Phán Quyết

Chương 1.1

Vào những năm cuối cùng của Đường triều, người ta thường trông thấy một nam tử lảng vảng ở gần con đường sầm uất nhất kinh thành. Hắn khoác một thân trường sam đen nhánh không chút hoa văn, mái tóc dài cùng màu rủ xuống sau lưng như thác nước lay động, trên tay hắn cầm một quyển sách nhàu nát không ra hình dạng, và chỉ bút trên tay lại phá lệ khiến người ta chú ý.

Đó là một chiếc bút lông to lớn, dài bằng cánh tay của hắn, chẳng hiểu hắn viết chữ kiểu gì.

Nam tử cứ quanh quẩn bên con đường nọ, mặc kệ ánh mắt hoặc kinh diễm hoặc nghi ngờ của bách tính bình dân, mãi cho đến khi giang sơn dời đô đổi chủ, hắn vẫn đứng nơi đó, mưa nhỏ tháng ba phủ xuống hàng mi ẩm ướt của hắn.

. . .

. .

.

Hắc thổ đại lục. Năm 2200.

Vương Nguyên đứng im lặng trên vũng máu đọng, hai mắt bình tĩnh nhìn thi thể bản thân nằm bất động dưới nền đất lạnh lẽo. Sắc đỏ tươi chói mắt uốn lượn quanh co vào những khe hẹp của kẽ gạch vỉa hè, như vẽ một cái bát quái kỳ trận tiễn cậu siêu thoát.

Đáng tiếc – Vương Nguyên cúi đầu nhìn hai tay đẫm máu, co quắp một lúc lâu không nói thành lời – cậu không siêu thoát, lại chuyển sinh vào trên cơ thể kẻ vừa mới đâm cậu nhiều nhát. Đây là một kẻ điên, không thân thích không bằng hữu, sống nhờ vào trợ cấp xã hội và thường xuyên là đối tượng bị xã hội dè bỉu vì quá tự bế.

Vương Nguyên chảy nước mắt, vì sống lại mà không ngại phỉ báng tạo hóa một phen. Cậu cảm động quá, cảm động tới mức muốn chết thêm lần nữa!

Nhưng mà cậu không thể gào thét thành lời.

Cậu cũng chẳng muốn gọi người tới khoe khoang thành quả tập tành cầm dao, chỉ phải run một lúc, đợi cho đến khi tay chân hết bủn rủn mới cúi người nhặt hung khí, sau đó liếc thoáng qua thi thể đáng thương của chính mình.

Cậu chết không nhắm mắt.

Thi thể trừng trừng nhìn thẳng lên trời, vẻ mặt hoảng hốt, không có sợ hãi cùng chấp niệm cầu sinh, chỉ có tuyệt vọng và thống khổ không nói thành câu. Vương Nguyên nghĩ nghĩ, vẫn là đi lên vuốt đôi mắt kia lại, chính mình và chính mình nhìn nhau quá ớn lạnh, tưởng tượng thôi đã nổi gai ốc. Nhưng chẳng biết cơ mắt của cậu bị tổn thương chỗ nào, căn bản không thể nhắm lại, vẫn cứ trợn tròn đáng sợ, khiến Vương Nguyên nghẹn ứ: ". . ."

Thôi vậy.

Cậu chỉnh lý thi thể xong xuôi, đạp lên vũng máu còn ấm, suýt chút nữa trượt chân ngã vào xác chết, vừa động một cái là đụng phải mái tóc, đầu thi thể lật sang một bên, như nhìn chằm chằm vào chân cậu: ". . ."

Tim Vương Nguyên thình thịch, vuốt ngực mấy cái liền. Bị thi thể của bản thân dọa, đúng là thê thảm.

Vương Nguyên rút chân về, thử nhúc nhích mấy cái mới phát hiện đôi giày cũ rích của thân thể này đã rách từ lâu, một cái đinh gỉ cắm sâu vào ngón chân làm cho da thịt nơi đó nhiễm trùng không nhẹ. Vẻ mặt cậu xanh mét một hồi, rốt cuộc vẫn là lựa chọn rời khỏi hiện trường vụ án, nhân lúc trời tối không người lai vãng trộm trốn đi.

Hành vi này đúng là đại gian đại ác! Nhưng mà Vương Nguyên thật sự băn khoăn giữa việc khai ra mình là hung thủ hay là nạn nhân.

Quá khó khăn để quyết định, đúng không nào? Cho nên cậu trốn tránh cũng không phải cái gì khó hiểu. Nhưng việc kham ưu bây giờ là nếu cậu mang một thân đầy máu về tới nhà trọ, chắc chắn sẽ chiêu mộ không ít tam cô lục bà bát quái gần xa. Cho nên nếu hiện giờ có biện pháp hữu hiệu xóa toàn bộ dấu vết, Vương Nguyên sẽ chọn là 'trời mưa'.

Rào. Rào. Rào. Rào. . .

Vương Nguyên đội mưa chạy đi, sợ bóng sợ gió biến mất trong màn đêm ồn ã.

Sau khi cậu đi chưa bao lâu, một bóng người thình lình từ không trung xuất hiện. Mưa dính lên người khiến hắn khó chịu cau chặt mày, lại không hề dựng pháp thuật chắn mưa. Hắn đi bộ đến bên cạnh thi thể cô đơn kia, cúi đầu nhìn máu tươi rót lên từng tấc da thịt lạnh lẽo. Mưa rửa trôi máu huyết trên lồng ngực thiếu niên, lộ ra từng vết thương sâu hoắm cực kỳ ghê người.

Đưa mắt nhìn con ngươi không còn chút sinh khí của thi thể, Vương Tuấn Khải rút quyển sổ giấu trong túi ra, nhìn nhìn, lẩm bẩm:

"Đạch mẹ, linh hồn đâu?"

--------------------

Xin chào các bạn đã nhảy hố mới của tui!


(⌒ω⌒)ノvốn là bộ này khai bút sớm hơn nhưng vì nhiều bất cập nên trì hoãn đến bây giờ, nhưng cuối cùng thì cũng đào rồi. Cảm ơn các bạn đã đang và sẽ ủng hộ truyện rất nhiều!



Bình Luận (0)
Comment