Pháp Y Vương Phi

Chương 60

Phòng ngoài truyền đến tiếng kêu, làm cho Nhiếp Cẩn Huyên đang đứng trong phòng cũng sửng sốt không thôi.

Hỏa hoạn... Cháy?!

Nháy mắt, Nhiếp Cẩn Huyên liền có chút xuất thần. Mà nguyên bản Ân Phượng Trạm đang từ trên giường ngồi dậy lại đột nhiên xoay người nhảy xuống giường, sau đó trực tiếp đẩy cửa sổ ra, nhìn ra bên ngoài.

Lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên mới hồi phục tinh thần lại, sau đó cũng chạy nhanh ra đến xem.

"Làm sao vậy? Nơi nào cháy?"

"Phía Tây, hẳn là Vinh Hinh Uyển!"

Hai mắt nhìn thẳng đến ánh lửa sáng chói ở phía xa, Ân Phượng Trạm thấp giọng mở miệng, hai mắt thâm thúy lúc ẩn lúc hiện lên suy nghĩ sâu xa. Ngay sau đó, liền đem cửa sổ đóng lại.

"Ngươi đi tìm dì. Nhớ kĩ, tận lực không nói nhiều! Nếu không, có sự tình gì xảy ra, bổn vương nhất định sẽ không tha cho ngươi!"

Ở tình thế như lúc này, Ân Phượng Trạm vẫn không quên uy hiếp Nhiếp Cẩn Huyên. Vừa nghe lời này, Nhiếp Cẩn Huyên vốn đang kinh hãi với trận lửa bên ngoài, lập tức ngẩn ra, tiếp theo không khỏi ngẩng đầu trừng nhìn Ân Phượng Trạm... Nhưng lúc này còn không đợi Nhiếp Cẩn Huyên phản bác, Ân Phượng Trạm đã thả người bay lên, nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung.

Ân Phượng Trạm đi rồi. Tuy rằng trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên có chút sinh khí, nhưng trước mắt không phải là thời điểm để tức giận. Cho nên, sau khi thu thập lại phòng, Nhiếp Cẩn Huyên liền đem chăn gấm ở trên ghế dài đặt lại trên giường, tiếp theo liền nhanh chóng mặc quần áo, đẩy cửa đi ra ngoài.

Đương nhiên vào thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên ra ngoài, Trương Quý Phi cũng vừa mới từ trong phòng ra tới. Thấy tình hình như vậy, Nhiếp Cẩn Huyên vội vàng tiến lên.

"Dì..."

"Ân, Cẩn Huyên cũng tỉnh nha~!"

Quay đầu hơi mỉm cười nhìn Nhiếp Cẩn Huyên, theo sau Trương Quý Phi liền kéo lấy tay của Nhiếp Cẩn Huyên.

"Không có việc gì, đừng sợ....Ngọc Châu, chuyện gì đang xảy ra?"

Đơn giản trấn an Nhiếp Cẩn Huyên một chút, sau đó Trương Quý Phi trực tiếp gọi Ngọc Châu tới.

"Hồi nương nương, nô tỳ đã phái người đi hỏi thăm...."

Ngọc Châu cũng vừa mới bị ồn ào tỉnh lại, sự tình cụ thể nàng cũng không rõ lắm! Bất quá, trong khi Ngọc Châu đang nói chuyện, liền có một thái giám vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy vào, sau đó tiến lên thì thầm bên cạnh Ngọc Châu, tiếp theo liền chạy nhanh ra ngoài.

Mà chờ tiểu thái giám vừa đi, Ngọc Châu vội vàng đi đến trước người Trương Quý Phi.

"Nương nương, là Vinh Hinh Uyển xảy ra chuyện, hiện tại đã có người đi qua, bất quá nghe nói lửa cháy rất lớn, cho nên..."

Ngọc Châu thấp giọng lưu loát mà nói, nhưng theo sau còn không đợi Ngọc Châu nói xong, liền bị Trương Quý Phi đánh gãy.

"Vinh Hinh Uyển?... Kia Lan Tài Tử cùng Tôn Tài Nhân đâu?"

"Tôn Tài Nhân đã được người cứu ra, bất quá Lan Tài Tư..."

Nói tới đây, Ngọc Châu liền dừng lại, sau đó giương mắt nhìn về phía Trương Quý Phi. Mà lúc này, vừa nghe Ngọc Châu nói như vậy, đáy mắt Trương Quý Phi chợt lóe, đồng thời buông bàn tay nắm Nhiếp Cẩn Huyên ra, sau đó biểu tình chợt tắt.

"Đi Vinh Hinh Uyển!"

Dứt lời, Trương Quý Phi liền trực tiếp cất bướcc đi ra... 

...

Đương nhiên Nhiếp Cẩn Huyên cũng đi theo Trương Quý Phi đi đến Vinh Hinh Uyển, vào thời điểm hai người họ đến, lửa lớn lúc trước đã bị người dập tắt!

Ngày xưa, Vinh Hinh Uyển lộng lẫy, sang trọng, lúc này chỉ còn lại một bức tường đổ nát, tuy hỏa còn chưa tắt hẳn, trong những đám tro tàn còn ẩn ẩn đốm đỏ, khói đen cứ thế bay lên cao ngút trời,...Vào sáng sớm, nhưng không khí ở đây lại đầy quỷ dị làm cho người ta sợ hãi!

Thấy tình hình như vậy, đừng nói là Nhiếp Cẩn Huyên, ngay cả Trương Quý Phi từ trước đến nay dù xảy ra chuyện gì, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười nhẹ nhàng cũng phải thay đổi sắc mặt, theo sau Trương Quý Phi chỉ liếc nhìn quanh quẩn một chút liền trực tiếp đi đến bên cạnh Tôn Tài Nhân, người vừa được cứu ra, nhưng lúc này chưa đợi Trương Quý Phi đi đến, Tôn Tài Nhân vừa nhìn thấy nàng liền ngẩng đầu rít gào.

"Trương Tĩnh Nhã, ngươi tới đây làm gì? Lan Tài Tử đã chết, lúc này chắc ngươi đã hài lòng rồi đi!"

...

Hôm nay thật sự là bão chương nha cả nhà! Mấy chương rồi nhỉ? Đợi đi, ngày mai cũng sẽ có bất ngờ! Ngủ ngon! Tạm biệt!
Bình Luận (0)
Comment