Phán Quyết

Chương 3

Qua một tuần công tác ở bệnh viện, Vương Nguyên đã quen với việc thường xuyên có người quan sát mình. Loại cảm giác bị nhìn chằm chằm đến nỗi sởn da gà này trước kia không phải cậu chưa từng trải nghiệm qua, nhưng vì nhiều quy củ không thể hạ bút thành văn của bệnh viện, cậu mắt điếc tai ngơ coi như không thấy.

Có điều bây giờ kẻ theo dõi chuyển thành một người sống sờ sờ ra đó, còn hay lảng vảng trước mặt mình xoát độ tồn tại, Vương Nguyên không cho rằng giới hạn nhẫn nhịn của bản thân cần phải khai phá, vì vậy năm lần bảy lượt muốn cùng đối phương làm công tác tư tưởng, cho hắn biết theo đuôi người khác không có kết cục tốt.

Kết quả Vương Tuấn Khải âm trầm đùng đùng đi tới trước mặt cậu, vẻ mặt phẫn nộ hung tợn như sắp tẩm liệm tội đồ nhân loại khiến Vương Nguyên nhịn không được lùi lùi về sau, đột nhiên nhạy cảm dây thần kinh hổ thẹn mà xua tay: "Thôi, tuỳ anh."

Vương Tuấn Khải dĩ nhiên không phải tắc kè hoa có thể thay đổi sắc mặt nhanh như lật bánh, cho nên suốt cả ngày hôm đó không khí xung quanh hắn luôn ở trạng thái áp suất thấp, cả người toát ra khí lạnh 'tôi không vui', 'tôi không cao hứng', 'rất bất mãn' làm cho người – vốn – là – bị - hại Vương Nguyên chột dạ không dám đề cập tới chuyện bị hắn theo đuôi nữa.

Vương Nguyên: ". . ."

Thuở đời nay chỉ mới nghe người ta dùng tiền áp trục, chưa bao giờ biết là sẽ có chiêu trò dùng biểu cảm để đánh phủ đầu.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, từ ngày Vương Tuấn Khải lởn vởn gần chỗ cậu, cậu đã không còn gặp phải những thứ kia nữa. Thường nói kẻ có thể khiến ma quái kiêng dè có ba loại, một là đức cao vọng trọng, phúc bền truyền kiếp, hai là cao thủ phục ma, bát quát chiêu hồn ngự quỷ không ngán thứ gì, ba là đồng loại của chúng nó – nhưng cao cấp hơn - mạnh mẽ và hung tàn, chúng không dám chọc vào.

Vương Nguyên nghĩ, Vương Tuấn Khải không giống loại nào, ma quái không đến gần hắn chắc chắn là sợ bị hắn mắng nước bọt đầy đầu. Theo Vương Nguyên đánh giá, trình độ mỉa mai xoi mói của Vương đại gia vượt xa thường thức gần hai mươi năm qua của cậu, cậu không còn đủ năng lực phán xét.

"Này này này này!!! Cậu điếc sao?! Tôi nói cậu nghe không rõ à? Hay là tai đi ăn giỗ không nhớ lời tôi dặn dò?! Bảo cậu đừng đi khu tây đó nữa, cậu còn đâm đầu vào! Mấy ngày nay an nhàn phát hoảng nên lú lẫn mất trí rồi sao?!" Vương Tuấn Khải như một cơn gió lao tới túm đầu Vương Nguyên kéo trở về trước khi cậu kịp đặt chân vào ngưỡng cửa khu tây, khiến Vương Nguyên chới với suýt thì ngã chỏng vó. Cậu lảo đảo định hình, có hơi buồn bực nhìn hắn: "Anh cả ngày đi theo tôi, không đi làm à?"

"Mắc mớ gì cậu lo! Đại gia ông đây cũng không cần ăn cơm!" Hắn vẫn còn chưa hết giận, mặt đen sì: "Nếu muốn chết sớm có thể nói một tiếng, không cần phải sống lơ mơ mờ mịt như thế."

"Không phải, tôi thật sự quên chuyện anh nói. . ." Vương Nguyên lí nhí như muỗi, này đúng là cậu sai, nhưng phải đôi co vài câu: "Chỉ là anh cũng không có cái gì đảm bảo rằng lời anh nói là đúng. . ."

Vương Tuấn Khải cười lạnh: "Cậu có thể không tin."

Vương Nguyên: ". . .Được rồi, tôi cũng rất muốn tin anh, nhưng tin anh thì tôi không có cơm ăn."

Vương Tuấn Khải: "Đừng nói như thể tôi ép cậu bán nước cầu sinh!"

Vương Nguyên giãy dụa: "Thật mà! Nếu tôi không đi khu tây, không vận chuyển vật phẩm vào phòng theo chỉ thị cấp trên thì tôi nhất định sẽ bị đuổi việc!"

"Thì cậu đừng làm công việc này nữa!"

"Nhưng xã hội này không có chỗ đứng cho người điên!"

Vương Nguyên lần đầu tiên quát to đến độ cả khu tây vắng lặng chỉ vang vọng âm thanh của cậu. Cậu vội che miệng lại, xác định không ai vì tiếng ồn mà đến cảnh cáo mình, mới uất ức nhìn Vương Tuấn Khải: "Người không có địa vị, không có nhan sắc còn có tiền án tâm thần như tôi không ai cần, bọn họ tránh xa còn không kịp nữa là."

Lúc cậu nói lời này không có bao nhiêu uỷ khuất, có lẽ là do thân xác này không thuộc về cậu, nỗi đau và những góc khuất đen tối mà xã hội vô tình rạch ra trong quá khứ của chủ nhân cơ thể không ảnh hưởng đến cậu là bao. Vương Nguyên cũng từng quy chụp do bản thân tính lạc quan quá cao, ít nhất khi đối mặt với ánh mắt đề phòng kiêng kị của người xung quanh, cậu chẳng hề bị tổn thương, vì thế trên cơ sở mỗi ngày đều bị xa lánh, cậu không cảm thấy người khác ác ý hoặc là bản thân có lỗi .

Dù sao con người sống trên đời đâu thập toàn thập mỹ, muốn người khác yêu thích mình cũng phải trả một cái giá tương đồng.

Vương Tuấn Khải lại không nghĩ thế.

Hắn tưởng mình động chạm đến lòng tự ái dân tộc của Vương Nguyên, định thu liễm, nhưng trước giờ hắn chỉ biết giày xéo người khác, chưa từng an ủi nên chỉ hơi hoà hoãn sắc mặt: "Từ bỏ công việc này mới chính là quyết định đúng đắn nhất đời cậu."

Vương Tuấn Khải thật sự có tuyệt kỹ làm cho người ta đang khó chịu còn khó chịu hơn.

Vương Nguyên nghe hắn nói xong, nghĩ thầm lẽ nào biểu hiện từ nãy đến giờ của mình rất giả tạo, rất tệ hại nên Vương Tuấn Khải nhìn không ra? Hắn không hiểu những gì cậu nói?

"Tóm lại, tôi phải mang mấy thứ này vào khu tây." Vương Nguyên thấy hắn muốn nói chuyện, nhanh chóng chặn lời: "Không còn ai rảnh rỗi thay thế tôi nữa đâu, hôm nay có tiệc khánh công ở cổng phía bắc bệnh viện, toàn bộ nhân viên đều tới đó hỗ trợ một tay hết rồi."

Mặt Vương Tuấn Khải lại đen thui như cái đáy nồi.

Vương Nguyên thấp thỏm nhìn hắn, khệ nệ ôm thùng đồ trên tay lên, sau khi phát hiện mình đi vào khu tây mà Vương Tuấn Khải vẫn đi theo, trong lòng lặng lẽ thở phào.

Vương Tuấn Khải cái người này, trông thì quái thai khó gần, miệng cứ buông lời hung hãn, nhưng tâm địa vẫn hiệp nghĩa lắm.

Cậu nghĩ như vậy, trước mặt đã trông thấy ba chữ 'nhà kỷ niệm' đo đỏ trên cao. So với lần đầu tiên cậu bước vào khu này, nhà kỷ niệm đã không còn đáng sợ nhu ban đêm, cánh cửa khép hờ trước kia cũng đóng kín lại, phía ngoài đề biển 'không phận sự miễn vào'.

Vương Nguyên mang đồ đến căn phòng bên cạnh nhà kỷ niệm, chất chồng xong xuôi, khi trở ra thấy Vương Tuấn Khải im lặng nhìn mình, xoè xoè tay: "Xem, đâu có gì khác thường-. . ."

Cậu còn chưa dứt lời, đầu của người đối diện đột nhiên rớt xuống.

Vương Nguyên: ". . ."

Da thịt nơi vùng cổ nứt toác làm đôi, như miếng vải rách bị xé toạc ra hai bên, máu huyết phun trào xối xả lên mặt cậu, một khối cơ thể người trưởng thành đỏ tươi không có da bao bọc trần trụi đứng trước mắt cậu, phả ra mùi tanh tưởi nồng nặc cùng với vị khói xăng xe hỗn tạp lẫn lộn.

Vương Nguyên cứng người, đầu không tự chủ cúi xuống đối diện với gương mặt lạnh tanh như khúc gỗ kia. Nhưng nơi đó nào còn đầu người, chỉ có một bãi máu thịt dịch óc văng tung toé nát bét, như là bị vật nặng đập xuống phá hỏng kết cấu.

Chỉ có con mắt lồi ra còn nguyên vẹn nhìn chằm chằm cậu, khiến Vương Nguyên liên tưởng đến con mắt trong thang máy hôm nào.

Toàn thân cậu lạnh ngắt, hai chân bủn rủn run rẩy, không thể suy nghĩ gì được thêm nữa đã vụt chạy ra khỏi toà nhà khu tây. Vương Nguyên lao qua cửa chính, chạy ra sảnh lớn muốn lớn tiếng kêu cứu, song một lực lượng vô hình trói buộc bám lấy tay chân lôi cậu ngược trở về, như một tấm lưới siết chặt thít vào người cậu, khiến Vương Nguyên đau đớn sực tỉnh.

Trước mắt là hồ nước đã bỏ hoang từ lâu trong bệnh viện, đã bị ngăn bằng hàng rào điện. Hiện tại chỉ cần nhích lên một chút cậu sẽ đụng vào hàng rào đó, không bị giật chết cũng sẽ tê liệt ngã xuống hồ nước.

Vương Nguyên thất thần xụi lơ, không dám cử động dù chỉ một chút, phát hiện 'lực lượng vô hình' kia không gì xa lạ chính là hai cánh tay Vương Tuấn Khải, đối phương đang rất bất bình ghì chặt cậu, ném về phía sau.

Vương Nguyên ngã phịch xuống đất, há há miệng: ". . .Cảm ơn."

"Vẫn còn chút lý trí." Vương Tuấn Khải phủi bụi đất không tồn tại trên tay, chỉ chỉ hồ nước: "Thứ này chính là âm trạch hung địa bậc nhất bệnh viện này, cậu đúng là số 'may', hết bị xui khiến đến khu tây lại tới đây làm loạn, chỉ cần tôi chậm thêm chút nữa cậu sẽ thành a phiêu lơ lửng trên không trung, mỗi ngày u buồn nhìn dòng người qua lại. . .Này! Tôi đang nói chuyện với cậu đấy! Có nghe thấy không?"

"Anh nhìn xem kia là cái gì?" Vương Nguyên lúc này đã đứng dậy đàng hoàng, hơi chần chừ nhìn vào trong góc hồ nước.

Một vật thể hình cầu nổi lên, giữa dòng nước đục ngầu rong rêu vì quanh năm không có lối thoát phá lệ nổi bật. Bởi vì góc hồ ấy bị khuất bởi một bụi cỏ rậm rạp cho nên nếu không chú ý đến chắc chắn sẽ không thấy được nó vật thể đó tồn tại. Vương Nguyên vốn bản tính là không hiếu kỳ, song không biết là mắc chứng gì, cậu lại có cảm giác nhất định phải đi tới đó coi xem rốt cuộc nó là cái gì. . .

Theo bước chân chuyển động của cậu, vật thể kia càng lúc càng gần, khi khoảng cách hai bên thu hẹp chỉ còn năm thước, Vương Tuấn Khải đột nhiên bóp cằm Vương Nguyên dẫn cậu ra xa khỏi hồ nước, nhíu mày:

"Gọi cảnh sát đi."

Cảnh sát tới rất nhanh.

Không giống như những chi tiết rề rà trên TV, hiệu suất cảnh sát xuất hiện cực kỳ thích hợp. Sau khi vớt thứ đó lên và xác nhận là một thi thể nữ mặc đồng phục bệnh viện, bọn họ dễ dàng tra ra được danh tính đối phương.

Vương Nguyên căng tai đứng một bên chờ lấy lời khai, âm thầm nghe mấy y tá đứng trong đám người bàn tán: "Chính là cô ta, đúng là cô ta rồi. . .!"

"Ai? Ai cơ?"

"Thì cô tình nhân của Trần Tứ đó, mấy hôm trước nằm viện dưỡng bệnh, hôm nay đã chết, thật là đáng sợ. . ."

"Cô ta không phải tới đây dưỡng bệnh, cô ta là đến phá thai! Cái gì? Thai nhi trong bụng vẫn còn sao? Cô ta vậy mà dám phản kháng Trần Tứ, có khi nào muốn ôm cái thai chạy đi một mình nuôi con không?"

"Nếu vậy thì thật là tội nghiệp cho cô ta quá. . ."

Vương Tuấn Khải bỗng dưng lù lù chắn trước mặt làm cho âm thanh của mấy cô y tá kia không lọt vào tai Vương Nguyên được nữa, cậu ngẩng đầu nhìn cái bóng khổng lồ do người này tạo ra, vô lực nói: "Tôi chỉ là muốn biết tại sao cô ấy lại chết. . ."

"Tốt nhất là chỉ như thế." Hắn khoanh tay ra chiều vô cùng thận trọng: "Với con người, trước mặt thi thể không nên nói những lời cảm khái như là đáng thương hay chửi rủa gì đó, làm thế là không tôn trọng họ, hao hụt phúc đức về sau. Thế giới thứ ba cũng có cuộc sống của riêng họ, dương gian cùng âm giới nước sông không phạm nước giếng, vẫn là tự tuân theo quy củ của nhau mà sống đi."

Lời của hắn không nhỏ, người xung quanh đều nghe thấy. Nhóm y tá kia cũng dần dần im ắng, dùng ánh mắt dò xét đánh giá Vương Tuấn Khải.

Một người bỗng thốt lên: "Ồ? Người này không phải vừa mới nằm viện cách đây không lâu sao?"

"Phải đó, hắn tuy là đẹp trai, nhưng mỗi ngày đều muốn trốn ra ngoài, còn không thèm đóng viện phí! Phải để người đi cùng giúp đỡ. . .Hắn xuất viện rồi à? Nói nữa, hắn bị bệnh gì thế?"

"Hoang tưởng hậu sang chấn tâm lý cấp độ 1."

Vương Tuấn Khải: ". . ."

Y tá tiếp tục nói: "Nghe chính miệng người đi cùng hắn nói, chàng đẹp trai này rất hay tự cho là mình thông minh, nói điều đạo lý. Theo tôi thấy hắn trú viện ba ngày, mắng người hết bảy mươi hai tiếng, khẩu nghiệp quá đà sinh ra hoang tưởng thì đúng hơn."

Vương Tuấn Khải: ". . ." Tên tiểu tăng này, chờ đó.

Vương Nguyên: "Khục. . ."

Vương Tuấn Khải: "Không cho cười!"

Vương Nguyên lập tức nghiêm mặt: "Tôi muốn nói. . ."

Vương Tuấn Khải: "Còn không mau nói!!"

Vương Nguyên cố gắng lờ đi vẻ mặt thẹn quá hoá giận của hắn, dán lại gần hắn thì thầm: "Vừa nãy bụng của thi thể nhúc nhích."

. . .

Thi thể vốn phải được chuyển về cục cảnh sát, chỉ là ở đó đang có một vụ án hoả thiêu nghiêm trọng không còn chỗ chứa thi thể, đành phải đưa đến nhà kỷ niệm tạm thời niêm phong. Trước giờ cảnh cục cũng hay gặp phải trường hợp này nên bệnh viện không từ chối, ký xác nhận gửi thi thể cho nhà kỷ niệm rồi buông tay không quản.

Vương Tuấn Khải chớp mắt nhìn đám người quần ma loạn vũ trong nhà kỷ niệm, xoay người đưa Vương Nguyên đi xa: "Về nhà cậu đi, đừng ở đây ngứa mắt người khác."

Vương Nguyên thật sự nghe bao lần cũng không thể chịu nổi cái thói mở miệng là mắng của hắn, nhưng yếu thế cỏn con không đùa được với hắn, đành phải giơ tay phát biểu: "Ca trực của tôi vẫn còn. . ."

"Tôi nói cho cậu biết, cậu mà còn ở đây thêm một giây phút nào nữa thì sinh mạng của cậu sẽ còn treo trên giá mặc người ta cào cấu đấy." Vương Tuấn Khải rất là nghiêm túc nói: "Nghỉ làm đi, tôi thuê cậu làm, trả lương cho cậu!"

Vương Nguyên: "Hình như có người trốn viện vì không đóng nổi viện phí. . ."

"Cậu nghe ai nói! Cậu câm miệng đi!!!" Vương Tuấn Khải bạo phát điên tiết lông tóc xù lên hết: "Cái đó người ta gọi là không tranh với đời, không đấu phàm tục, không ăn khói lửa nhân gian!!!"

Vương Nguyên gật gật đầu: "Từ chuyên dụng gọi là nghèo rớt mồng tơi."

Vương Tuấn Khải: ". . ."

Một chữ 'tiền' làm khó hào kiệt.

Hết Chương 3

Anh nó vừa nghèo vừa khẩu nghiệp, đề nghị cháu nên hốt về chăm lại cho tốt =))))))))))))))

Bình Luận (0)
Comment