Phật Môn Ác Thê

Chương 106 - Độ Kiếp (1)

Âm Tế Thiên và Bắc Minh đi ra sân liền nhìn thấy Hiên Viên Duật, Thanh Bảo, Thanh Phong cùng vài tên đệ tử Thuần Trần phái đứng ở cửa. Hiên Viên Duật gặp bọn họ thì tiến tới nở nụ cười: “Minh sư đệ vừa tới sao lại vội vã rời đi như vậy?”

Bắc Minh liếc Hiên Viên Duật đang tươi roi rói, con ngươi đen híp lại, khóe miệng nhếch lên tia cười lạnh, trực tiếp kéo tay Âm Tế Thiên rời đi. Trước khi ra khỏi đó, Âm Tế Thiên còn ngó thấy vẻ mặt vừa hận vừa ghen tỵ của Thanh Phong Thanh Bảo. Sau khi bóng lưng Bắc Minh đi khuất, tươi cười của Hiên Viên Duật cũng rút xuống, y nhìn vẻ đố kỵ hiện rõ ràng lên trên khuôn mặt của Thanh Phong Thanh Bảo, thản nhiên nói: “Đồ vô dụng!”

Vốn định để bọn Thanh Phong Thanh Bảo làm lớn chuyện lên, sau đó chớp lấy cơ hội tốt nhảy ra giúp Âm Tế Thiên, để hắn có ấn tượng mới về mình, không nghĩ tới cuối cùng mọi thứ lại chẳng ra gì như thế này. Hiện Viên Duật tức giận phất tay áo bỏ đi. Thanh Bảo cho rằng Hiên Viên Duật nói Âm Tế Thiên, nở nụ cười nịnh nọt: “Đúng là đồ vô dụng!”

“Nhưng con yêu thú cấp tám đi theo hắn thì không phải thứ bình thường!” Con ngươi Thanh Phong lộ rõ vẻ tham lam. Lúc nãy, cho dù bọn họ có thừa nhận yêu thú cấp tám đó là của mình thì cũng sẽ bị các trưởng lão Thuần Trần phái cướp đi, chi bằng chờ đợi cơ hội đoạt lấy yêu thú từ tay Âm Tế Thiên.

“Quả thật như thế, về sau tìm cơ hội bắt nó lại!” Thanh Bảo cũng lóe lên tia ác độc.

Thanh Phong nhăn mày: “Ta nghĩ có thể tên phế vật kia dùng bảo vật để khống chế yêu thú cấp tám, đến lúc đó, cướp được bảo vật kia là xong!”

Ánh mắt hai người đồng thời nổi lên vẻ tính kế.

Từ phủ của Thuần Trấn phái đi ra, khuôn mặt Bắc Minh vẫn cứ âm trầm. Âm Tế Thiên nhìn ra được, sâu trong nội tâm Bắc Minh vẫn luôn mâu thuẫn việc Huyền Ngọc trưởng lão, bất quá sự tình mười năm trước khiến Bắc Minh bị tổn thương quá nặng mà thôi. Hắn đối với chuyện mười năm trước càng ngày càng tò mò, rốt cuộc xảy ra cớ sự gì mà khiến mối quan hệ mẹ con của hai người cứng ngắc như vậy!

Biên Thành càng ngày càng náo nhiệt, nơi nơi đều là tiếng ồn ào, tiếng thảo luận và nói chuyện của đám tu sĩ. Mấy ngày kế, các tu sĩ ở khắp ba miền cũng cũng tới Nam Bộ, cho nên Biên thành khí thế càng thêm ngất trời, con đường nháy mắt đông như nêm cối.

“Rất có thể ngay ngày mai hoặc cũng có thể hai ba ngày nữa yêu thú sẽ tấn công về đây!” Lúc trở lại biệt viện trong sơn trang Bắc gia, Bắc Minh đột nhiên nói: “Đến lúc đó, cả thành sẽ lộn xộn, ngươi đừng chạy loạn, ở lại nơi này đợi ta.”.

Âm Tế Thiên sửng sốt: “Ngươi không định cho ta đi tham gia Thú Triều sao?”

Nếu không có ý định cho hắn tham gia thì sao để hắn tới Biên Thành, còn đặc biệt tự tay chế ra bộ quần áo kia? Bắc Minh trầm mặc một khắc, lại nói: “Chờ Thú Triều chấm dứt…”

Âm Tế Thiên không để y nói xong, liền tức giận cắt lời: “Không phải ngươi cũng nghĩ là ta trói buộc ngươi đó chứ?”

Bắc Minh nhíu mày: “Không…”

“Ngươi đừng nói nữa!” Âm Tế Thiên đột nhiên lớn tiếng ngắt lời y. Không biết có phải là do tức giận hay không mà cỗ lực lượng trong cơ thể hắn sôi trào lên, lúc này hắn không muốn tiếp tục nghe Bắc Minh nói, bởi vì mỗi câu của y đều ảnh hưởng đến tâm tình của hắn. Hơn nữa hiện tại, cỗ lực lượng đó so với trước đây còn muốn mạnh mẽ điên cuồng hơn. Hắn biết mình sắp không áp chế được nó nữa rồi. Nếu như không có chuyện trước đó thì hắn cũng phải tấn chức!

Bắc Minh thấy khuôn mặt Âm Tế Thiên trở nên khổ sở, con ngươi đen láy hiện lên vẻ lo lắng, vội hỏi hắn: “Ngươi làm sao vậy?”

“Đừng chạm vào ta!” Âm Tế Thiên vội vàng lùi lại một bước, không cho Bắc Minh đụng vào mình. Hắn chỉ sợ sau khi Bắc Minh chạm vào thân thể hắn thì sẽ phát hiện dị trạng bên trong. Bắc Minh thu lại cánh tay đang chơ vơ giữa không trung, thấy Âm Tế Thiên cự tuyệt mình thì một cánh tay giấu vào ống tay áo bất tri bất giác nắm chặt lại thành nắm đấm, ngay cả móng tay cắm vào da thịt cũng không phát hiện ra. Giọng y khàn khàn: “Nếu không thoải mái thì ta…”

Âm Tế Thiên liều mạng đè lại lực lượng sắp sửa bộc phát trong cơ thể, cắn chặt răng gian nan nói: “Ta chỉ là bị đau bụng, muốn đi ngoài. Ta muốn đi nhà xí!”

Hắn cảm thấy mình sắp không khắc chế được nữa rồi, phải tìm một nơi nào đó không người để thăng cấp. Hiện giờ chỉ có duy nhất một nơi mà hắn có thể nghĩ ra được đó chính là nhà xí, nơi ấy khẳng định không có người. Âm Tế Thiên vừa nói xong thì lập tức lao ra sân.

Bắc Minh ngẩn ra, sau đó lo lắng đuổi theo, nhưng chỉ vừa mới đi được hai bước thì Bắc Đẩu đã vội vàng chạy tới: “Chủ tử, yêu thú trong Vạn Yêu Sâm Lâm sắp tấn công tới đây rồi!”

Bắc Minh nhíu chặt mày, nhìn về phía Âm Tế Thiên chạy đi thì thấy Bắc Sinh đuổi theo hắn mới thoáng yên tâm: “Trước đi phòng nghị sự.”

Bên kia, Bắc Sinh thấy Âm Tế Thiên từ trong viện chạy ra liền nhanh chóng theo sát, sau đó phát hiện mình không đuổi kịp Âm Tế Thiên thì đành phải gọi với theo: “Thiếu phu nhân ngài đi đâu vậy?”

“Ta muốn đi nhà xí!” Âm Tế Thiên hét lớn trả lời.

CMN!

Nếu không phải bọn Thanh Bảo phá đám, hắn cũng không tấn chức nhanh đến nỗi tìm không được nơi thích hợp như vầy! Bắc Sinh nhanh chóng hô: “Thiếu phu nhân, ngài đi sai hướng rồi!”

Âm Tế Thiên vừa nghe thì nhanh chóng quay trở về: “Nhanh đưa ta đi nhà xí, ta sắp nhịn không nổi rồi!”

Bắc Sinh vội vàng đưa hắn đi nhà xí, trên đường nhìn thấy rất nhiều đệ tử hớt ha hớt hải chạy về chạy ra tiền viện, gã gấp gáp giữ một tên trong đó hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Tên đệ tử kia vội nói: “Yêu thú sắp tấn công lại đây!”

Âm Tế Thiên vừa nghe thì thở phào một hơi! Thật sự là đến ông trời cũng giúp hắn! Chỉ cần ở riêng nơi nào đó không có người thì hắn có thể yên tâm thăng cấp rồi!

Bắc Sinh kinh ngạc: “Nhanh như vậy sao?”

Âm Tế thiên không để tên đệ tử kia trả lời, lên tiếng thúc giục: “Nhanh dẫn ta đi nhà xí!”

“A a!”

Bắc Sinh vội vàng đưa hắn đến một góc tối trong viện tử nhỏ, nói: “Thiếu phu nhân, nhà xí ở ngay bên trong ấy ạ!”

Âm Tế Thiên nhìn căn nhà xí có thể tạm coi là ổn, vội vàng vọt tới, trước khi đóng cửa thì nói với Bắc Sinh: “Ngươi không cần chờ ta, ta sẽ đi lâu lắm, cho nên ngươi cứ tham gia Thú Triều trước đi!”

Bắc Sinh quả thật rất muốn tham gia Thú Triều, do dự một chút hỏi: “Như vậy có sao không ạ?”

“Cho ngươi đi, thì đi nhanh! Ta xong rồi sẽ tự đến tìm Bắc Minh!”

“Vậy…” Bắc Sinh chần chờ một lúc: “Thiếu phu nhân vậy ta đi đây!”

Trong nhà xí, Âm Tế Thiên ngồi trên bồn cầu chưa ai sử dụng qua, cố gắng cưỡng chế lực lượng trong cơ thể, không ngừng suy nghĩ xem mình sẽ thăng cấp như thế nào. Giống như Tịch Thiên trước kia chỉ cần ngồi xuống thì có thể thăng cấp, hay là giống Nguyên Anh tu sĩ phải trải qua lôi kiếp mới tấn chức cảnh giới? Nếu như là cái sau thì hắn ở trong này không phải rất dễ bị người ta phát hiện hay sao?

Ngay tại lúc Âm Tế Thiên đang không ngừng rối rắm thì cửa nhà xí đột nhiên bị mở ra

“Ai?”

Âm Tế Thiên hốt hoảng, cuống quít từ bồn cầu nhảy dựng lên, liền nhìn thấy một nam nhân tuấn tú mặc áo bào đỏ đứng cạnh cửa nhà xí, vẻ mặt cười cười nhìn hắn: “Rốt cục ta cũng tìm được ngài!”

“Thần… Thần Sử?”

Âm Tế Thiên nhìn thấy người tới thì không khỏi chấn động, sau đó trong mắt hắn hiện lên vẻ đề phòng và sát khí. Thần Sử ở Duyên sơn sao lại tìm được đến đây? Hiện giờ xuất hiện ở chỗ này không phải là muốn giết hắn đó chứ? Thần Sự tựa như không nhìn thấy ánh mắt của Âm Tế Thiên, khẽ cười nói: “Nếu không phải ngài vội vàng thăng cấp, ta cũng chẳng thể tìm thấy ngài nhanh như vậy!”

Âm Tế Thiên cố gắng áp chế lực lượng nóng cháy trong cơ thể, cắn răng hỏi: “Ngươi tìm ta làm gì?”

Thần Sử nhìn ra thần sắc của hắn không thích hợp, khuôn mặt trở nên nghiêm trọng, nặng nề nói: “Đừng nói là ngài sẽ tấn chức ngay bây giờ?”

Âm Tế Thiên tức giận lườm Thần Sử một cái. Hỏi câu này không phải quá vô nghĩa hay sao? Chẳng lẽ hắn ở trong nhà xí thì thực sự cho là hắn muốn đi ngoài? Nếu cho rằng hắn đang đi ngoài thì sao lại kéo cửa nhà xí ra làm gì, muốn giết hắn thì cũng không cần phải vội vàng đến vậy chứ!

Thần Sử gấp gáp nói: “Ngài tạm ngừng một chút đã!”

“Ta nhịn không được!” Gân xanh trên trán Âm Tế Thiên giật giật, hắn thấy mình sắp tới cực hạn rồi.

“Ngài vạn lần không thể tấn chức ở đây, nếu không thì mọi tu sĩ ở Biên thành đều sẽ chết dưới lôi kiếp của ngài!”

Thần Sử một bên lo lắng giải thích, một bên dùng linh lực của mình giúp Âm Tế Thiên khắc chế lực lượng trong cơ thể. Âm Tế Thiên nhất thời thoải mái hơn rất nhiều, liền vội vàng hỏi: “Lời vừa rồi của ngươi không phải là muốn dọa ta đó chứ?”

Hắn có lôi kiếp lợi hại như vậy sao? Có thể làm cho tất cả tu sĩ trong Biên thành đều chết hết? Thần Sử không giải thích cho hắn, mà triệu hồi khế ước thú Lôi Đình Hổ của mình, nói: “Khế ước thú của ta sẽ mang ngài đến nơi an toàn để độ kiếp!”

Âm Tế Thiên liếc mắt nhìn Thần Sử thật sâu, xác nhận Thần Sử sẽ không làm hại mình thì mới yên tâm ngồi lên lưng Lôi Đình Hổ. Hiện tại hắn chỉ có thể tin Thần Sử, dù sao bản thân cũng sẽ không đấu lại, chi bằng nhận sự trợ giúp của Thần Sử, ít nhất có thể thần không biết quỷ không hay yên thân mà tấn chức cảnh giới.

Thần Sử vuốt ve bộ lông xù của Lôi Đình Hổ, thấp giọng nói: “Huynh đệ, ngươi gặp vận may lớn rồi! Thậm chí có cơ hội hưởng ké được kiếp lôi của ngài!”

Lôi Đình Hổ nghiêng đầu nhìn Thần Sử, đôi mắt hung ác lại hiện lên tia sáng vui vẻ. Âm Tế Thiên ngồi vững vàng xong, thì cúi đầu hỏi Thần Sử: “Ta muốn hỏi ngươi một câu, ngươi tìm đến ta chẳng phải là để giết ta hay sao?”

Bình Luận (0)
Comment