Đôi con ngươi của Thời Lan Trạch đỏ đậm, ở nơi xung quanh toàn chướng khí u ám nổi bật lên hẳn, ma khí trên người cũng tản ra ngoài.
Lạc Hằng biết đó là điềm báo nàng sa vào tâm ma, mất đi khống chế.
Lạc Hằng bị bóp đến đau đớn, linh mạch bị phong bế nên bây giờ hắn cũng chỉ là một phàm nhân, hô hấp dần dần khó thông, sắc mặt trắng bệch.
Bất chấp bẻ tay nàng ra, trong miệng hắn lẩm bẩm vài câu chú ngữ, tuy không có linh lực dao động nhưng Thời Lan Trạch nghe xong, khoái cảm giết chóc nguôi đi một ít, nàng đột nhiên lấy lại tinh thần.
Nhìn sắc mặt hắn chuyển tím, hai mắt trắng dã, Thời Lan Trạch kinh hoàng thất thố thu tay lại.
Không khí như nước tranh nhau ùa vào phổi, ngực Lạc Hằng phập phồng kịch liệt, hít sâu vài ngụm khí, sắc mặt mới dần khôi phục chút.
Thời Lan Trạch ngơ ngẩn nhìn sắc mặt hắn trở lại bình thường, qua một hồi lâu mới tìm lại được thanh âm của mình: "Ngươi mới vừa niệm cái gì?"
Lạc Hằng che lại cổ họng nóng rát, cứ vậy đáp: "Một loại thanh tâm chú cấp thấp, không cần dùng linh lực."
Đối với nghi hoặc của nàng, thật ra Lạc Hằng có chút kinh ngạc, "Người tu ma vốn dễ mất tâm trí, người dạy ngươi tu ma chưa từng dạy ngươi pháp thuật hay dùng vật gì để áp chế ma niệm trong lòng sao?"
Thời Lan Trạch ngẩn ra.
Thấy nàng trầm mặc, Lạc Hằng tiếp tục nói: "Ngươi biết tu ma dễ dàng đánh mất bản tâm, người phía sau ngươi cũng chưa từng nói cho ngươi.
Dù vậy ngươi vẫn còn muốn giúp hắn sao?"
"Không muốn chết thì câm miệng." Ma khí trên người Thời Lan Trạch ngày càng nồng đậm, vài cỗ ma khí bện lại thành dây thừng bò lên cổ Lạc Hằng, nhưng sau đó hình như nghĩ đến cái gì, ma khí lại bò lên người hắn, trói hắn lại, thuận tiện làm cái pháp khiến Lạc Hằng không phát ra âm thanh gì được.
Sau đó Thời Lan Trạch liền chạy nhanh về một hướng, rồi dừng lại ở một ngôi miếu rách nát.
Nàng muốn tìm người kia lấy một lời giải thích.
Lạc Hằng bị cấm thanh chỉ có thể trầm mặc để Thời Lan Trạch đắn đo, nhưng theo phản ứng vừa rồi của nàng, Lạc Hằng liền biết Thời Lan Trạch chỉ là một quân cờ của người phía sau kia, hơn nữa còn là một quân cờ bị vứt bỏ.
Vốn dĩ chỉ muốn về Đọa Lạc Chi Uyên một chuyến để điều tra rõ sự tình Ma thần, không nghĩ tới một việc lại một việc tiếp nối nhau.
Sau khi Thời Lan Trạch bước vào miếu, hư không dao động một chút, cảnh tượng trước mắt hai người liền thay đổi.
Không ngoài ý muốn, Lạc Hằng lại tiến vào trong cung điện kia.
Đi vào cung điện, Thời Lan Trạch ném người xuống, đi đến đại môn bị phong ấn của cung điện.
Lạc Hằng vừa muốn đi theo nàng thì bỗng nhiên hàng trăm con bướm màu xám bao vây.
Lạc Hằng nhíu mày, thử đẩy đẩy bướm xám ra, nhưng những con bướm xám không chỉ không bị đẩy ra mà ngược lại đậu trên phần tay bị lộ ra trong không khí.
Một cảm giác tê dại từ tay truyền đến, Lạc Hằng bỗng cảm thấy cánh tay mình không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thời Lan Trạch mở ra đại môn.
Ngay khi cửa ầm ầm mở ra, một tia sáng ảm đạm từ ngoài cửa tiến vào.
Thấy rõ khung cảnh trước mặt, đồng tử Lạc Hằng thoáng chốc co rụt lại, bởi ngoài cửa cung điện này, chính là Đọa Lạc Chi Uyên.
Tòa cung điện này vậy mà là cửa ra vào thứ hai của Đọa Lạc Chi Uyên.
Một lát sau khi Thời Lan Trạch rời đi, Bạch Tà liền đi theo con Tử Cổ Trùng vẫn luôn đi theo sau hắn kia, không ngoài dự định đã đi vào trong ngôi miếu rách nát.
Nhìn ngôi miếu rách nát trước mặt, sắc mặt Bạch Tà do dự.
Lạc Hằng chưa dạy y thuật pháp ngụy trang thành yêu ma, cho dù y nhớ rõ cách tiến vào trong miếu, nhưng cả người y đều là linh khí, một khi đi vào liền bị phát hiện, Lạc Hằng sẽ gặp nguy hiểm.
Chỉ có ma mới có thể đi vào sao.
Ánh mắt Bạch Tà lạnh băng, tựa như hàn băng không tan được, chỉ hơi tới gần một chút sẽ làm người ta như rơi vào hầm băng.
Lại vào lúc này, phối kiếm trên eo y bỗng nhiên ong ong run rẩy, quang mang không ngường lập lòe, tựa như đang được triệu hồi.
Lạc Hằng gặp nguy hiểm.
Màu đỏ đậm ở đáy mắt vừa bò lên trên giây lát biến mất sạch sẽ, Bạch Tà rốt cuộc không do dự nữa, trực tiếp tiến vào trong miếu, cuối cùng tiến vào cung điện tìm tòi một lát liền nhìn thấy Lạc Hằng một thân trường bào xanh lá bị nhuộm thành huyết sắc nằm trên mặt đất.
Một thứ như ma trảo triều trên cổ Lạc Hằng đang suy nhược đánh tới.
Kiếm bên hông Bạch Tà phá tan kiềm chế, bay về hướng ma trảo kia..