Vương Nguyên cố ý đi chậm lại gần chỗ mấy cô y tá đang tán gẫu, không ngoài ý muốn nghe bọn họ bàn tới chuyện phòng bệnh nào mới chuyển đến một anh chàng đẹp trai, bác sĩ nào vừa tiếp nhận một ca nan y không có cơ hội cứu chữa, bệnh nhân nào náo loạn đòi về nhà nhưng không ai chịu nhận về. . .Tuyệt nhiên không nghe đến phòng trữ vật xảy ra chuyện gì.
Cậu thấp thỏm suy nghĩ, đêm qua trở về nhà đúng là không có chuyện gì xảy ra tiếp theo, bất quá trải qua một loạt chuyện kinh hãi thế tục như vậy mà còn ngủ được mới lạ. Chuyện tất yếu là Vương Nguyên thức trắng cả đêm, gần sáng mới chợp mắt được một chút, hiện giờ tinh thần lẫn thể xác rất là mệt mỏi, không hề phát hiện ra ngày hôm nay nhóm y tá kia vắng một người.
Tổ trưởng tổ nhân viên sắp xếp vận chuyển là một ông chú trung niêm ngoài năm mươi, quắc thước kiện khang, làm việc rất có quy tắc, đại khái là trông thấy tình trạng của Vương Nguyên không được tốt lắm, hảo tâm đến gần hỏi han: "Đêm qua 'nỗ lực' nhiều quá sao?"
Vương Nguyên không hiểu gì cả, song cũng gật đầu chào hỏi: "Cháu ngủ không đủ, lát nữa cháu ra mua một ly cà phê chống đỡ là được, việc hôm nay cháu chắc chắn sẽ làm được hết. ."
"Không phải chuyện đó, nếu cậu mệt quá có thể chuyển ca." Tổ trưởng cũng có một đứa con trạc tuổi Vương Nguyên, rất là thấu suốt sâu sắc nói: "Đêm qua Tiểu Tây cũng không ngủ được, sáng hôm nay nó ngất xỉu trong phòng trữ vật, may là có nhân viên cần vào đó để lấy đồ, nếu không cũng không phát hiện ra."
Vương Nguyên hơi bồn chồn: "Phòng trữ vật. . .Ở tầng bốn ấy ạ?"
"Chính là nó đó, nghe đâu ở đó từng có một người phụ nữ tự sát, lúc chết còn đang làm hoá liệu xạ trị, trên đầu không có tóc." Tổ trưởng ai thán cảm khái, vỗ vai Vương Nguyên: "Khi đó không ai biết tụng niệm siêu độ cho cô ta, cho nên có người nhìn thấy cô ta còn lẩn quẩn trong phòng hằng đêm, luôn mồm muốn đòi tóc người khác. . .Ha ha ha ha ha đùa cậu thôi, mặt xanh hết rồi!"
". . ." Vương Nguyên không ăn nổi cái điệu cười tàn sát thính giác của ông ta, ái ngại rời đi. Lúc cậu khệ nệ ôm một thùng đồ y tế mới từ trong kho ra băng ca, vừa hay đi tới một khúc ngoặt, phía trước nhoáng lên một bóng người chắn đường, cậu vội vàng phanh gấp, kết quả là tự mình té dập mông ra sau.
Vương Nguyên vất vả thu gom đồ đạc, dự định đứng lên xin lỗi đối phương, ai biết được trước mặt cậu nào có người, trong hành lang vắng ngắt chẳng có lấy một hơi thở trống trải vô cùng.
". . ."
Cậu ngẩn ngơ một chốc, rùng mình ngồi dậy thu dọn đồ, chạy một mạch vào thang máy.
Vương Nguyên vội vàng đuổi kịp vào thang máy trước khi cánh cửa đóng lại, người bên trong thấy cậu đang ôm nhiều đồ, có lòng tốt giúp cậu ấn số. Chẳng qua Vương Nguyên vẫn chưa kịp nói gì thì đối phương đã ấn tầng mười sáu, mỉm cười ôn hoà lẳng lặng lùi vào trong góc.
Sau đó người nọ lủi luôn vào vách tường, như là bị thang máy nuốt chửng.
Vương Nguyên: ". . ."
Cậu cứng ngắc quay đầu nhìn xung quanh, cũng may bên cạnh còn có một vị bác sĩ đeo kính đang nhìn điện thoại, một người phụ nữ mặc áo bệnh nhân cùng với một người đàn ông không rõ mặt mũi. Vương Nguyên chắc mẩm mình đụng phải quỷ rồi, không dám nhìn kẻ ngũ quan mơ hồ kia, cậu nhích lại gần bác sĩ theo bản năng, đối phương lập tức ngẩng đầu lên: "Xin chào, cậu là nhân viên hậu cần mới sao? Có thể giúp tôi một chuyện được không?"
Thấy Vương Nguyên gật gật đầu, đối phương mới thở phào nhẹ nhõm, đưa cho cậu một cái chìa khoá: "Giúp tôi đến văn phòng bác sĩ số hai tầng mười sáu, vận chuyển đồ vật của bệnh nhân bên trong ra ngoài."
Vương Nguyên: "Anh cần chuyển cái gì?"
"Cậu cứ tới đó là biết." Nơi bác sĩ cần đến đã tới, anh ta nhanh chóng bước ra, còn phất phất tay: "Cảm ơn!"
Trong khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, người phụ nữ lập tức nghiêng đầu nói nhỏ với cậu: "Anh ta là ma quỷ!"
Vương Nguyên ngờ ngợ, nghi hoặc hỏi lại: "Sao bà lại nói như vậy?"
"Cậu mới tới nên không rõ, tôi nằm viện ở đây lâu rồi, người chết trong bệnh viện đều đeo một cái vòng ghi tên họ cùng giờ tử, vừa nãy bác sĩ đó cũng đeo một cái!"
Vương Nguyên sững sờ, mơ hồ cảm giác quả thật đúng như vậy, một cơn ớn lạnh rợn gai ốc trượt dọc theo sống lưng chạy lên gáy, cảm giác chân thực kinh tủng như bị một loài động vật vô hình sờ mó linh hồn này chỉ xảy ra khi cậu đụng phải đám tóc không rõ nguồn gốc đêm qua, hôm nay lại tới nữa. Cậu có dự cảm chẳng lành, lăng lăng mà nhìn người phụ nữ kia, quả nhiên tiếp theo bà ta cũng chìa tay ra, thì thào nói: "Giống như cái vòng này này."
". . ."
Lý Bích Chi, năm mươi lăm tuổi, chết vào lúc năm giờ sáng ngày x tháng x năm xxxx.
Cậu hoảng hồn ngẩng đầu nhìn người phụ nữ, tròng mắt đen ngòm của bà ta không rời khỏi cậu, ngay khi Vương Nguyên có ảo giác con mắt kia sẽ theo chiều trọng lực mà rơi ra ngoài, đèn đột nhiên tắt.
". . ."
Vương Nguyên bị hù nhiều đến độ tâm mệt, không muốn phản ứng nữa. Cậu chần chừ một chốc không thấy có người nào lên tiếng, chắc mẩm quả thật trong cái thang máy này chỉ có một mình mình là người. Vương Nguyên nín thở suy đoán xung quanh, hiện giờ nếu cậu dùng di động chiếu sáng có phải là chiếu ra một gương mặt trắng bệch phù thũng không có sinh khí không? Hay là máu me đầm đìa mắt mũi xô lệch gì đó?
Tiếng lao xao sột soạt rất nhỏ vang lên bên cạnh khiến Vương Nguyên cảnh giác, vội vàng bật đèn di động lên, hoang mang phát hiện trong thang máy không có thứ gì cả, trống trơn rỗng tuếch, chỉ có cái bóng của cậu phản quang trên vách tường.
Cậu thở phào, giơ tay ấn số gọi bảo vệ cầu cứu, cùng lúc đó cậu trông thấy hình ảnh phản chiếu trên màn hình di động, dường như phía sau có một dáng người cao lớn đang tiếp cận mình. . .
Bóng dáng người đàn ông loé lên trong tíc tắc, một bàn tay nhanh chóng che mắt cậu lại, Vương Nguyên cảm giác được thang máy đang kịch liệt chấn động như thể sáp tuột khỏi bộ máy. Trong cơn hoảng hốt cậu ngửi thấy mùi rỉ sắt càng lúc càng nồng, cho đến khi chóp mũi tràn ngập hương vị tanh tưởi nhức đầu kia, cậu đã sắp thở không nổi, víu lấy đối phương cố gắng đứng vững.
Vương Nguyên hoàn toàn tuân theo bản năng mà làm, chờ tới khi cậu nhớ ra 'đối phương không phải người' cũng là lúc thang máy ngừng rung lắc. Tinh thần tỉnh táo tột độ càng khiến người ta sợ hãi sâu sắc, phải nỗ lực lắm mới kìm nén không gào thét thành lời.
Trong không gian vắng lặng chẳng có lấy một âm thanh này, một ý nghĩ rùng rợn lạnh lẽo đột ngột nhảy ra trong đầu cậu, liệu rằng người đàn ông đó có phải là tác giả của sự cố này hay không? Dưới tình huống hai bên không quen biết nhau, cậu không rõ hắn là ai, hắn xuất hiện
cùng với hai hồn ma vừa rồi còn doạ cậu một phen, thấy thế nào cũng là bất thường. Hắn tại sao phải che mắt cậu? Hắn không muốn cho cậu nhìn thấy cái gì sao?
Giữa lúc Vương Nguyên hoang mang không biết làm thế nào cho phải, một âm thanh cáu kỉnh vang lên trên đỉnh đầu phá vỡ mọi lập luận mỏng manh của cậu: "Nắm đủ chưa? Dựa xong chưa? Thật là, có chút xíu vậy thôi mà đã sợ đến run cầm cập rồi. Mấy ngày nay ắt hẳn cậu bị doạ không ít nhỉ? Thế mà vẫn còn nhát gan đây, tố chất như thế này thì làm sao mà sống hết quãng đời còn lại được? Không có vũ lực thì ít nhất cũng phải có gan chứ? Đúng là gà nhà yếu ớt không gánh nổi đại sự!"
Vương Nguyên: ". . .Làm phiền rồi."
Người nọ nhíu mày không hài lòng trừng mắt nhìn cậu, không quản Vương Nguyên có để bụng hay không liền xoay người nhét một cái thẻ vào khe cửa thang máy. Thang máy bất động như núi không nhúc nhích cục cựa vậy mà thật sự mở ra, ánh sáng ấm áp bên ngoài tràn vào khiến Vương Nguyên an tâm đôi chút, cũng muốn bước ra ngoài.
Quần áo dính dấp nhơn nhớt khiết cậu giật mình, cúi đâu nhìn xuống mới biết trên cơ thể mình toàn là máu! Cậu hết nói nổi chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên trên trần, vừa lúc cùng một con mắt đỏ tươi dính chặt trên đó đối diện: ". . ."
Khắp thang máy đều là máu tươi.
"Lề mề cái gì vậy! Còn không mau đi ra!!"
Người đàn ông kia nóng nảy túm lấy Vương Nguyên lôi một mạch ra ngoài, cậu hốt hoảng không kịp đề phòng nhào ra cửa, đang lo lắng không biết có ai chú ý đến quần áo mình đầy máu không, thì phát hiện không còn vết gì trên người.
Máu đâu?
Vương Nguyên mang tâm trạng chìm chìm nổi nổi ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi theo người kia, ấp úng nhìn hắn, muốn nói lại thôi. Đối phương thấy cậu năm lần bảy lượt nhìn mình, bị mình nhìn lại thì rụt cổ trở về, không kiên nhẫn quát: "Muốn hỏi cứ hỏi đi! Tự mình lèm bèm cái gì nữa đấy!!"
Vương Nguyên liếm liếm môi khô khốc: "Vừa nãy. . .cái thang máy đó, anh biết gì đúng không. . .?"
"Biết, biết biết cái gì? Cậu có thể hỏi cho rõ ràng đàng hoàng được không? Đàn ông con trai nói chuyện cứ giấu trong miệng, ai mà hiểu được!. . .Cái gì? Ý cậu là mấy con ma rảnh rỗi đi hù doạ người khác trong thang máy ban nãy sao? Bọn chúng không có rảnh đâu!"
"Vậy. . .hù doạ người khác để làm gì? Bọn họ không sợ họ chết sao?"
Đối phương cười lạnh: "Chứ cậu nghĩ chúng nó giở nhiều chiêu trò như vậy là để phục vụ tiết mục giải trí cây nhà lá vườn à?"
Vương Nguyên xoắn xoắn tay: ". . . Không phải. . .Nhưng bọn họ giết người để làm gì? Làm thế thân ư?"
Lần này thì người đàn ông không thèm thu liễm vẻ coi thường nữa, liếc cậu trắng mắt: "Đến bây giờ vẫn còn người ngây thơ cho rằng hồn ma giết người là vì tìm thế thân? Cậu không biết có một loại cách nói là nhìn – không – vừa – mắt à?! Giống như tôi bây giờ này! Nhìn cậu không – vừa – mắt!!!"
Vương Nguyên: ". . ."
Người kia: "Hừ!"
Vương Nguyên: ". . .Bây giờ thì tôi đã chắc chắn rồi?"
Người kia: "???"
Vương Nguyên: "Anh không phải là quỷ."
Người kia: "Tại sao??"
Vương Nguyên: "Không có con quỷ nào độc miệng như anh."
Vương Tuấn Khải trợn trừng trừng nhìn trần nhà, giống hệt chết không nhắm mắt.
"Cậu như vậy thảo nào mấy thứ kia cứ liên tục đeo bám." Hắn ghét bỏ cau mày nói, không hề giả vờ giả vịt: "Hoạt bát sinh động, đưa tới hoa lá bướm ong. Nói cho cậu biết, chừng nào cậu còn làm việc ở đây, chúng nó sẽ không bao giờ buông tha cậu. Cậu có đang rõ ràng mình đang ở tình thế nào không vậy? Cậu là cá, chúng nó là dao, bất cứ lúc nào cậu cũng có khả năng bị chúng nó xắt thành lát mỏng, trộn dấm ướp muối làm thành mắm! Thật không hiểu sao người nhà cậu lại cho cậu ra ngoài làm việc, lẽ nào từ nhỏ đến giờ cậu chưa từng trông thấy quỷ?"
Hắn nói một tràng không ngừng nghỉ, Vương Nguyên nghe mà đau đầu, xua tay: "Không có không có, chỉ mới gần một tuần nay. . ."
Vương Tuấn Khải ra hiệu cho cậu im lặng, biểu tình nghiêm túc trên gương mặt hắn khiến Vương Nguyên khẩn trương, bởi vì ngay cả trong lúc dầu sôi lửa bỏng ban nãy hắn cũng chưa nhíu mày cái nào, bây giờ hắn lộ ra sự đề phòng rõ rệt như vậy có phải là sau lưng cậu đang có thứ gì đó hay không?!
Không thể trách Vương Nguyên, mấy ngày nay cậu gặp toàn là cảnh tượng như thế, có điều phản ứng đầu tiên của cậu trong từng lúc đều rất giống nhau, cứng đờ bất động, chậm chạp né tránh. Đối với một người mà nói, đây là phản xạ hết sức bình thường của thân thể, mà hiển nhiên Vương Tuấn Khải đại gia không hiểu được thế tục phàm trần, chỉ biết dùng IQ thoát ly phạm trù nhân loại để lý giải cho hành vi bình thường đó. Hắn không hiểu gì hết, song nhìn thấy vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của cậu xong, rất là bất mãn:
"Sợ cái gì? Tôi lại chưa ăn thịt cậu! Không phải vừa nãy mới bảo tôi không giống quỷ sao? Thoắt cái đã run lẩy bẩy lên rồi! Xem cậu còn có tiền đồ gì không!" Hắn cau có cằn nhằn liên miên, mắng người khác cho sướng miệng rồi mới nói: "Tôi xem linh hồn và thân thể cậu không phù hợp cho lắm."
Trái tim Vương Nguyên đập thình thịch như nổi trống, cái này so với gặp quỷ còn đáng sợ hơn.
Lẽ nào Vương Tuấn Khải thực sự nhìn ra được cậu là đoạt xác hoàn hồn? Hắn tài ba đến vậy?
Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào, đến đây để làm gì?
Đương khi Vương Nguyên cho rằng Vương Tuấn Khải sẽ bóc trần tố cáo thân phận thật của cậu, hắn lại chỉ nghiêng đầu híp mắt săm soi, khó hiểu mà lẩm bẩm: "Không thể nào?"
Vương Nguyên bình tĩnh nhìn hắn: "Không thể nào?"
"Thật kỳ quái, tôi không nhìn ra được số mệnh của cậu. . ."
". . ." Tên này thật sự là thần côn à?
Vương Tuấn Khải là một kẻ cực kỳ cố chấp, một khi hắn đã nhìn trúng điều kỳ diệu gì đó, trước khi giải đáp thành công hắn nhất định sẽ không buông tha bạn.
Vì vậy Vương Nguyên vinh dự được hưởng đặc ân bị biến thái theo dõi hằng ngày.
Hết Chương 2