Không ai nghĩ đến, sau khi Tôn Tài Nhân tránh được một kiếp, thế nhưng sẽ nói ra những lời như vậy!
Cho nên, chờ thanh âm của Tôn Tài Nhân vừa vang lên, tất cả mọi người ở đây liền ngẩn người! Ngay cả những hạ nhân đang vì cứu hỏa mà ầm ĩ lời qua tiếng lại, cũng nháy mắt yên tĩnh lại!
Chung quanh lặng ngắt như tờ. Tiếp theo thẳng đến qua một hồi lâu, Trương Quý Phi mới khôi phục tinh thần.
"Ngạch,... Tôn Tài Nhân, lời này của ngươi..."
Sắc mặt Trương Quý Phi có chút cứng đờ, nhưng chưa đợi Trương Quý Phi nói xong, Tôn Tài Nhân đã nháy mắt gào lên, đánh gãy câu nói của nàng.
"Trương Tĩnh Nhã, ngươi đừng ở chỗ này mèo khóc chuột, giả vờ làm người tốt! Chính là ngươi đã hại chết Lan Tài Tử, chính là ngươi, chính là ngươi! Ô ô..."
Năm đó, Tôn Tài Nhân cùng Lan Tài Tử cùng nhau tiến cung, lúc sau vẫn luôn ở bên cạnh nhau, tình cảm tự nhiên cũng tốt hơn so với người khác. Chỉ là ngày thường tính tình của Lan Tài Tử nóng nảy, hay kiêu ngạo, còn Tôn Tài Nhân lại luôn an tĩnh, ngoan ngoãn.
Thế nhưng, Tôn Tài Nhân ngày xưa luôn ngoan ngoãn, làm theo quy củ, lúc này lại giống như một kẻ điên, dữ tợn không những thế còn không phân biệt thân phận, dám rít gào đối với Trương Quý Phi, bộ dáng điên cuồng của nàng, làm người khác không rét mà run.
Tất cả mọi người, không ai nói câu nào, trong không khí tràn ngập tia quỷ dị, cùng khẩn trương. Mà lúc này Trương Quý Phi chỉ lẳng lặng nhìn Tôn Tài Nhân dữ tợn trước mắt. Tiếp theo, sau một hồi lâu mới chậm rãi nhấp môi, sắc mặt cũng đồng thời trầm xuống.
"Tôn Tài Nhân, hôm nay bổn cung thấy Vinh Hinh Uyển xảy ra chuyện nên mới tới đây, nghĩ muốn giúp chút sức lực! Cũng không phải nghĩ tới đây để nghe một Tài Nhân nho nhỏ như ngươi ba hoa chích chòe, ngậm máu phun người!"
Tiếng nói trầm thấp lộ ra không ít uy nghiêm, dứt lời, Trương Quý Phi liền tiến lên mấy bước, sau đó đứng thẳng trước mặt Tôn Tài Nhân.
"Cho nên còn thỉnh Tôn Tài Nhân suy nghĩ kĩ rồi hẵn nói, tuy nói bổn cung từ trước đến nay luôn dĩ hòa vi quý, nhưng cũng không phải sự tình gì cũng chịu đựng được!"
Nhìn thẳng vào Tôn Tài Nhân, Trương Quý Phi đem từng câu từng chữ nói ra một cách rõ ràng. Trong lời nói còn ẩn ẩn hiện ra tia uy hiếp, càng làm cho chúng nhân đứng xung quanh, không nhịn được rùng mình một cái.
Nhưng lúc này, nghe được lời nói của Trương Quý Phi, đầu tiên Tôn Tài Nhân hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó biểu tình dữ tợn trên mặt liền tắt, rồi lạnh lùng cười.
"Bằng không ngươi muốn như thế nào? Trương Tĩnh Nhã, đừng đem mình nói thành người vô tội... Đêm nay, nếu không phải mệnh ta lớn, sớm cũng đã cùng Lan Tài Tử tán thân nơi biển lửa! Cho nên nếu là dĩ vãng, ta còn có thể sợ ngươi ba phần, nhưng hiện tại ngươi cảm thấy ta còn sợ gì sao? A... Cùng lắm thì không phải là chết thêm một lần sao? Nhưng cho dù có chết, ta cũng muốn lật mặt cái người giả nhân giả nghĩa như ngươi, để cho tất cả mọi người nhìn xem, rốt cuộc Trương Tĩnh Nhã ngươi là người như thế nào?"
...
Ban đầu là trầm thấp mà nham hiểm, đến cuối cùng lại trở nên dữ tợn, rít gào như người điên. Tôn Tài Nhân lại lần nữa giống như nổi điên mà thét chói tai về phía Trương Quý Phi. Dứt lời, nàng dường như còn muốn nhào tới trên người Trương Quý Phi, nhưng may mắn, Ngọc Châu đi theo hầu hạ bên cạnh Trương Quý Phi đã sớm phòng bị ngăn nàng lại, sau đó gọi một cung nhân tới kéo nàng ta sang một bên.
Tuy rằng bị người khác kéo đi, nhưng Tôn Tài Nhân vẫn như cũ không buông tha, kêu gào, luôn miệng mắng Trương Quý Phi, tiếng rống vào sáng sớm vang lên trong hoàng cung, càng có vẻ làm người ta sợ hãi hơn.
Cho nên, thấy Tôn Tài Nhân như thế, Trương Quý Phi cũng không khỏi nhíu mày, mà ở thời điểm Trương Quý Phi cùng Tôn Tài Nhân giằng co qua lại, một ít phi tần ở cung khác cũng đã sôi nổi đuổi tới đây, nhưng nhìn tình hình trước mặt, lại không có ai đứng ra nói một lời!
Ngay ở thời điểm Tôn Tài Nhân làm ầm ĩ không thôi, ở phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm bén nhọn của thái giám.
"Hoàng Hậu nương nương giá lâm!"