Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 58



"Cũng không biết rằng Khoáng Quân lão đạo tới như thế nào, phù pháp vận dụng tới trình độ như vậy, quả nhiên là quỷ thần khó chặn!"



Chu Thanh phi kiếm đi ở phía sau Hiên Viên pháp vương. Hiên Viên pháp vương ngự khí đón gió, tay áo phiêu phiêu, không cần mượn ngoại lực gì mà cứ phiêu phù ở giữa trời cao. Bóng đêm như nước, ánh trăng trong trẻo chiếu lên Hiên Viên pháp vương khiến cho chiếc đạo bào vàng óng ánh lòe lòe sáng lên, thật có chút cảm giác như là thần tiên hạ phàm vậy.



Nghe thấy Chu Thanh hỏi vậy, Hiên Viên pháp vương dừng bước, suy tư một chút rồi nói: "Ta cũng không nghĩ rằng trong Đạo môn lại có cao thủ giống vậy, có thể bức lão tổ ta đến bước này, xem ra lão tổ ta thật sự phải suy tính kĩ hơn. Thế ngươi đã suy xét xong chưa?" Hiên Viên pháp vương đột nhiên quay đầu lại hỏi Chu Thanh.



"Nhiều nhất là như thế này, chuyện thu phục yêu ma có thể ta sẽ giúp người, nhưng mà chuyện đối phó với Đạo môn ta không làm được. Mới ra có một lão đạo mà người đã cao chạy xa bay, không chịu ở lại thêm một chút, ta còn đang muốn từ miệng tên Lăng Phi kia để kiếm được một chút tin tức từ Côn Lôn phái đó. Có trời mới biết được trong Đạo môn còn có bao nhiêu cao thủ như vậy!" Chu Thanh biết pha trò với lão yêu quái này cũng không hay ho gì, cho nên nói rõ hết luôn.




"Hừ!" Hiên Viên pháp vương nghe thấy Chu Thanh nói như vậy thì hừ lạnh: "Công lực của lão đạo kia lão tổ ta thật ra chẳng thèm để ý tới, chẳng qua là thuật phù trận thực sự là ảo diệu. Trong lúc nói chuyện lại có thể âm thầm bày ra một trăm lẻ tám đạo trận pháp, khiến cho lão tổ ta nói chuyện cũng không thoải mái, cuối cùng phải vận dụng ngưng huyết nguyên châu (hạt châu dùng máu tích tụ thành) mới có thể phá được! Lần sau mà gặp lại, nhất định cứ phải đánh trước đã rồi nói chuyện sau! Người như vậy là phiền toái nhất!"



Chu Thanh bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra lúc đó không phải là Hiên Viên pháp vương dùng lời lẽ sắc bén với lão đạo kia, mà là bị Khoáng Quân lão đạo làm cho nói không ra lời nha! Chắc là lão đạo kia thấy trận pháp của mình bị phá nên mới vội vàng nhận thua, cũng là một nhân vật đã thành tinh rồi.



Chu Thanh cẩn thận suy tư lại nhất cử nhất động của Khoáng Quân lão đạo, từ lúc bắt đầu khi hoàng phù hiện ra, cho tới cảnh tượng lúc nói chuyện với Hiên Viên pháp vương, trong đầu đột nhiên thoáng hiện lên, "Bày trận trong vô hình!" Trong lòng Chu Thanh đột nhiên hiểu ra một ít, nhưng lại không rõ được nó là cái gì, khiến cho vẫn cảm thấy khó chịu.



Hiên Viên pháp vương trong mắt huyết quang chớp động, tiếp tục nói: "Không sao đâu, chỉ cần ngươi giúp lão tổ ta một chút, lão tổ ta chẳng những sẽ không khiến ngươi phải gặp phiền toái, mà còn cho ngươi mấy thứ đồ! Thế nào?"



Chu Thanh ngẩn người: "Lão yêu này lại tốt đến vậy sao? Cho ta đồ? Rốt cuộc là vì chuyện gì, xem ra không phải chuyện vừa nha. Muốn tính kế với ta sao? Ta thật muốn xem thế nào đây."



Hiên Viên pháp vương tự sờ soạng một hồi, rồi lấy ra trong tay một vật có mây ngũ sắc lượn lờ, giống như một cái lồng lớn cỡ lòng bàn tay. " Lão tổ ta năm đó chân thân bị hủy, tất cả pháp bảo đều bị mất, chỉ còn giữ lại cái Cực Quang tráo này. Ngươi có thể không thấy nó giống như một bảo bối, nhưng nó chính là vật năm đó đảo chủ của Hãm Không đảo là Hãm Không lão tổ vì để ngăn chặn cửu trọng thiên kiếp, cho nên đã lấy cực quang* ở Bắc cực để luyện thành, dùng nó để hộ thân. Cho dù là Tử Thanh song kiếm trong lúc nhất thời cũng không thể phá được, càng không cần nói tới những phi kiếm pháp bảo bình thường. Thế nào, thứ này cũng được đó chứ!"



* Cực quang: Trong thiên văn học, cực quang là một hiện tượng quang học được đặc trưng bởi sự thể hiện đầy màu sắc của ánh sáng trên bầu trời về đêm, được sinh ra do sự tương tác của các hạt mang điện tích từ gió mặt trời với tầng khí quyển bên trên của hành tinh. Các cực quang mạnh nhất thường diễn ra sau sự phun trào hàng loạt của Mặt Trời. Cực quang thường hay diễn ra nhất ở hai địa cực.




"Cực Quang tráo!" Chu Thanh thấy một vật nhỏ bé trong chớp mắt lại có thể lớn ra đến như vậy. Cực quang ở vùng địa cực có lực từ rất mạnh, chẳng những có thể hút được kim loại, mà ngay cả những vật phẩm có hình dạng trên thiên hạ đều có thể hút được. Lại còn vô cùng kiên cố, ngay cả sấm sét lửa nóng thiên thạch cũng không oanh kích được, quả nhiên là một vật lợi hại.



Người tu đạo cổ xưa đã biết được sự lợi hại của cực quang vùng địa cực, luôn nghĩ trăm phương ngàn kế để thu thập luyện thành pháp bảo hộ thân, nhưng mà lại có rất ít người thành công. Cực quang luôn diễn ra ở những vùng rất cao, nếu muốn thu thập thì tối thiểu phải đứng vững được sau chín ngày chịu gió táp, không tới cảnh giới Luyện Thần Phản Hư thì không thể chịu được. Mà những cực quang chưa trải qua luyện chế lại ác độc dị thường, có thể làm tiêu tan linh hồn, ăn mòn xương cốt, lực hút lại cực lớn, cho dù ngươi có lợi hại đến đâu mà chỉ cần dính một chút là có thể bị tan thành tro bụi. Truyện "Phật Đạo "



Vừa phải ngăn cản được lực hút cực lớn của cực quang, vừa phải ngăn cản gió táp chín ngày, lại còn thường thường hay có sấm sét thiên thạch từ trên chín tầng trời nện xuống, dưới tình huống như vậy mà thu thập được cực quang của vùng cực thì khó khăn như thế nào đủ biết. Có điều nếu đã thu thập được để luyện thành pháp bảo thì sẽ có cực kỳ nhiều lợi ích, như là cái Cực Quang tráo này chẳng hạn, tất cả các loại phi kiếm pháp bảo chỉ cần oanh kích lên nó thì lập tức sẽ bị hút vào, cực quang sẽ mạnh mẽ chặt đứt đi sự liên hệ của pháp bảo phi kiếm đối với nguyên thần, ngoan ngoãn biến thành pháp bảo của mình, có chỗ tương tự với cái pháp bảo biến thái Lạc Bảo Kim Tiền thời thượng cổ phong thần, chẳng qua là một bên ôm cây đợi thỏ, một bên chủ động xuất kích mà thôi. Pháp bảo như vậy, Chu Thanh nói không động tâm thì là giả.



Có điều thiên hạ không có cơm ăn miễn phí, Chu Thanh thu hồi ánh mắt rồi nói: "Thứ này đúng là thứ tốt, có điều nếu là chuyện tình khó khăn hoặc là có tính nguy hiểm cao thì ta sẽ không làm. Nếu mà để mất đi tính mạng, cho dù có cho ta Bàn Cổ Khai Thiên phủ thì ta cũng chả có phúc mà hưởng thụ."



Chu Thanh cân nhắc: Quả nhiên là lão yêu ngàn năm, loại pháp bảo thế này mà cũng có, ta đúng là đang thiếu một pháp bảo phòng ngự như thế này nha! Hóa Huyết thần đao chủ công, Cực Quang tráo chủ thủ, đó mới là đạo công thủ công bằng. Có pháp bảo này thì thực lực của ta có khi sẽ được đề cao lên trên cả gấp đôi nữa đó.



Hiên Viên pháp vương cười he he: "Cũng không phải là chuyện gì khó, lão tổ ta là vô hình thân, có pháp bảo phòng ngự cũng chả để làm gì, cho ngươi cũng chẳng sao. Ngươi dùng Đô Thiên Thần Sát đại trận giúp ta một chút, tụ tập nhiều âm hồn lại để ta luyện chế một kiện binh khí ma đạo lợi hại, đối phó với người trong Đạo môn cũng đơn giản hơn. Vốn Hóa Huyết thần đao của ngươi là một kiện ma binh nhất đẳng, nhưng mà nếu lão tổ ta hỏi mượn thì chỉ sợ là ngươi không chịu, cho nên ta đành phải tự làm vậy."



"Vớ vẩn! Khinh ta ngu ngốc không hiểu luyện khí à!" Chu Thanh mắng ở trong lòng, rồi mở miệng nói: "Trận pháp để tụ tập âm hồn trong Yêu Ma lưỡng đạo không có một ngàn thì cũng có tám trăm, vì cái gì mà nhất định phải dùng Đô Thiên Thần Sát đại trận của ta? Ta tin rằng tiền bối nhất định sẽ có bản lĩnh đó mà, người hình như còn có hơn một ngàn sinh hồn, dùng để luyện pháp khí Ma đạo nào cũng đủ cả. Hay là tiền bối có ý đồ gì khác?"




"Tiểu bối mít đặc, ngươi thì biết cái gì?" Hiên Viên pháp vương quát mắng: "Ngươi đi theo ta!"



Thân mình chợt lóe, hóa thành một đạo hoàng quang nhanh chóng bay về phía trước, Chu Thanh vội vàng gắng lấy toàn bộ chân nguyên đuổi theo. Hai người cấp tốc phi hành khoảng hơn hai giờ, Hiên Viên pháp vương đột nhiên ngừng lại làm cho Chu Thanh xém chút nữa thì đâm sầm vào lão gây ra tai nạn thảm khốc đường hàng không. Chu Thanh thực sự là không hiểu được Hiên Viên pháp vương đang muốn làm cái gì, đành phải im lặng chờ lão nói trước.



Trên đỉnh đầu Hiên Viên pháp vương đột nhiên hiện ra một viên huyết châu lớn cỡ một nắm tay. Vạn đạo tia máu chiếu ra, lập tức dung nhập vào trong không khí biến mất không thấy đâu nữa. Qua một hồi, những tia máu này lại hiện ra từ trong hư không, lại hội tụ lại thành huyết châu. Hiên Viên pháp vương lúc này mới thu hồi huyết châu, nói: "Tốt, tới rồi! Phía dưới chính là khu vực Sơn Tây, ta sẽ cho ngươi xem cái gì gọi là oan hồn lệ phách đích thực."



Chu Thanh hạ xuống một đỉnh núi cao cao, nhìn thấy thành thị huy hoàng ở xa xa. Chu Thanh tinh tế đánh giá một chút rồi nói với Hiên Viên pháp vương đang xem xét chung quanh: "Chỗ này không phải là ngoại ô thành phố Cao Bình thuộc Sơn Tây đây sao? Trước đây ta đã từng qua đây rồi, hay là nơi này có yêu quái gì lợi hại? Nơi này nhìn chẳng thấy có chỗ nào không ổn cả, âm dương khí cũng điều hòa, làm gì có cái gì oan hồn lệ phách?"



"Cao Bình sao?" Hiên Viên pháp vương ngẩn người, "Ta chỉ biết rằng nơi này trước kia gọi là Trường Bình!" Truyện "Phật Đạo "



"Trường Bình! Không sai, nơi này chính là di chỉ của chiến trường cổ Trường Bình. Năm đó quân Tần và quân Triệu quyết chiến thảm sát ở chỗ này, thây nằm ngổn ngang, máu chảy thành sông, đầu chất thành núi. Cuối cùng tướng Tần là Bạch Khởi đã đánh tan được quân Triệu, thảm sát bốn mươi vạn quân đầu hàng, trở thành đệ nhất sát thần tự cổ chí kim. Một vùng nhỏ bé như vậy mà chôn vùi tới hơn sáu mươi vạn mạng người, hay là... người muốn thu thập những âm hồn chết trận năm đó ở chỗ này?" Chu Thanh nói với Hiên Viên pháp vương


Bình Luận (0)
Comment