"Chờ một chút." Lạc Hằng kéo y lại, "Ta muốn kiểm chứng một việc."
Môi Bạch Tà mấp máy, cuối cùng vẫn là thuận theo lời hắn, đem hắn thả xuống.
Lạc Hằng đi đến bên người Thời Lan Trạch, cố gắng khom người xuống, thấp giọng hỏi nàng: "Ngươi có biết người tên Vân Hồng Viễn không?"
Vân Hồng Viễn chính là người năm đó đã giết tu sĩ cùng hút chân nguyên.
Trong nguyên tác vốn dĩ người lấy chân nguyên người khác để tăng tu vi của mình chính là hắn, nhưng năm đó tuy hắn nhập ma, lại không muốn giết người.
Hệ thống thu hồi cấm chế áp chế tâm ma để uy hiếp hắn, làm hắn nhập ma mất khống chế, thiếu chút nữa đã thật sự giết người, cuối cùng hắn phải tự mình hại mình, phần cốt truyện này mới coi như kết thúc.
Nhưng sau lại phát sinh chuyện có người giết tu sĩ hút chân nguyên.
Hắn vốn tưởng rằng chỉ cần không đi cốt truyện, thế giới này liền tự động chữa trị cốt truyện nên không nghĩ nhiều, sau khi tìm thấy kẻ giết người liền giết ngay tại chỗ, cuối cùng thuận tay ôm cái tội danh này lên người mình.
Không nghĩ tới qua mười mấy năm sau, hiện tại Thời Lan Trạch cư nhiên lại thừa nhận việc năm đó là nàng làm.
Ánh mắt Thời Lan Trạch có chút hoảng hốt, nói: "Không quen biết."
Lạc Hằng cẩn thận quan sát biểu tình của nàng, thấy Thời Lan Trạch không chút nào do dự trả lời, Lạc Hằng không khỏi nhíu mày, quả nhiên sau lưng việc này còn có người khác.
Ngay khi Lạc Hằng cúi đầu trầm tư, Thời Lan Trạch bỗng chốc đứng dậy, trong tay không biết khi nào đã có một thanh kiếm, kề trên cái cổ trắng nõn của Lạc Hằng.
Nháy mắt thính đường như muốn nổ tung, sắc mặt Bạch Tà lạnh lẽo nhìn chằm chằm kiếm trong tay Thời Lan Trạch, "Buông hắn ra!"
Thời Lan Trạch quét mắt nhìn Hoa Ỷ Vân cùng Yến Hàn Mặc đứng một bên, thấp giọng nói một câu: "Thực xin lỗi."
Nước mắt trên mặt đã bốc hơi, biểu tình Thời Lan Trạch trở nên lạnh nhạt, "Để ta rời đi, ta sẽ thả hắn."
Bị nàng thô lỗ túm chặt, Lạc Hằng đau đến biến sắc.
Đan điền hắn vốn bị thương tổn, không thể sử dụng lượng linh lực lớn, lại trong một ngày ngắn ngủi hôm nay đã ba lần dùng linh lực, dẫn tới hiện tại trong cơ thể vết rách ở đan điền càng lúc càng lớn, linh lực không chịu khống chế mà tán loạn khắp nơi trong cơ thể.
Mà mấy đạo ma khí lúc nãy hút vào kia lại mang cảm giác lạnh lẽo, làm Lạc Hằng vừa đau vừa lạnh.
Cái này làm hắn nhớ tới thời điểm bị hệ thống khống chế, nhưng kể cả đã quen bị lăn lộn như vậy, hắn vẫn đau đến không chịu nổi.
Lạc Hằng đã mồ hôi lạnh đầm đìa, "Ta chỉ là một tán tu nho nhỏ, ngươi bắt ta thì uy hiếp được ai?"
"Bạch tông chủ rất để ý tới ngươi."
Thời Lan Trạch nói xong, Lạc Hằng trầm mặc, không thể không thừa nhận tài bắt người của nàng.
Thời Lan Trạch được Hoa Ỷ Vân nuôi lớn, cho dù nàng đọa ma giết người, Hoa Ỷ Vân cũng không thể nhẫn tâm giết nàng.
Còn Yến Hàn Mặc là đạo lữ của nàng, là người vừa rồi vẫn luôn bảo vệ Thời Lan Trạch, sẽ càng không động tới nàng.
Mà đã thấy nhiều hành động rõ ràng như vậy, bắt lấy hắn thực sự có thể uy hiếp Bạch Tà không động thủ với nàng.
Tam đại môn phái đều không có người động thủ, mấy môn phái nhỏ khác lại lấy tam đại môn phái dẫn đầu, tam đại môn phái không ai động thủ đương nhiên họ cũng sẽ không dễ dàng động thủ với Thời Lan Trạch.
Thấy sát ý của Bạch Tà thật mạnh, Thời Lan Trạch nói: "Bạch tông chủ, tay ta đã dính vô số mạng người, không cần kì vọng ta sẽ nhân từ nương tay."
Ánh mắt Bạch Tà âm trầm, nhưng vẫn dừng lại động tác.
"Buông hắn ra, ta sẽ để ngươi rời đi."
Tư thế cầm kiếm của Thời Lan Trạch không thay đổi, "Ta không tin ngươi.
Ngươi để ta rời đi, khi nào đến nơi an toàn, ta đương nhiên sẽ thả hắn đi."
Bạch Tà không nhường một bước nào, "Ta có thể thề với thiên đạo, chỉ cần ngươi thả hắn, ta tuyệt đối sẽ không động thủ với ngươi."
Mọi người không khỏi cả kinh, người tu tiên coi trọng nhất là quan hệ nhân quả.
Lời thề của phàm nhân có thể chỉ là vui đùa, nhưng lời thề của tu sĩ lại là thật, một khi tu sĩ vi phạm lời thề, lúc lịch kiếp sẽ phải nhận lôi kiếp nhiều gấp mấy lần.
Đây chính là lấy tiền đồ của mình để trả giá.
Lạc Hằng nghe vậy cũng cau mày, nghĩ xem chuyến này của mình có đáng giá hay không, lát sau nhẹ nhàng lắc đầu với Bạch Tà.
"Bạch tông chủ, tốt nhất đừng cho người đuổi theo."
Thời Lan Trạch nói xong liền bắt cóc Lạc Hằng rời khỏi trấn nhỏ, bỏ chạy về hướng Tây Nam của Đọa Lạc Chi Uyên.
Sắc mặt Bạch Tà mây đen giăng đầy, trong đáy mắt ẩn hiện bò lên vài sợi tơ máu.
Nơi chướng khí sương đen rất dày, xung quanh yên tĩnh.
Lạc Hằng bị ma khí trói chặt, phiêu bạt trên không trung, bị Thời Lan Trạch kéo đi.
Linh mạch trên người hắn đã bị Thời Lan Trạch phong bế, tạm thời không dùng được linh lực.
Một con Tử Cổ trùng lén lút bò trên lòng bàn tay hắn, Lạc Hằng bất động thanh sắc cuộn tay lại, nhìn trước mắt Thời Lan Trạch đang chạy nhanh, nói: "Thai nhi của ngươi sớm đã chết, ngươi làm như vậy cùng lắm chỉ để nó sống dở chết dở, cớ gì vì việc riêng của bản thân mà lấy đi tính mạng của người khác, rước họa sát thân vào mình?"
Thời Lan Trạch lại phản bác: "Việc riêng của bản thân ngươi à? Bạch tông chủ cũng nhập ma, vì sao ngươi không giết y, ngược lại lúc nào cũng bảo vệ y? Ngươi và ta có gì khác nhau?"
"Trên người y không có sát nghiệt a." Lạc Hằng nói.
"Sớm muộn có một ngày sẽ có." Thời Lan Trạch nói nhỏ, ánh mắt trống rỗng, lại như đang lầm bầm lầu bầu, "Yêu ma vốn lấy nhân loại làm thức ăn, y không trốn được."
Lạc Hằng nghe nàng nói, trầm mặc, lát sau mới lên tiếng: "Ta sẽ không để y rơi vào đó."
Thời Lan Trạch như nghe được điều gì buồn cười, nhoẻn miệng cười.
"Sao ngươi biết y nhập ma?" Lạc Hằng hỏi.
Bạch Tà cũng không rơi sâu bao nhiêu, nếu không bị tâm ma khống chế, bề ngoài so với tu sĩ bình thường không có gì khác nhau.
Vừa rồi trên thính đường không ai có tu vi cao hơn Bạch Tà, nên không có khả năng nhìn ra, trừ người tối qua vô thanh vô tức giết Văn Thừa Trạch.
"Sau lưng ngươi có phải còn có người khác hay không?"
Thời Lan Trạch trầm mặc.
"Ngươi biết người đêm qua khi giết Văn Thừa Trạch mang khuôn mặt như thế nào không?" Lạc Hằng đột nhiên nói.
Thấy nàng bỏ qua lời của mình, Lạc Hằng tiếp tục nói: "Người tối qua hành thích Văn Thừa Trạch mặc quần áo giống ngươi như đúc."
Thời Lan Trạch đang trầm mặc đồng tử co rụt, động tác chạy nhanh bỗng ngừng lại.
"Nhưng ta biết, thực tế người giết Văn Thừa Trạch không phải ngươi, người cuối cùng quay lại lén lút phế bỏ linh mạch của hắn cũng không phải ngươi."
Không đợi nàng trả lời, Lạc Hằng tự tiếp lời của mình nói: "Các ngươi vốn tính toán hãm hại Bạch Tà, trong người Bạch Tà có ma chướng, đương nhiên không thể chịu được kiểm tra, mà giữa Văn Thừa Trạch cùng Bạch Tà còn có nhiều năm xích mích, làm cho thế nhân tin rằng Văn Thừa Trạch bị Bạch Tà giết chết."
"Nhưng Văn Thừa Trạch không chết, chỉ có linh mạch bị phế đi thôi."
"Hắn chỉ chưa kịp giết..."
Lạc Hằng nhìn bộ dạng nàng hai tròng mắt tan rã, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Hắn đã dùng thuật dịch dung, vốn có thể trực tiếp ngụy trang thành người khác, vì sao cố tình ngụy trang thành bộ dạng của ngươi? Việc này ngươi lại muốn giải thích thế nào?"
"Huống chi tu vi của Bạch Tà đã là đại tông sư, chỉ có duy nhất một người là sư tôn ngươi có thể chống lại, dù hắn bị định tội cũng có thể chạy thoát.
Hắn lại cố ý ngụy trang thành bộ dạng của ngươi để giao thủ với y, việc này rõ ràng là để Bạch Tà hận ngươi."
"Ta bảo ngươi đừng nói nữa, không nghe được sao!" Thời Lan Trạch đột nhiên như bị phát điên, duỗi tay bóp chặt cổ Lạc Hằng, nhấc người lên..