Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 57



Hai lão giả kia vừa bay tới đã lập tức hành lễ với lão đạo gầy đét kia. Sắc mặt của bọn Hướng Huy cực kỳ khó coi, mà Hoàng Thiên Ba Lý Kiệt hai người cũng đang tức giận dị thường, hận không thể lao lên sống mái một phen. Ngay cả hai nữ hài tử cũng nhướng mày lên, xem ra Thục Sơn Long Hổ sơn hai phái đã kết thù kết oán rồi, Lăng Phi mừng thầm trong lòng, trên mặt lại bất động thanh sắc.



Giữa sân thình lình xuất hiện một lão đạo gầy đét, Lăng Phi làm tổ trưởng Long tổ nhiều năm như vậy mà cũng ù ù cạc cạc. Nhưng mà Lăng Phi thân là đệ tử Côn Lôn cũng có chút ánh mắt, lão đạo gầy đét này có bản lĩnh phi phù ngàn dặm, lấy Thổ phá Kim, chỉ sợ rằng không dưới sư phụ mình.



"Lại là một nhân vật cấp tông sư, không phải chỉ là tiểu bối so đấu thôi sao, sao lại dẫn tới cao thủ lợi hại như vậy chứ?" Trong lòng Lăng Phi có rất nhiều nghi hoặc. Hai lão giả kia thì hắn biết, đó đều là những người tán tu rất lợi hại, không môn không phái, tu hành đã nhiều năm, đều là cao thủ Hóa Thần. Vài năm về trước họ đã được chiêu nhập làm trưởng lão của Long tổ, nếu không có yêu quái đặc biệt hoặc chuyện tình trọng đại thì cũng sẽ không ra tay mà chỉ bế quan tu luyện, thực lực chỉ sợ là không dưới trưởng lão chưởng môn của một vài đại môn phái.



"Xin hỏi đạo hữu từ đâu mà đến?" Một thanh âm như tiếng chuông lớn ngân lên vang vọng, khiến cho tám người đang gườm gườm nhìn nhau cũng tỏ ra kinh ngạc, không biết vì sao một lão đạo nhỏ gầy như vậy mà lại phát ra được thanh âm lớn đến thế. Chu Thanh cũng cảm thấy buồn bực, dường như lão đạo này vừa mới xuất hiện là đã hoàn toàn không thèm để ý đến người khác, chỉ chăm chăm đánh giá Hiên Viên pháp vương mà thôi.




Hai lão giả kia cũng tiến tới gần, bọn họ tuy rằng không nhìn thấy rõ công lực đạo hạnh của Hiên Viên pháp vương nông sâu thế nào, nhưng mà cũng ẩn ẩn cảm thấy rằng người trẻ tuổi này không hề đơn giản. Cho tới lúc Khoáng Quân chân nhân lên tiếng bọn họ lại càng cảm thấy kinh ngạc hơn, người khác có thể không biết Khoáng Quân lão đạo nhưng bọn họ thì biết rõ ràng.



Mấy chục năm trước hai người bọn họ vốn là hai huynh đệ, ngẫu nhiên xâm nhập vào chỗ tu hành của một vị tiền bối tu đạo. Vị tiền bối tu đạo kia hình như là vì bị quấy rầy trong lúc tu luyện mà dẫn tới tẩu hỏa nhập ma, thân thể phát nổ mà chết, lưu lại một quyển đạo thư cùng một vài món pháp bảo, phi kiếm, đều bị hai huynh đệ này chôm được. Mà hai người này lại có thể tự thông hiểu, tu luyện còn có chút thành tựu, dựa vào vài món pháp bảo tốt dần dần cũng có chút tiếng tăm trong giới tu đạo, tự xưng là Thương Tùng Tử và Thúy Bách Tử.



Sau đó Ma đạo đại loạn, hai huynh đệ thừa dịp các đại môn phái phải dốc toàn lực để đối phó với lực lượng tàn dư của Ma đạo, vụng trộm mò vào Độn Giáp tông được xưng là thần bí nhất Tu Đạo giới lúc bấy giờ, định thừa lúc không người để trộm đi mấy thứ bảo bối, nào ngờ lại gặp phải Khoáng Quân chân nhân lúc đó vừa hoàn thành bế quan tu luyện. Lúc ấy hai người cũng đã là nhân vật Hóa Thần kỳ, tự cho rằng nếu hai người liên thủ thì thiên hạ này sẽ chẳng có mấy ai là đối thủ của mình, nào biết đâu rằng, Khoáng Quân chân nhân chỉ cần một lá bùa nho nhỏ đã có thể bủa vây khiến cho hai người không thể động đậy, bản lĩnh vô cùng cao minh. Truyện "Phật Đạo "



Hai huynh đệ tâm phục khẩu phục, hơn nữa Khoáng Quân lão đạo cũng thấy hai người tu luyện không tồi, tuy không môn không phái chỉ nhờ sự mày mò của chính mình mà cũng tu được đến cảnh giới Hóa Thần, cho nên không làm thương tổn đến tánh mạng hai người. Hai huynh đệ vì mang lòng cảm kích mà tự nguyện trở thành người hầu của Khoáng Quân lão đạo, đã làm được mấy thập niên rồi, có điều cũng học được không ít thứ hay ho. Sau đó khi chính phủ mời người của Độn Giáp tông nhập thế, Khoáng Quân lão đạo liền cho hai huynh đệ ẩn vào Long tổ, vài thập niên vừa rồi không biết đã diệt trừ biết bao nhiêu yêu quái ma đầu cường đại, trong đó có cả siêu cấp yêu quái Hóa Thần kỳ nữa. Truyện "Phật Đạo " Truyện "Phật Đạo "



Với bổn sự của Khoáng Quân lão đạo như vậy mà lại phải khách khí với một người trẻ tuổi, làm sao hai huynh đệ có thể tưởng tượng ra nổi.



Toàn thân Hiên Viên pháp vương không có một chút dấu hiệu nào là có chân nguyên dao động, từng đợt khí tức bình thản điềm đạm ẩn ẩn phát ra. Hiên Viên pháp vương đã tới được trình độ này, tùy ý chuyển hóa khí chất cũng không phải là việc gì khó, nghe thấy Khoáng Quân lão đạo đặt câu hỏi với mình, còn làm ra một lễ nghi tiêu chuẩn của Đạo gia, Hiên Viên pháp vương lại chẳng thèm hoàn lễ mà chỉ thản nhiên phun ra hai chữ: "Hải ngoại!"



Thấy Hiên Viên pháp vương quá đáng như vậy, Thương Tùng Tử, Thúy Bách Tử đang muốn tiến lên quát mắng, Khoáng Quân lão đạo liếc xéo bọn họ một cái, không thèm quan tâm đến thái độ của Hiên Viên pháp vương, mà còn tiếp tục hỏi: "Hóa ra bạn hữu ở hải ngoại, không biết ở môn phái nào?"




"Vô!"



"Đạo hữu xưng hô như thế nào?"



"Vương Trung!"



"Hóa ra là Vương Trung chân nhân! Không biết đạo hữu tu luyện công pháp gì?" Lời này của Khoáng Quân lão đạo có chút hơi đường đột.



Mọi người chung quanh đều đã chú ý tới cuộc vấn đáp kì quái ở bên này, tuy rằng không ai biết được Khoáng Quân đạo nhân này có lai lịch gì, nhưng mà bổn sự phá trận của lão thì cho dù là người mù cũng nhìn thấy được, lão đạo này nhất định là một cao thủ tuyệt thế, đẳng cấp ngũ đại tông sư.



Đới Cẩm Dung có nhãn lực lợi hại nhất, sớm đã biết được đạo hạnh của Hiên Viên pháp vương đã ở mức thần tiên đánh rắm, không giống bình thường, nhưng mà nhiều nhất cũng chỉ phỏng đoán cảnh giới của hắn ở mức Hóa Thần kỳ là cùng. Hiện tại thấy loại tuyệt thế cao thủ như Khoáng Quân lão đạo đặt ra nghi vấn mà thanh niên nam tử cổ quái này vẫn có thể bình tĩnh, không lạnh không nhạt trả lời, thậm chí còn có vẻ đẹp trai rất lạnh lùng, cảm thấy bội phục không thôi. Ở trong cảm nhận của mọi người địa vị của Hiên Viên pháp vương đã tăng lên rất nhiều, ngay cả Hoàng Thiên Ba cũng âm thầm tán thưởng: "Thật là có cá tính, cho dù là cách ăn mặc hay là cách nói chuyện, cảnh giới này cũng đã cao hơn hẳn lão tử một bậc, ta phải gắng sức học hỏi thôi!"



Phải biết rằng, dưới khí thế áp bức của tuyệt thế cao thủ hay nhân vật cấp tông sư, những tu sĩ bình thường cho dù là nói chuyện cũng cảm thấy khó khăn, cho dù có là cao thủ Hóa Thần cũng phải thành thành thực thực trả lời, chưa từng nhìn thấy nhân vật nào thoát được.




Khoáng Quân lão đạo đường đột hỏi ra, mọi người đều tập trung nghe xem Hiên Viên pháp vương sẽ trả lời thế nào.



"Thử là biết!" Hiên Viên pháp vương dường như là tiếc lời nói như vàng bạc, khiến cho Chu Thanh thấy vậy mà liên tục lắc đầu. Lão yêu này sao ở trước mặt ta thì nói nhiều như vậy?



Sắc mặt của mọi người đều biến đổi, hình như đều đoán rằng hai người sẽ động thủ, cho dù là Chu Thanh cũng đã lùi ra xa, sợ rằng trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Nào ngờ đâu câu trả lời của Khoáng Quân lão đạo lại khiến cho người ta muốn rớt tròng mắt: "Đạo hữu cứ nói đùa, công lực của đạo hữu đã đạt đến cảnh giới thiên nhân, bần đạo sao có thể là đối thủ, nói giỡn thôi, nói giỡn thôi!"



Hiên Viên pháp vương nghe thấy như vậy đột nhiên ánh mắt tinh quang chợt lóe: "Ta lại không xem thường ngươi, xem ra không tới ba năm, ngươi nhất định có thể nghịch chuyển thân thể, đạt tới bất tử hư cảnh!"



Cuộc trò chuyện giữa hai người khiến cho mọi người chẳng hiểu gì cả, ngơ ngác nhìn nhau. Có điều cuối cùng mọi người cũng nghe ra được một chuyện, đó là thanh niên cổ quái này có công lực đạo hạnh còn cao hơn cả Khoáng Quân lão đạo.



Đúng lúc này, Tạ Tiểu Hoành đột nhiên phát hiện ra Chu Thanh đang đứng ở một bên, lập tức sắc mặt đại biến, đi tới chỗ Hướng Huy thì thầm, Hướng Huy chợt lộ ra một nụ cười âm hiểm.


Bình Luận (0)
Comment