ bọn họ không biết đánh nhau? Hay là hâm mộ quốc gia bọn họ sắp thành thịt trong miệng người khác?"
*Tử là màu tím, lúc dịch mình suýt dịch thành tím thâm quốc
Thống soái Lam Mục quốc trào phúng: "Gần hai ngàn năm không có chiến sự, chỉ sợ bị nuôi thành phế vật hết rồi, có gì mà hâm mộ chứ."
Thống soái Dạ Lạc quốc đạm thanh nói: "Mọi người đừng thiếu cảnh giác, bọn họ chỉ mang có mấy vạn binh mã đến đây mà sắc mặt vẫn bình đạm trấn định như vậy, chứng tỏ bọn họ có chuẩn bị mới đến, nói không chừng thứ chúng ta nhìn thấy không chỉ có mấy vạn binh mã thôi đâu."
Thống thoái Việt Thương quốc tán đồng nói: "Nghe nói người hoàng thất và Cựu tộc của bọn họ khá lợi hại."
Thống soái Lam Mục quốc không để bụng: "Có lợi hại đi nữa cũng không đánh lại hai trăm vạn người của chúng ta. Xì, bạch đái dẫn nhiều binh mã đến đây như vậy."
Thống soái Dạ Lạc quốc nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của đội ngũ Tử Linh quốc, thấy Hắc Tuyển Dực huy kiếm như đang triệu hồi cái gì đó, lập tức cảnh giác hô: "Mọi người chuẩn bị ra tay."
Các thống soái khác nhanh chóng ngừng cười nhìn về phía Tử Linh quốc, trên bầu trời đằng sau đội ngũ của bọn họ bỗng nổi lên xoáy nước, xoáy nước càng lúc càng lớn, ở giữa xoáy nước xuất hiện một cái hắc động. Ngay sau đó, một đội ngũ Quỷ tộc mặc giáp đen bay ra từ xoáy nước, đáp xuống đằng sau đội ngũ Tử Linh quốc. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, từ năm vạn binh mã đã thành hơn hai mươi vạn, hơn nữa quỷ binh vẫn cuồn cuộn xuất hiện không dứt.
Binh tướng của năm quốc gia kinh hãi.
Các thống soái lại kinh nghi: "Sao người Quỷ tộc lại giúp Tử Linh quốc?"
Thống soái Dạ Lạc quốc sợ nhiều người quá không đối phó được, vội giơ cao trường kiếm: "Thuật binh, xuất kích."
Binh lính phía sau hắn lập tức chia thành hai nửa, chừa ra một lối đi, thuật binh từ đằng sau chạy lên.
Thuật binh là những binh lính có huyền thuật, bọn họ có thể sử dụng để chế địch.
Thống soái Dạ Lạc chỉ vào đội ngũ Tử Linh quốc: "Lên."
Các thống soái khác cũng không cam lòng bị bỏ lại, đồng loạt sai các thuật binh lên chiến đấu, thuật binh cấp bậc hơi cao thì đứng giữ tại chỗ, hỗ trợ cho các thuật binh cấp thấp.
Hắc Tuyển Dực không cho quân lính của mình di chuyển, xoay người nhảy lên lưng yêu thú cùng Hắc Tuyển Húc.
Ô Nhược nghiêng đầu nhìn bọn họ, trên người Hắc Tuyển Dực ngưng tụ hắc khí, cắn rách ngón tay phải, chưởng ra một cái phù văn.
Cậu đã từng thấy phù văn này rồi, ở trong mộng kiếp trước, lúc cậu bị đưa đi, Hắc Tuyển Dực đã dùng chính phù văn này để triệu hồi tất cả lệ quỷ đỉnh cấp.
Hắc Tuyển Dực chú ý thấy tầm mắt của cậu: "Đây là quỷ phiên* phù thượng cổ, dùng để chiêu quỷ."
*Phiên là cờ hiệu.
Sau đó, y niệm một chuỗi chú ngữ thật dài.
Hắc Tuyển Húc thì dùng Bạch Cốt thuật, ngay khi quân địch xông tới, mắt đất phát ra tiếng động ù ù.
Thuật binh ngũ quốc cả kinh, cuống quít nhìn xuống dưới chân, mặt đất chấn động không ngừng, ngay sau đó, mặt đất bị nổ ra thành lỗ nhỏ, rồi cái lỗ càng lúc càng lớn, biến thành một vết rách, huyệt động lại lần nữa phát ra tiếng vang kịch liệt, sau đó rầm một cái nổ tung, bùn đất văng khắp nơi, bọn binh lính vội giơ tay chắn lại để tránh bị bắn vào mắt.
"Mọi người cẩn thận, có trá."
Thuật binh ngũ quốc cảnh giác lui ra sau một bước, tiếng nổ mạnh mỗi lúc một nhỏ dần, mọi người thả tay xuống, mở to mắt, mấy chục vạn khô lâu xuất hiện trước mắt bọn họ, có bạch cốt của người, cũng có bạch cốt của yêu thú, chúng nó leo khỏi nền đất từ bốn phương tám hướng, bao vây đội ngũ của ngũ quốc.
Thân hình chúng nó nghiêng ngã, phát ra tiếng kèn kẹt, hai mắt tối om đặc biệt dọa người, người ngũ quốc không khỏi nuốt nước miếng.
Tuy Tử Linh quốc chỉ có năm vạn binh mã, nhưng tính cả quân đội Quỷ tộc và đại quân bạch cốt, đã vượt hơn trăm vạn người, từ một miếng thịt nhỏ xíu xìu xiu biến thành một con hùng ưng khiến người sợ hãi.
Thống soái Dạ Lạc quốc quát: "Mọi người đừng sợ, chỉ là một bộ xương khô bình thường mà thôi, đánh gãy chúng là nó được."
Một câu này làm cho sĩ khí của binh lính dâng lên.
Chúng binh rống to, muốn đại chiến một trận với đại quân bạch cốt và Quỷ tộc một phen.
Đột nhiên, không trung xuất hiện dị động, nháy mắt tối sầm xuống, tiếng gió như tiếng quỷ khóc thần gào vang lên, trên bầu trời truyền đến đủ loại tiếng kêu kỳ quái đáng sợ.
"Chít chít — — chít chít — —"
"Ha ha — — ha ha — —"
"Hu hu hu — — hu hu hu — —"
Người Tử Linh quốc và Quỷ tộc, ai có linh lực thì đều dùng linh lực để phong bế âm thanh, không có linh lực thì bịt tai lại, nhưng không có tác dụng lớn, tiếng kêu vẫn xuyên qua màng tai bọn họ khiến bọn họ đau đớn.
Hắc Tuyển Đường nhanh chóng lấy pháp khí ra bao bọc bọn họ lại, để âm thanh không truyền vào tai.
Người ngũ quốc thì không có may mắn như vậy, tuy binh lính bình thường có thuật sư vảo vệ, nhưng thuật sư lại không nhiều như binh lính.
Thính lực không phong bế được làm bọn họ đau đớn lăn lộn dưới đất, rống khóc thê lương, một lát sau, lỗ tai, mũi, khóe miệng, mắt của bọn họ đều trào ra máu tươi.
"Thống soái, ta đau quá."
"Thống soái, cứu mạng."
Thống soái ngũ quốc và binh lính sợ hãi thối lui, cách xa những người này.
Các thống soái nhanh chóng dò hỏi quân sư đang đứng trong vòng vây phòng ngự về tình huống hiện tại, vì sao bọn binh lính lại thống khổ như vậy?
Mấy chục quân sư nhìn nhau, trong đó có một người nói: "Nhìn tình hình có lẽ là bí thuật vạn quỷ thịnh yến trong truyền thuyết của Tử Linh quốc..."
Thống soái Lam Mục quốc giận dữ: "Vạn quỷ thịnh yến? Quỷ đâu? Quỷ ở chỗ nào?"
Hắn vừa nói xong, mấy chục vạn lệ quỷ đỉnh cấp xấu xí chui ra từ dưới nền đất, nhìn nhóm quân sư trước mặt, đám lệ quỷ vươn đầu lưỡi vừa dài vừa máu me ra, cười âm hiểm liếm lên môi bọn họ, nhóm quân sư sợ đến mức trốn ra sau các thống soái.
Mặt khác, đám lệ quỷ đỉnh cấp khác bay từ trên không trung xuống, xuất hiện dưới cây cỏ, chui từ trong núi ra, đội ngũ hùng dũng đi tới chỗ quân đội ngũ quốc, binh lính ngũ quốc sợ đến run cầm cập.
Thống soái Dạ Lạc quốc vừa thấy lệ quỷ này khác với mấy lệ quỷ bình thường, vội hạ lệnh: "Mọi người mau sử dụng phù đuổi quỷ và trận pháp đuổi quỷ, chỉ cần là thứ có thể đuổi quỷ thì đều phóng ra hết."
Binh lính Dạ Lạc quốc nhanh chóng lấy phù đuổi quỷ ra, đám thuật binh cũng bày trận pháp đuổi quỷ, binh lính các quốc gia khác không chờ lệnh của thống soái bên mình, cũng vội vã làm theo lời của thống soái Dạ Lạc quốc.
Đám lệ quỷ đỉnh cấp vừa tàn nhẫn hung hãn vừa điên cuồng, mặc kệ là thứ gì, cũng đều bị chúng nó phá tan tành hoặc nuốt vào bụng, mà hầu hết phù đuổi quỷ đều không có tác dụng, trận pháp cũng chỉ miễn cưỡng ngăn được một thời gian, huống chi còn có đại quân bạch cốt hỗ trợ tàn sát, binh lính ngũ quốc càng luống cuống tay chân.
Khắp nơi toàn là tiếng kêu gϊếŧ và tiếng hét thảm, chưa đầy nửa nén hương đã có rất nhiều binh lính ngã xuống.
Các binh lính còn sống trơ mắt nhìn đồng bạn bị chia năm xẻ bảy, bị ăn thịt, sợ đến mức hai chân nhũn ra.
Các thống soái ngũ quốc sắt mặt cực kỳ khó coi, hạ lệnh kêu nhóm thuật binh nhanh chóng nghĩ cách ngăn cản đợt đại nạn này.
Hắc Tuyển Húc nhìn ngũ quốc bị gϊếŧ chóc, cười lạnh: "Giờ thì hết cười nổi rồi đi."
Còn chưa đánh đã dám cười cuồng vọng như vậy, cho rằng Tử Linh quốc bọn họ dễ bắt nạt chắc.
Ô Nhược mặt không cảm xúc nhìn người ngũ quốc bị tàn sát.
Hắc Tuyển Đường lo lắng nói: "Đại ca, bọn họ chết không ít người, ca có thể thu lại bí thuật vạn quỷ thịnh yến, bảo tồn linh lực để đối phó với chủ tướng của bọn họ."
"Ừm." Hắc Tuyển Dực nhanh chóng thu hồi bí thuật, thở phào một hơi.
Vạn quỷ cười chít chít liếm bàn tay đầy máu, thỏa mãn biến mất bên trong thảo nguyên.
Hắc Tuyển Đường lập tức lấy ra Nhất Khí Đan cho Hắc Tuyển Dực ăn vào, ngay sau đó, quân đội ngũ quốc phát ra tiếng nổ mạnh.
Hắc Tuyển Dực và Hắc Tuyển Húc nhanh chóng nhìn về phía binh địch, thấy đội ngũ quân địch liên tục phát ra tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, mặc kệ là binh lính còn sống hay đã chết đều bị nổ tan xác.
Hắc Tuyển Đường thấy đống thi thể nổ mạnh, không khỏi nhìn về phía Hắc Tuyển Dực và Hắc Tuyển Húc: "Đây hình như là tử vong bạo phá của Tử Linh tộc chúng ta, hai người ai dùng bí thuật này vậy?"
Hắc Tuyển Húc lắc đầu, hắn mới triệu hồi một lượng lớn đại quân bạch cốt, không thể nào lập tức dùng đại bí thuật như này đối phó với quân địch, hắn cần thời gian thở dốc a.
Hắc Tuyển Dực nhìn về phía Ô Nhược vẫn luôn im lặng.
"Là tẩu! Đại tẩu!?" Hắc Tuyển Đường kinh ngạc nói.
Ô Nhược thu hồi bí thuật, cười nói: "Lúc hiến tế đón năm mới, ta từng thấy người Cựu tộc dùng bí thuật này nên mới muốn thử một lần, giống Đản Đản đã nói, uy lực thật sự rất mạnh."
Đáng tiếc bí thuật này tiêu hao rất nhiều linh lực.
Hắc Tuyển Đường cười ha ha: "Liên tục sử dụng mấy đại bí thuật, binh lính ngũ quốc thương vong thảm trọng a."
Nghe tiếng nổ mạnh vừa nãy, đoán chắc phần lớn binh lính đều bị dính không ít máu, chỉ cần bọn họ dùng bí thuật bạo phá, chắc chắn có thể làm bọn họ tổn thất rất nhiều binh lính.
Thống soái ngũ quốc nhìn Tử Linh quốc vẫn chưa sử dụng một binh một tốt nào vẫn đánh cho đội ngũ bọn họ tan đàn xẻ nghé, tức đến hốc mắt đỏ bừng, lại quay đầu nhìn đội ngũ của bọn họ, quân lính đã tan rã từ lâu, không chết thì cũng trọng thương, đội quân hơn hai trăm vạn hiện giờ chỉ còn lại khoảng một trăm vạn, sĩ khí suy yếu khiến bọn lính sinh ra ý muốn rút lui.
"Mẹ nó, đáng giận." Thống soái Lam Mục quốc không dám châm chọc coi khinh Tử Linh quốc nữa.
Thống soái Diễm Dung quốc đáy mắt hiện lên tia sợ hãi, trong lòng cũng sinh ra ý nghĩ lui binh.
Thống soái Tử Thân quốc cực kỳ không cam lòng, bọn họ còn chưa đụng tới một cọng lông tơ của bên địch đã bị giáo huấn thảm thống như vậy.
Một quân sư bên Dạ Lạc quốc run lẩy bẩy nói: "Tử Linh quốc không hổ là đại quốc, ở hai ngàn năm trước, đến Thiên Thánh quốc cũng phải kiêng kỵ quốc gia này, tuyệt đối không thể khinh thường."
°°°°°°°°°°
Lời editor: Eeeeee lười kinh khủng, chỉ muốn ngủ nguyên ngày