surprise :v
-------------------
Nghe nói tình nhân của Trần Tứ lại phá thai.
Người trong chung cư đều biết cô gái nọ là tiểu tam, theo Trần Tứ hưởng vinh hoa phú quý đã hai năm. Với tình nhân bình thường, hai năm là thời gian dài để xúc tiến tình cảm, chen một chân vào gia đình của đàn ông, nhưng hai năm đối với người phụ nữ kia chỉ là ác mộng với ba lần phá thai liên tục.
Nghe đâu là Trần Tứ không cho phép cô ta mang thai.
"A, nghiệp chướng quá mà, kẻ mang thai dễ thì không biết quý trọng, người khắc khổ mười năm lại không giữ được con." Y tá trong phòng hồi sức của bệnh viện tỉnh trào phúng giễu cợt, vừa ghi chép số thuốc cho cô gái nọ vừa bĩu môi: "Tôi đây chưa bao giờ thương xót cho hồ ly tinh phá gia can người khác, nhưng chỉ cần bạn trai bảo tôi bỏ cái thai đó, tôi nhất định sẽ tiêm cho hắn một mũi nằm sâu ba tấc đất."
"Nhỏ giọng tí đi, Trần Tứ là ai cô còn không biết sao." Đồng nghiệp len lén lôi kéo y tá đi xa, e ngại tai vách mạch rừng: "Mấy năm nay đã có không ít người vì chọc giận gã ta mà phải di dân đến chỗ khác rồi, cô đừng muốn làm kẻ tiếp theo. . ."
Tiếng xì xào như có như không xen vào hương vị thuốc khử trùng thoang thoảng khắp hành lang bệnh viện, Vương Nguyên hắt xì một cái, bình tĩnh đẩy băng ca đến phòng trữ đồ.
Bệnh viện này thành lập từ rất lâu rồi, cũng không nhận được kiểm soát gắt gao như các bệnh viện cùng thành phố, vì thế một kẻ 'vô công rỗi nghề' không có bằng cấp như Vương Nguyên cũng được nhận vào làm việc, chỉ cần có một trái tim mạnh mẽ hiệp can nghĩa đảm và biết điều.
Tuy rằng Vương Nguyên cũng không biết mình làm được bao lâu.
Cậu mang băng ca xếp vào hàng ngũ, đẩy cửa phòng trữ đồ, ánh sáng hôn ám bên trong hắt lên khung cửa kính một màu nhạt nhoà mơ hồ, gió lạnh bên ngoài ù ù thổi vào trong phòng, lay động tấm rèm cửa trắng toát đung đưa.
Đây là phòng chứa drap giường của những bệnh nhân đã chết. Thường thì những tấm vải đó sẽ được đưa về nhà cùng với người chết, quấn quanh thi thể họ để chuyển đến thân nhân, nhưng dĩ nhiên phải có một bộ phận người không còn nhà, không có người nhận, thì những tấm vải đó sẽ được chuyển đến đây, chỉ là không phải để giặt giũ sạch sẽ hay đốt bỏ.
Vương Nguyên không quan tâm lắm bệnh viện giữ lại chúng để làm gì, dù sao công việc của cậu là gom chúng lại và cho chúng vào từng chiếc hộp khác nhau theo từng nguyên nhân cái chết. Trước giờ cậu chưa từng tiếp xúc với y tế nên chẳng hiểu được ý nghĩa công việc, càng không biết công việc này quỷ dị tới mức nào.
Tới mức nào cũng không bằng bản thân mình chết rồi còn xuyên vào hung thủ - Vương Nguyên nghĩ thầm, cầm tấm drap giường lên, tầm mắt thoáng qua một góc dính máu đã khô lại của drap giường, tìm thấy một nùi tóc rối.
Cậu im lặng cất tấm drap vào hộp, cẩn thận cài khoá lại, vừa mới đứng dậy đi liền nghe thấy tiếng lạch cạch vang lên phía sau lưng.
Vương Nguyên: ". . ."
Dù cậu chỉ mới làm việc ở đây không đến một tuần, nhưng có vài quy tắc vô sự tự thông, ví dụ như không nên quay đầu lại khi nghe tiếng động lạ ở sau lưng.
Cậu cứng đờ rời khỏi phòng trữ vật, trước khi khép cửa lại còn nhìn thấy thứ gì đó đang chuyển động, nhưng cậu thật sự không có dũng khí nhìn xem nó là cái gì. Chẳng qua ta bỏ qua người lại quấn lấy ta, thứ kia vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu cho đến khi cửa hoàn toàn đóng, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến Vương Nguyên rùng mình, có ảo giác hồn lìa khỏi xác.
Vừa mới xoay người, một cái mặt trắng bệch đột ngột xuất hiện ở phía sau khiến cậu sợ chết khiếp, há hốc miệng không nói được câu nào.
"Đã trễ rồi sao còn chưa chịu về. . ." Đối phương ngẩng đầu lên, hé đôi môi khô nứt nẻ thì thào bằng chất giọng khàn khàn nhẹ hẫng, như là vang vọng từ nơi xa xôi nào đó đến đây. Sau khi hỏi xong không thấy Vương Nguyên trả lời, người nọ cũng không bắt bẻ, chỉ từ từ xoay đầu đi lướt qua cậu, âm phong lồng lộng hất tung tóc tai làm cho cậu giật thót, không tự chủ nhìn dáng đi của đối phương. . .
Đi xe lăn.
Vương Nguyên: ". . ." Thảo nào không nghe tiếng bước chân.
Vương Nguyên: ". . .Hôm nay cậu không ra ngoài ngắm sao à?"
"Bên ngoài đang mưa mà." Người nọ chỉ chỉ trên đầu: "Tai tinh giáng thế."
"Cậu còn biết coi bói hả?"
"Không biết, nhưng bệnh viện này âm khí nặng lắm."
Cậu trai ngồi trên xe lăn nhún nhún vai, cậu ta và Vương Nguyên vô tình gặp nhau ở thang máy vào ngày đầu tiên Vương Nguyên đi làm, bởi vì cậu giúp thanh niên bệnh binh này ấn nút lên tầng nên lưu lại ấn tượng không tối với đối phương. Người nọ hành tung bí ẩn, đi mây về gió, rõ là lăn xe nhưng so với những vật vô hình kia còn dễ làm người khác đứng tim, còn thích nói mấy câu cao siêu thâm thuý không thuộc phạm trù nhân loại.
"Nói cho cậu biết một chuyện, hôm nay tôi gặp được một kẻ rất kỳ quái." Thanh niên khoanh tay hưởng thụ đãi ngộ được Vương Nguyên đẩy về phòng bệnh, rất là sung sướng nói: "Hắn rõ ràng có bóng, nhưng không hô hấp."
"Không hô hấp thì chết rồi còn gì?" Vương Nguyên bật cười, lại nghe đối phương nói: "Cậu biết cương thi không? Sống rất nhiều năm, không cần ăn cũng không cần nghỉ ngơi, không bệnh tật càng sẽ không bị thương, tố chất thân thể thật sự quá tốt. Bọn họ đã tồn tại từ rất lâu rồi, lẫn trong loài người, sinh sống giống như chúng ta, trải qua vài thập niên ở nơi này, lại di dân vài thập niên đến chỗ khác, cứ như vậy. . ."
"Dòng thời gian dường như đã lãng quên họ." Cậu ta thở dài.
"Nhưng ai rồi cũng phải chết." Vương Nguyên đưa cậu ta vào phòng: "Cần tôi giúp đỡ gì không?"
"Cậu chú ý bản thân là được rồi." Thanh niên thổn thức, tha thiết nhìn Vương Nguyên: "Tôi nhìn thấy vận rủi của cậu, sớm thôi."
". . .Chúc ngủ ngon."
Thanh niên hô lên: "Có thứ sẽ ám cậu trong một thời gian dài, rất là khó đuổi đi đấy!"
". . . . . .Tạm biệt."
Vương Nguyên rời khỏi khu phòng điều dưỡng bệnh viện đã là mười một giờ đêm, hàng quán bên ngoài chắc chắn đều đã đóng cửa hết, về nhà cũng không có gì ăn, cậu chỉ có thể đến canteen bệnh viện thám thính một phen. Vương Nguyên đi ngang qua đại sảnh, bệnh viện buổi tối thật ra không khác ban ngày là bao, vẫn đông người vẫn luôn nhận thêm bệnh nhân, tiếng khóc cùng âm thanh bánh xe ma sát trên sàn nhà làm cho lòng người cô quạnh.
Một tiếng kêu ré lên hấp dẫn lực chú ý của Vương Nguyên, cậu quay đầu nhìn màn ảnh TV hiện lên bóng hình một con ma nữ tóc dài đang múa quay quay cuồng ở bên trong, không khỏi câm lặng chẳng hiểu nổi gu phim đêm của bệnh viện này? Tiếp tục đi về phía trước, Vương Nguyên đột nhiên dừng lại, lẳng lặng nhìn không gian im ắng dị thường đang bao trùm toàn đại sảnh.
Người đâu?
Bên ngoài không phải đang mưa sao? Cậu không nghe được gì.
Vương Nguyên chậm rãi quan sát, đại sảnh đông đúc bệnh nhân và nhân viên công tác lúc này không còn một bóng người, ánh sáng đèn chói mắt rọi xuống mặt sàn lạnh lẽo, càng làm cho đại sảnh rộng lớn trở nên tịch liêu buồn tủi. Trong nháy mắt Vương Nguyên có cảm giác lòng dạ xót xa không thở nổi, nước mắt ầng ậng chực trào ra ngoài, vô vàn đau đớn thống khổ bất thình lình ập đến như muốn nhấn chìm cậu trong ngột ngạt bất tận.
Vương Nguyên cắn môi toé máu, tỉnh táo lại trong thời khắc hung hiểm, vừa vặn trông thấy một bóng đen dán vách tường đang từ từ bò xuống: ". . ."
Là người bình thường thì không thể làm ra động tác có độ khó cao lại phủ bỏ tác dụng trọng lực như vậy, thêm vào tạo hình quỷ khốc thần sầu có chỗ quen thuộc, Vương Nguyên ngay lập tức nhận ra kia chính là ma nữ trên TV – cô ta bỗng dưng co giật, giương nanh múa vuốt lao về phía cậu!
Vương Nguyên lập tức vắt giò lên cổ chạy như điên, cậu không quá quen thuộc cấu trúc bệnh viện nhưng cũng biết khu phía tây là chỗ không nên tới vào ban đêm, cố hết sức tránh những con đường dẫn đến khu tây. Nhưng cuối cùng khi cậu ngẩng đầu lên, ba chữ 'nhà kỷ niệm' sáng loé ánh đỏ tươi giữa đêm tối khiến Vương Nguyên im lặng há miệng, chỉ muốn thở một hơi lìa đời.
Nhà kỷ niệm. Tên rất hoa mỹ êm tai, nhưng không ai ngây thơ cho rằng nơi này thực sự lưu trữ kỷ niệm.
Nhìn cánh cửa khép hờ hé ra một cái khe, bên trong khe đen ngòm u ám chẳng có chút ánh sáng, Vương Nguyên ngừng chân lại, sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là tiến thoái lưỡng nan.
Phía sau ma nữ truy đến, đằng trước là hiểm hoạ khôn lường, bên cạnh lại là bờ tường không thấy phía bên kia, dậm chân tại chỗ ắt phải chết không sai.
Cậu thực sự không muốn vào chút nào.
Vương Nguyên hít sâu một hơi cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo, quay đầu đã thấy ma nữ đang ở cách mình không xa. Vị tiểu thư này rất có định lực kiên trì, đêm đông lạnh lẽo còn muốn mặc váy đỏ giáng sinh, tóc dài thườn thượt lăn xả trên sàn nhà, từng vết từng vết nước đen đúa hôi hám chảy dọc theo thân thể bị xoắn biến dạng của cô ta rơi xuống đất.
Đưa đầu là đao, rút đầu cũng là đao, Vương Nguyên không dại đến độ đâm đầu vào nhà kỷ niệm, nhưng cũng chẳng muốn ma nữ kia đụng vào mình, cậu nuốt nước bọt một cái phóng về phía bờ tường, hai ba cái leo lên trên đó.
Cậu đã quên là ma nữ leo tường còn điêu luyện hơn mình.
Vương Nguyên vừa ngẩng đầu đã trông thấy hai con mắt trắng dã không có con ngươi của ma nữ đang ở trên đỉnh đầu, đang đà leo lên cậu không kịp dừng lại, trực diện tông thẳng vào cô ta.
Ma nữ: ". . ."
Cô ta thét lên một tiếng quái dị, xông tới ôm lấy đầu cậu, mùi vị mục ruỗng tanh nồng khiến Vương Nguyên choáng váng, theo bản năng đẩy cô ta ra xa. Tay cậu vừa chạm tới cơ thể ma nữ lập tức cảm giác thứ trên tay không phải là da thịt xương cốt, cảm giác thô nhám trơn tuột lại ẩm ướt dính bết này rõ ràng là. . .
. . .Tóc!
Cậu sững sờ giật bắn, hai mắt mở to trừng trừng phát hiện bản thân không biết khi nào đã quay lại phòng trữ vật, trước mặt là chiếc hộp cuối cùng chứa tấm drap dính máu mà cậu đã khoá lại trước khi rời khỏi. Nó đã bị mở toang, hàng hàng lũ lũ lớp lớp tóc đen ngồn ngộn bò ra từ trong đó, coi Vương Nguyên là vật ký sinh mà quấn chặt lấy cả người cậu, cố gắng thít chặt giết chết cậu.
Vương Nguyên suýt bị hương vị độc đáo truyền kỳ của nó huân ngất, lại không mò đến túi tìm bật lửa. Đám tóc như có sinh mệnh kia không ngừng quay cuồng xung quanh cậu, yên lặng bành trướng càng lúc càng nhiều khiến cậu có ảo giác nó đã sắp chất chồng chật kín gian phòng.
Vương Nguyên bị nó siết khó thở, trong lúc mơ hồ nhìn thấy trên tường in một cái bóng đen cao lớn, khi cậu còn chưa kịp định hình kia lại là thần thánh phương nào tới góp vui thì cái bóng đột nhiên phóng to bằng cả vách tường, màu đen kịt đặc quánh như mực tàu lan tràn tứ phương, trùm lên lũ tóc tai đang giương cung bạt kiếm.
Bóng đen vô định hình nhanh chóng nuốt chửng đám tóc, cuối cùng còn 'ợ' một tiếng rất to.
Vương Nguyên: ". . ."
Vừa đi một ôn thần, lại tới một yêu ma?
Vương Nguyên lùi ra sau, không muốn đơn độc đối mặt với một thứ chẳng có hình dáng cụ thể như vậy, hơn nữa nó vừa mới nuốt tóc đấy, có ngốc đến đâu cũng biết đó không phải là thứ tốt lành gì. Cậu sặc sụa ho khan vài cái, vội vàng mở cửa chạy khỏi gian phòng, không dám quay đầu nhìn xem có ai đuổi theo không.
Cơ hồ là trong tích tắc cậu vừa rời khỏi hành lang, một luồng gió lạnh ngoài cửa sổ lùa vào, bóng đen trên tường dần dần thu nhỏ lại, lộ ra một cái đầu tròn trọc lốc hết sức bình dị.
Tiểu sư cọ nhảy nhót tung tăng chui ra từ trong một cái hộp, no nê xoa bụng tròn thành cái trống nhỏ: "Không uổng công tiểu tăng ngày đêm rình rập, rốt cuộc cũng giải quyết xong vị thí chủ hư hỏng này, chỉ là đã doạ sợ một vị thí chủ ngon lành khác, nhưng mà ta cũng không thể đến trước mặt xin lỗi nha? Ngày mai trả lễ cho đối phương là được. . .A, Vương phán, tới rồi sao không vào?"
Một người ngồi xổm trên bệ cửa bịt mũi, vẻ mặt ghét bỏ: "Trong phòng sao mà thối như vậy? Ngươi đánh rắm? Thứ kia đánh rắm? Quá là mưu mô, thế mà dám dùng vũ khí sinh học đánh phủ đầu! Mùi thối của nó danh tiếng lẫy lừng vang danh tứ phía, ngươi ăn rồi không thấy trong miệng có gì khác thường sao?"
"Tiểu tăng vẫn thường ăn như vậy. . ." Sư cọ sờ đầu láng coóng, mờ mịt nói.
"Kẻ sáng tạo ra công tác giải quyết hậu hoạn này thật sự rất ác ôn, người nào điều ngươi đến bộ phận này đúng là nghiệp chướng ba kiếp sám hối không hết, ngày mai ta đề đơn ngoài biên chế cho ngươi gia nhập vào tổ Thái Bình, để ngươi ngày ngày tụng niệm độ hoá siêu sinh chứ đừng đi ăn mấy cái thứ thối muốn chết này. . ."
Hắn nhảy xuống sàn, rút ra một cây bút lông dài bằng cánh tay người, chọt vào cái hộp: "Mang đi, về Minh điện xử lý."
Hết Chương 1
Dành cho bạn nào chưa rõ lắm, nhà kỷ niệm là nhà xác nhe =))