Sau khi Âm Tế Thiên ngồi vững thì cúi đầu hỏi Thần Sử: “Ta muốn hỏi ngươi một câu, chẳng phải ngươi tìm ta là để giết ta sao?”
Thần Sử sửng sốt, lập tức cười nói: “Ngài cứ coi như ta tới để giết ngài đi! Cho nên hiện tại ngài chạy được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, nếu không…”
Thần Sử nói chưa dứt lời thì vụt đưa tay vỗ mạnh lên lưng Lôi Đình Hổ. Lôi Đình Hổ nhảy dựng, tựa lôi điện mà bay thẳng lên không trung. Bởi vì tốc độ quá nhanh, gió tạt vào mặt làm Âm Tế Thiên không mở được cả mắt, tiếng rít vù vù vang lên bên tai, hai má bị thổi đến phát đau. Đám tu sĩ đứng gần tường thành Biên Thành đang chuẩn bị xuất phát đối kháng với yêu thú thì bỗng nhìn thấy một dải ánh sáng xanh với tốc độ kinh người xẹt qua bầu trời, nhanh như tia chớp, làm người ta không khỏi nghi ngờ mình ảo giác.
“Vừa rồi trên không trung có cái gì đó lóe qua thì phải!”
“Ngươi cũng nhìn thấy? Ta còn tưởng là ta bị ảo giác!”
“Đó là cái gì?”
“Không biết! Có thể là có tu sĩ nào đó đã chạy ra khỏi thành quyết một trận tử chiến với yêu thú!”
“Ai mà muốn đi tìm chết đến như vậy, một địch đến trăm ngàn con?”
Ngay lúc nhóm tu sĩ phía dưới đang ra sức suy đoán thì đám người phụ trách đứng trên tường thành chú ý nhất cử nhất động của yêu thú đột nhiên đồng loạt hộc máu không ngừng. Mọi người cả kinh bước lên phía trước đỡ lấy đám người bị hộc máu: “Xảy ra chuyện gì?”
Những vị tu sĩ kia nhanh chóng ngồi xuống khôi phục nguyên khí, một lúc lâu sau mới mở hai mắt nói: “Yêu thú trong Vạn Yêu Sâm Lâm không biết vì sao lại đột nhiên hưng phán gào thét, so với trước đây còn lợi hại hơn, thậm chí chỉ rống lên một tiếng đã đánh bật thần thức của chúng ta!”
Mọi người hai mắt nhìn nhau, thần sắc nghiêm trọng hơn bao giờ hết. Nhất là cảm thấy khó hiểu, vì sao Thú Triều năm nay lại liên tục phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Cạnh tường thành, gương mặt ai cũng trầm trọng. Còn bên nhóm yêu tu tụ tập thì lại hưng phấn không ngừng, thậm chí còn có người nhảy múa! Một yêu tu chạy đến chỗ lão tổ ngồi: “Lão tổ, xảy ra chuyện gì? Ta đột nhiên cảm thấy rất hưng phấn!”
“Ta cũng thế, không chỉ hưng phấn, ta còn cảm thấy rất vui vẻ, thậm chí dường như muốn đem toàn bộ * lực trên người đều phát tiết ra hết, thật là kỳ quái!”
Lão tổ cũng vô pháp khắc chế mà bắt đầu vặn vẹo cơ thể, vì không để biểu hiện của mình quá thất thố, hắn nhanh chóng ngồi xuống tu luyện tĩnh tâm. Lão tổ nhăn chặt mày, nhìn nhóm yêu tu hưng phấn, nghĩ thầm không phải là có liên quan tới tiểu hòa thượng kia đó chứ?
Lúc này trong sơn trang của Bắc gia,gia chủ, các trưởng lão cùng với các thiếu gia đã ở riêng đều tụ tập trong phòng nghị sự, thần sắc mỗi người ai cũng ngưng trọng, chờ đợi gia chủ an bài. Nghị sự rất nhanh kết thúc, Bắc Minh vừa rời khỏi đại điện thì ngay lập tức chạy về viện tử nhỏ của mình, muốn xem xem thân thể Âm Tế Thiên có ổn hay không. Ai ngờ đi vào sân chỉ thấy Bắc Duy đang nhàm chán quét tước phòng.
Bắc Duy vừa thấy Bắc Minh trở về, trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng, cho rằng Bắc Minh trở về là muốn bọn họ chuẩn bị sau đó cùng đi tham gia Thú Triều. Bắc Minh không thấy Âm Tế Thiên thì trầm mặt, hỏi: “Tịch Thiên đâu?”
Bắc Duy sửng sốt: “Thiếu phu nhân không phải đến Thuần Trần phái sao?”
Sau khi biết thiếu phu nhân tới Thuần Trần phái thì gã bỏ đi nói chuyện cùng vài hộ vệ để giết thời gian. Thẳng cho tới khi gã nhận được tin yêu thú sắp tấn công mới trở lại viện tử được phân cho Bắc Minh, nhìn thấy nơi này chẳng có ai còn tưởng Thiếu phu nhân chưa trở về cho nên muốn quét tước lại phòng cho sạch sẽ, chờ Tịch Thiên trở về nói không chừng còn muốn nghỉ ngơi một chút. Sắc mặt Bắc Minh đen thêm vài phần: “Bắc Sinh đâu?”
Bắc Duy nhìn ra thần sắc Bắc Minh không vui vẻ lắm, nhanh chóng nói: “Lúc thuộc hạ trở về, không có nhìn thấy ai cả!”
Bắc Minh tâm thần không yên: “Ngươi đi nhà xí nhìn xem!”
Y đến đại điện nghị sự cũng đã được một lúc, cho dù Tịch Thiên có bị tiêu chảy thì cũng nên trở lại rồi chứ, trừ phi thân thể Âm Tế Thiên không thoải mái mới đi tới đi lui lâu như thế. Bắc Duy vội vàng rời khỏi viện tử, một nén hương sau đó mới hớt ha hớt hải chạy trở về: “Thiếu gia, trong nhà xí không có người!”
Khuôn mặt Bắc Minh như đông lạnh, mơ hồ nhớ ra cái gì đó, nhanh chóng đưa tay sờ lên chiếc vòng màu đen trên cổ tay, phóng ra thần thức tìm kiếm bóng dáng Âm Tế Thiên, rất nhanh y bị một lực lượng không biết tên cản lại. Tuy rằng như thế, y cũng biết được, phương hướng thần thức truy tung chỉ về phía Vạn Yêu Sâm Lâm.
Bắc Minh ngẩn ra! Hắn thế nhưng chạy đến Vạn Yêu Sâm Lâm. Sẽ không phải là do y không dẫn hắn tham gia Thú Triều cho nên hắn tự mình trộm chạy tới Vạn Yêu Sâm Lâm đó chứ?
Âm Tế Thiên không biết mình bay trên không trung bao lâu, chỉ biết tốc độ của Lôi Đình Hổ thực sự quá nhanh, cảnh vật bên ngoài đều trở nên hư ảo.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Âm Tế Thiên không nhịn được lên tiếng hỏi, nhưng vừa mới hỏi ra mồm thì hắn tự cảm thấy mình quá ngu ngốc, hắn thế nhưng đi hỏi chuyện yêu thú, nó làm sao có thể trả lời được chứ.
“Vạn Yêu Sâm Lâm!” Đột nhiên một tiếng nói trầm thấp vang lên.
Âm Tế Thiên sửng sốt: “Ai… ai… nói chuyện đó?”
Lôi Đình Hổ quay đầu khinh bỉ liếc hắn một cái! Âm Tế Thiên cả kinh: “Là ngươi? Là ngươi nói chuyện với ta? Ngươi không phải là yêu thú sao? Vì sao lại có thể nói chuyện được?”
Không đúng! Hắn nhớ rõ lúc đi đến phía Nam cũng có nghe thấy tiếng yêu thú đang nói chuyện. Lôi Đình Hổ đáp: “Chỉ có yêu thú trên cấp chín mới có thể nói chuyện, yêu thú cấp mười thì hóa thành hình người!”
Âm Tế Thiên hưng phấn hỏi: “Vậy ngươi cấp mấy?”
Khế ước thú của Thần Sử quả nhiên không giống bình thường! Lôi Đình Hổ cao ngạo ngẩng đầu: “Đừng có so sánh ta với những con yêu thú cấp thấp đó!”
“Vậy ngươi…” Âm Tế Thiên chưa hỏi được thì sắc mặt nháy mắt đại biến: “Không xong, ta sắp không nhịn được nữa rồi!”
Linh lực mà Thần Sử áp chế đã hao hết rồi, lần thứ hai trổi dậy này, lực lượng trong cơ thể hắn mạnh mẽ như muốn bùng nổ phóng thích ra ngoài. Lôi Đình Hổ vừa nghe, phút chốc mắt nổi lên khẩn trương, ngẩng cao đầu rống lớn! Nhất thời, yêu thú trong Vạn Yêu Sâm Lâm đột nhiên phát cuồng, nhanh chóng chạy về hướng Nam, những nơi bị yêu thú đi qua tựa như bị gió cấp mười tám càng quét, chỉ còn một mảnh hỗn độn.
Lôi Đình Hổ bay vào trong Vạn Yêu Sâm Lâm, đặt Âm Tế Thiên ở một nơi không có người, sau đó vừa ngẩng đầu thì thấy bầu trời vốn đang trong xanh đã bắt đầu có mây đen dày đặc. Âm Tế Thiên lập tức ngồi xuống, bắt đầu phóng xuất toàn bộ lực lượng mà hắn đã không thể khống chế được nữa kia. Ai ngờ, lực lượng vừa mới thả ra thì đã đánh bay Lôi Đình Hổ văng xa hơn ngàn thước, thân thể to lớn của nó đập mạnh vào một cây đại thụ, suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Lôi Đình Hổ lê thân mình ngồi ở phía xa xa, lầm bầm: “Chưa Độ Kiếp đã lợi hại như vậy rồi!”
Âm Tế Thiên không hề biết trong lúc vô ý, Lôi Đình Hổ bị mình đánh văng xa hơn ngàn thước. Lúc này hắn chỉ chuyên tâm đem toàn bộ lực lượng trong cơ thể phóng xuất hết. Lúc thả chúng nó ra ngoài, hắn cảm thấy toàn bộ cơ thể thoải mái hơn không ít, rất nhanh, xung quanh hắn đã bị lực lượng kia bao chặt lấy. Chỉ chốc lát sau, không trung bắt đầu phát ra tiếng sét đì đùng.
Ở Biên thành phía Nam, mấy trăm vạn tu sĩ và yêu thú trong Vạn Yêu Sâm Lâm đã bắt đầu chém giết! Trong lúc bọn họ đấu đến bất phân thắng bại, đánh đến kịch kịch liệt liệt, thì toàn bộ không trung đột nhiên tối sầm, hai phe nháy mắt cả kinh, động tác đánh nhau cũng ngừng lại. Có người hét lên: “Xảy ra chuyện gì? Sao trời đột nhiên tối như vậy?”
“A di đà phật, bầu trời trở nên khác thường, nhất định là có yêu nghiệt!”
“Hòa thượng thối, ngươi đừng có hở mồm là nói chuyện giật gân!”
Mọi người sôi nổi dùng pháp khí bay ra Vạn Yêu Sâm Lâm dừng lại phía trên cao, mà ngay cả nhóm yêu thú cũng bay lên theo. Có người chỉ vào nơi dày đặc mây đen phía xa xa kinh hô: “Trời ạ! Bên kia làm sao vậy? Có người đang Độ Kiếp sao?”
“Đây là loại Độ Kiếp gì vậy? Sao so với Độ Kiếp kỳ còn muốn lợi hại hơn?”
“Chẳng nhẽ có tiền bối cảnh giới Đại Thừa đang chuẩn bị phi thăng?”
“Ta đã từng thấy có người cảnh giới Đại Thừa phi thăng, nhưng tình huống không giống thế này!”
Người này mới vừa dứt lời, không trung đột nhiên nổi lên gió lớn. Ở bên dưới, đại thụ trong Vạn Yêu Sâm Lâm bị thổi đến lắc lư không ngừng, gió rít mạnh, thậm chí còn đổ mưa to tầm tã. Sấm nổ lớn, mưa sa gió giật, nhóm tu sĩ và yêu thú bị gió thổi đến nỗi không thể mở được hai mắt. Lúc này lại có người kinh ngạc kêu lên: “Các ngươi nhìn kìa, đó là cái gì vậy?”
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong khóm mây đen đặc kia lóe lên ánh sáng tím tựa như một đóa hoa lửa sắp thoát phá từ trong đó ra. Bất ngờ, ánh sáng tím kia ngưng tụ lực lượng, rồi vụt đánh mạnh xuống Vạn Yêu Sâm Lâm.
RẦM!!!!
Tiếng sấm lớn đinh tai nhức óc, vang vọng toàn bộ không gian, phần mặt đất của Vạn Yêu Sâm Lâm đều rung chuyển. Yêu thú cao cấp một chút thì đều trở nên hoảng hốt, sợ hãi gào thét, thậm chí chạy tán loạn xung quanh, mà ngay cả tu sĩ cấp cao cũng bị tiếng sấm này làm cho hai chân nhũn ra. Không biết là ai rống lên một câu: “Mẹ nó! Lão tử sống hơn một ngàn năm còn chưa nhìn thấy sấm màu tím!”