[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh

Chương 377

Edit + beta: Iris

"Ngươi đây là nâng chí khí cho người khác, diệt uy phong của bản thân sao?" Thống soái Lam Mục quốc giận dữ trừng mắt quân sư của Dạ Lạc quốc, thấy vẻ mặt sợ hãi nhát gan của đối phương làm hắn càng nhìn càng tức, nâng kiếm chém vào quân sư Dạ Lạc quốc.

Keng một tiếng, kiếm của thống soái Lam Mục quốc bị trường mâu của thống soái Dạ Lạc quốc chặn lại, quân sư Dạ Lạc quốc cuống quít trốn ra sau lưng thống soái nhà mình.

Thống soái Dạ Lạc quốc lạnh lùng nói: "Thẩm thống lĩnh, quân sư của Dạ Lạc quốc chúng ta chưa đến phiên ngươi xử trí đâu, huống chi quân sư của chúng ta nói không sai, một quốc gia có thể khiến Thiên Thánh quốc kiêng kỵ như vậy, chúng ta càng không thể mất cảnh giác được, lại càng không thể trút giận lên người một nhà."

Thống soái Lam Mục quốc cười lạnh: "Ai cùng một nhà với các ngươi."


Thống soái Dạ Lạc quốc: "..."

Thống soái Việt Thương quốc trầm mặt: "Chúng ta còn chưa đánh nhau mà các ngươi đã muốn lục đục nội bộ?"

Lam Mục quốc hừ lạnh không nói nữa.

Việt Thương quốc nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Mặc dù Tử Linh quốc bị nguyền rủa, nhiều năm không có chinh chiến, nhưng đó cũng có chỗ lợi của nó, ít nhất chúng ta hoàn toàn không hiểu gì về Tử Linh quốc, chỉ nghe được một ít lời đồn là hoàng thất Tử Linh quốc và người Cựu tộc rất lợi hại, biết một số bí thuật mà người khác không biết. Còn bọn họ lợi hại thế nào, chúng ta không thể nào biết được. Nhưng Tử Linh quốc lại hiểu rất rõ mấy năm nay chinh chiến sa trường của chúng ta, chúng ta có nhân tài quân sự nào, hoặc là tướng lãnh nào của chúng ta biết huyền thuật, bọn họ chắc chắn đã tra rõ."


Thống soái Diễm Dung quốc tức giận nói: "Bây giờ nói mấy thứ này thì có tác dụng gì, chỉ với mấy thống soái dẫn đầu của bọn họ đã có thể đánh cho quân lính của chúng ta tan tác."

Thống soái Dạ Lạc quốc nói: "Bọn họ đã sử dụng các đại huyền thuật lợi hại, chắc chắn không thể liên tục sử dụng các huyền thuật khác, chúng ta nhân cơ hội bây giờ tiến công."

Thống soái Tử Thân quốc lập tức hạ lệnh: "Tản ra, bày trận."

Binh lính ngũ quốc nhanh chóng tản ra, bao vây Tử Linh quốc bằng trận hình cây quạt, huấn luyện có tổ chức và nhanh nhẹn bày ra trận pháp. Trận pháp này có thể khiến những binh lính bình thường đề cao lực công kích, cũng có tác dụng phòng ngự, binh lính bình thường không thể làm bọn họ bị thương được.

Quỷ binh cũng xếp thành hàng xông ra theo lệnh của quỷ tướng, tức khắc hai quân đánh nhau, bên tai toàn là tiếng keng keng ong ong, trong mũi đều là mùi máu tươi, binh lính từng người lần lượt ngã xuống.


So nhân số, tuy binh mã ngũ quốc thương vong không ít nhưng vẫn nhiều người hơn Tử Linh quốc, coi như chiếm ưu thế lớn, chỉ là trời đang tối dần, như thể đang trợ giúp cho Tử Linh quốc và Quỷ tộc, Quỷ tộc bay lên không trung, cơ thể cực kỳ uyển chuyển nhẹ nhàng, Quỷ tộc đạt tới lục giai còn có thể dịch chuyển chớp nhoáng, nên muốn gϊếŧ bọn họ khá khó khăn, hơn nữa bọn họ không xem như quỷ chân chính, phù đuổi quỷ bình thường không có tác dụng với bọn họ.

Điều khiến cho thống soái ngũ quốc kinh hãi chính là đại quân bạch cốt dù bị chém thành tưngc khúc, nhưng vẫn có một vài bộ bạch cốt lại có thể dùng được huyền thuật đối phó với bọn họ, ngoài ra binh lính Tử Linh quốc ai cũng đều là mãnh tướng, còn Ô Nhược thì dùng các loại huyền thuật để khắc chế thuật binh cao cấp của ngũ quốc sử dụng đại huyền thuật, dẫn tới đám thuật binh cao cấp không có đất dụng võ, nhuệ khí của đám binh lính cũng càng lúc càng xìu.
Thống soái ngũ quốc thấy nhân số thương vong mỗi lúc một nhiều, nhận ra nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ cực kỳ bất lợi đối với bọn họ, vội vàng kêu lui, bọn lính hoảng loạn mà chạy.

Quỷ binh muốn đuổi theo nhưng bị Hắc Tuyển Dực ngăn lại.

Hắc Tuyển Đường thấy bọn họ bị đánh cho tơi bời, tháo chạy khỏi thảo nguyên thì cười to: "Chẳng qua chỉ là một quốc gia nhỏ mà cũng dám kêu gào với chúng ta, đúng là đồ không biết sống chết, bây giờ bọn họ chiến bại, chết nhiều người như vậy, chắc chắn không dám làm xằng làm bậy nữa."

Hắc Tuyển Húc cong môi: "Người Tử Linh tộc và người Bí Ẩn tộc hợp tác đối địch, các quốc gia khác chỉ có nước bại trận, khó trách năm đó Thiên Thánh quốc lại kiêng kỵ hai tộc như vậy, còn sử dụng kế ly gián Tử Linh tộc và Bí Ẩn tộc."
Người Tử Linh quốc có thể xài các công kích cường đại, người Bí Ẩn tộc có thể đứng một bên hỗ trợ khắc chế huyền thuật của kẻ địch, hai tộc này quả thực là duyên trời tác hợp.

Ô Nhược vừa ăn Nhất Khí Đan bổ sung linh lực vừa nói: "Lần đầu tiên đối phó nhiều người như vậy, hao linh lực quá."

"Đừng vui mừng quá sớm." Hắc Tuyển Dực híp mắt: "Binh đội Thiên Thánh quốc còn đang chờ chúng ta. Sau này thứ nghênh đón chúng ta chính là một trận chiến dữ dội."

Ô Nhược tán đồng nói: "Thiên Thánh quốc nếu đã dám đối phó với Tử Linh quốc, chắc chắn là đã nắm chắc sẽ đánh với chúng ta một trận."

Cậu bây giờ càng thêm chắc chắn đám người đến Bí Ẩn tộc thu gom đan dược pháp bảo ở Bí Ẩn tộc và Tu Chân giới chính là người Thiên Thánh quốc, mục đích của bọn họ rất không đơn thuần, nếu bọn họ mà lấy được Linh Khí giới ở Tu Chân giới để đối phó với Tử Linh quốc, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Hắc Tuyển Đường và Hắc Tuyển Húc nghe vậy, dần ngừng cười.

Hắc Tuyển Dực hạ lệnh cho quỷ binh trở về Quỷ tộc nghỉ ngơi, rồi kêu đám Hắc Tuyển Đường mang theo binh mã Tử Linh quốc ở lại tại chỗ, chờ quân đội đằng sau đến.

Là vì binh đội ngũ quốc đi vào biên cảnh Tử Linh quốc trước, nếu không bọn họ cũng chẳng dẫn có năm vạn người cưỡi yêu thú chạy tới cản binh đội xâm lấn của ngũ quốc, kế tiếp, đội ngũ khác của Tử Linh quốc sẽ đi bộ đến đây.

Hắc Tuyển Dực phân phó đâu ra đó, rồi hồi biên thành cùng Ô Nhược trước.

Sau khi binh đội ngũ quốc chạy ra ngoài khoảng hai mươi dặm, thấy người Tử Linh quốc không đuổi theo thì dần chạy chậm lại.

Đám thống soái chiến bại, sắc mặt khó coi, cho đến khi về doanh trại rồi mới nói.

"Mụ nội nó..." Thống soái Lam Mục quốc tức giận đá lên bàn, rầm một tiếng, cái bàn bị đá ngã lăn trên đất.
Thống soái Dạ Lạc quốc đạm thanh nói: "Trút giận lên bàn thì có tác dụng gì."

Thống soái Lam Mục quốc hung hăng trừng hắn một cái.

Thống soái Diễm Dung quốc đen mặt nói: "Sớm biết như thế, chúng ta nên chờ binh mã Thiên Thánh quốc đến cùng đối phó với Tử Linh quốc."

Những người khác trầm mặc, nếu không phải bọn họ quá mức kiêng kỵ Thiên Thánh quốc cường đại, sợ sau khi đánh hạ Tử Linh quốc sẽ không chiếm được ích lợi gì, nên không chờ Thiên Thánh quốc tới, bọn họ liền nóng lòng tấn công Tử Linh quốc.

"Thống soái, hộ vệ của Thánh Đế Thiên Thánh quốc muốn gặp năm vị thống soái."

Đám thống soái nhìn nhau một cái: "Để hắn tiến vào."

Một chốc sau, một nam tử có hai con ngươi đi vào lều trại: "Vô Thúc gặp qua các vị thống soái."

Hắn nói chuyện rất cung kính, nhưng vẻ mặt lại không có chút ý cung kính nào.
"Thánh Đế đâu?" Thống soái Việt Thương quốc hỏi.

"Chủ tử đang đi cùng binh đội ở phía sau, sau khi hắn biết các vị thống soái đã tấn công Tử Linh quốc trước khi chúng ta đến nên phái ta đến đây ngăn lại, nhưng không ngờ lại tới chậm rồi."

Năm vị thống soái vẻ mặt xấu hổ.

Vô Thúc liếc mắt nhìn bọn họ: "Bây giờ ta muốn biết trong tay các vị thống soái còn bao nhiêu người, với lại phiền các ngươi phái người đưa thư đến Tử Linh quốc."

Năm vị thống soái cảnh giác: "Thư gì?"

"Bức thư có thể kiềm chế Thái Tử Phi Tử Linh quốc, còn về việc có thành công hay không, thì phải xem phân lượng của người kia trong lòng bọn họ."

Thống soái Dạ Lạc quốc hiểu rất rõ, chỉ cần kiềm chế được Thái Tử Phi Tử Linh quốc là có thể kiếm chế được nhất cử nhất động của Thái Tử Tử Linh quốc, lập tức gọi binh lính tới đưa thư giúp Vô Thúc.
Khi bức thư được đưa tới Tử Linh quốc, Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực đã trở lại Tử Linh quốc, thấy các bá tánh hoang mang rối loạn chạy ra từ thành ngầm.

"Người Cựu tộc muốn tạo phản." Có người sợ hãi nói.

Có vài bá tánh đặc biệt phẫn nộ: "Quốc gia đang đối mặt với nguy nan, bọn họ lại tạo phản đoạt vị ngay lúc này, có tức không chứ."

"Đúng vậy, thật sự khiến người ta tức giận." Các bá tánh khác phụ họa.

"Nếu triều đình vì chuyện này mà phân tâm chiến bại, bọn họ tội càng thêm tội."

"Người Cựu tộc đần độn, nếu triều đình chiến bại, vậy bọn họ đoạt vị còn có nghĩa lý gì?"

"Nếu Tử Linh quốc chiến thắng trở về, triều đình nên xử trí mạnh tay Cựu tộc mới đúng, không thể để mặc bọn họ xằng bậy, cũng không thể nuông chiều hành vi phạm tội của bọn họ."
Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược nghe các bá tánh nói vậy, vội chạy vào nha môn dịch chuyển đến Truyền Tống Trận trong hoàng cung, ngay sau đó, nghe bên ngoài cửa cung truyền đến tiếng nổ ầm ầm, tất cả thị vệ trong cung đều anh dũng chạy về phía ngoài cửa.

Trong đó có một thị vệ nhìn thấy hai người, vội chạy về phía bọn họ báo: "Thái Tử, Thái Tử Phi, Cựu tộc đánh tới rồi."

Hắc Tuyển Dực vừa đi vừa hỏi: "Đánh vào trong rồi?"

"Bọn họ đánh vào được cửa cung thứ nhất. Trận pháp thứ nhất đã bị bọn họ phá hỏng."

Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực vội chạy qua.

Hắc Tử Nhã nhìn thấy bọn họ trở về, vui vẻ nói: "Đại ca, đại tẩu, hai người về rồi."

Hắc Tuyển Dực nhíu mày hỏi: "Tình hình thế nào?"

Hắc Tử Nhã đen mặt: "Lúc này Cựu tộc xuất động mọi người, khí thế bằng mọi giá phải tiến công hoàng cung, mấy người thủy tổ phụ đã đi tham chiến với đám lão tổ Cựu tộc, các bá tánh ở tầng một gặp phải tai ương, đều trốn lên mặt đất hết rồi."
Ô Nhược đi đầu lên lầu quan khán ở cửa cung thứ hai, cửa cung thứ nhất đã bị nổ sập, tất cả Cựu tộc vọt vào, trên mặt đất cũng nổ thành từng hố đen lỏm chỏm, mùi khét và mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi, trên mặt đất thi thể nằm la liệt, có của thị vệ hoàng cung, cũng có cả của Cựu tộc.

Bởi vì triều đình đã phái binh đi biên cảnh, chỉ để lại chưa đến mười vạn binh lực bảo hộ thành ngầm, đối mặt với nhân số khổng lồ của Cựu tộc thì có hơi quá sức, nếu không có mấy người thủy tổ và các thành viên hoàng thất gia nhập chiến đấu, chỉ sợ Cựu tộc đã tiến công vào hoàng cung từ lâu.

Hắc Tuyển Dực đi đến bên cạnh Ô Nhược, liếc nhìn Hắc Tuyển Hành đang ở cửa thành, hắn đang giao đấu với đường ca của Hắc Tuyển Dực — Hắc Địch Huy. Chỉ cần quan sát một chút sẽ phát hiện Hắc Địch Huy không phải là đối thủ của Hắc Tuyển Hành, nhưng Hắc Tuyển Hành lại không gϊếŧ Hắc Địch Huy, thậm chí còn cố ý nhường Hắc Địch Huy.
Hắc Địch Huy tâm sinh nghi hoặc, nhưng lại càng xuống tay ác hơn.

Hắc Tuyển Dực nói với Ô Nhược: "Ta đi gặp Hắc Tuyển Hành."

Ô Nhược vội nói: "Ngươi nhớ cẩn thận."

Hắc Tuyển Dực nhìn Thiên Trầm đang đứng ở một góc khác: "Ngươi cũng phải cẩn thận, Đại Linh Sư từng nói, tuy mệnh cách ngươi thay đổi, nhưng không có nghĩa là sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Thật ra y muốn thay Ô Nhược giải quyết Thiên Trầm, nhưng nếu không để Ô Nhược tự tay gϊếŧ đối phương, oán hận và khúc mắc trong lòng Ô Nhược sẽ không có cách nào phá giải.

Ô Nhược biết y lo mình ra tay với Thiên Trầm sẽ gặp nguy hiểm: "Ta biết rồi, nếu ta đánh không lại hắn, tuyệt đối sẽ không cứng đối cứng."

Hắc Tuyển Dực xoay người bay đi.

°°°°°°°°°°

Đăng: 1/9/2022

Bình Luận (0)
Comment