Lần thứ hai Bắc Minh chạm tới hai mảnh non mềm kia, con ngươi xinh đẹp nháy mắt hiện lên ý cười. Lập tức đảo khách thành chủ, dùng đầu lưỡi cạy mở môi răng của Âm Tế Thiên, vươn đi vào, cùng đôi môi mọng nước của hắn quấn quít chặt chẽ.
Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên, trên không trung lượn lờ tiếng thở dốc. Bắc Minh ôm sát eo Âm Tế Thiên, đột nhiên bật mạnh một cái, xoay vài vòng trên không trung, vững chãi đáp xuống giường lớn. Nhưng tư thế hai người không có thay đổi, quần áo lại bị mở rộng hơn phân nửa, lỏng lẻo vắt ở trên thân.
Âm Tế Thiên nhận thấy biến hóa của thân thể Bắc Minh, thân là nam nhân đương nhiên hiểu được đó là cái gì, nhanh chóng đẩy y, rời khỏi cuộc quấn quít lưu luyến. Tuy rằng hắn có thể tiếp nhận chuyện hôn môi với Bắc Minh, nhưng không có nghĩa là hắn tiếp nhận được việc bị một người đàn ông bạo cúc, mà cho dù có bạo cũng phải là hắn đi bạo.
Âm Tế Thiên thở dốc nhìn sắc mặt hơi tái nhợt và khí lực rắn chắc của Bắc Minh, đột nhiên cảm thấy muốn bạo cúc người này khả năng sẽ không lớn! Bắc Minh cũng không quá muốn tiếp tục, hiện giờ có thể khiến cho Âm Tế Thiên chủ động hôn, đã khiến y rất thỏa mãn, nếu muốn đi sâu hơn thì cần phải chờ Âm Tế Thiên chậm rãi tiếp nhận y.
Đợi cho hô hấp quay về bình thường, y lại hôn Âm Tế Thiên lần nữa, thế nhưng lần này là đôi mắt, mũi, môi, chu sa chí của Âm Tế Thiên, sau đó đứng dậy nói: “Ta muốn rời đi một lúc!”
Trước khi Bắc Minh rời đi, y phất tay một cái đem tất cả tóc thu lại vào trong nhẫn không gian. Âm Tế Thiên nhìn y rời đi, biết y là đi giải quyết nhu cầu sinh lý, thế nhưng qua hai chén chà, người trở lại phòng là tiểu thí hài Bắc Dực Đồng, hơn nữa, trong tay còn bưng rất nhiều điểm tâm.
Âm Tế Thiên nghi hoặc nhìn tiểu thí hài: “Ca ngươi đâu?”
Bắc Dực Đồng đặt điểm tâm lên bàn, ngẩng đầu liếc hắn một cái, nói: “Y đột nhiên có việc muốn làm, sai ta đem điểm tâm vào phòng cho ngươi!”
Không hiểu vì sao Âm Tế Thiên lại cảm giác trong giọng nói của nhóc lộ ra vẻ tức giận, sẽ không phải là bị ép buộc đưa điểm tâm đến cho hắn đó chứ?
“Nếu như ngươi có việc thì mau đi làm việc của ngươi đi!”
Bắc Dực Đồng cũng chẳng nói nhóc có muốn đi hay không, tiến lên giúp hắn chỉnh lại quần áo, sau đó hỏi: “Ngươi dùng điểm tâm xong thì đi Thú viên đúng không?”
Âm Tế Thiên bưng bát cháo lên, uống một hơi mới nói: “Không! Ta muốn xuất phủ tìm một người!”
“Ta cũng đi!”
Âm Tế Thiên không để tâm nhún vai: “Nếu ngươi muốn thì đi cùng cũng được!”
Hai người dùng điểm tâm xong, liền mang theo Bắc Duy và Bắc Sinh rời Bắc phủ, đi vào khách * mà hôm qua Vô Tịnh đi vào. Bắc Dực Đồng nhìn lên biển khách , lạnh lùng hừ một tiếng, bàn tay nắm tay Âm Tế Thiên đột nhiên siết chặt lại! Âm Tế Thiên nghe thấy phía dưới truyền lên tiếng hừ lạnh, ngay sau đó đầu ngón tay bị siết chặt. Hắn không khỏi hồ nghi mà liếc mắt nhìn Bắc Dực Đồng một cái. Tiểu thí hài này, đang êm đẹp sao lại trở mặt như vậy? Âm Tế Thiên cũng không lên tiếng hỏi mà trực tiếp đi vào khách **, hỏi chương quầy phòng ở của Vô Tịnh. Cũng không biết có phải bởi vì tiểu thí hài biết hắn tìm Vô Tịnh hay không mà cái nắm tay kia chậm rãi thả ra.
Âm Tế Thiên còn biết được sau khi Vô Tịnh tới khách * này cũng không có rời đi, vui sướng mà lôi kéo Bắc Dực Đồng đi vào hậu viện của khách *, đi lên lầu ba, nhẹ nhàng gõ cửa, chợt nghe thấy từ trong truyền ra tiếng nói bình thản: “Ai?”
Âm Tế Thiên nghe được tiếng nói vừa xa lạ lại quen thuộc, khóe miệng chậm rãi giương lên, sau đó bịt lại mũi nói: “Khách quan, chưởng quầy nói muốn ngài trong ngày hôm nay đem tiền thuê nhà mấy ngày trước đóng đủ ạ!”
Trong phòng truyền ra tiếng bước chân, càng ngày càng gần, rất nhanh cửa phòng được mở ra, vang ra tiếng kẽo kẹt.
“Bần tăng không có…” Vô Tịnh nhìn bốn người đội đấu lạp đứng trước cửa phòng mình, nhất thời không nói nữa, đáy mắt nhanh chóng hiện lên vẻ đề phòng, nghi hoặc hỏi: “Không biết các vị thí chủ vì sao lại phải giả mạo tiểu nhị của quán?”
Âm Tế Thiên tháo đấu lạp ra, ngoài cười trong không cười nói: “Vô Tịnh sư điệt, đã lâu không gặp!”
Vô Tịnh sửng sốt, kinh ngạc nhìn người đứng trước cửa phòng mình: “Sư… sư thúc!”
Hắn lấy lại * thần, nhanh chóng hướng Âm Tế Thiên thỉnh an: “Vô Tịnh kiến qua sư thúc!”
Âm Tế Thiên ý bảo bọn Bắc Duy đứng canh ngoài cửa, sau đó đẩy mạnh Vô Tịnh vào trong, đóng lại cửa phòng, châm chọc nói: “Sư điệt tốt của ta ah, so với khách * thì Bắc phủ thoải mái hơn nhiều. Vì sao ngươi lại lựa chọn ở lại nơi đơn sơ này? Chẳng nhẽ ngươi sợ sư thúc thiệt thòi ngươi?”
“Vô Tịnh không có ý này!” Vô Tịnh vội vàng rót trà cho Âm Tế Thiên.
Âm Tế Thiên chậm rãi uống một ngụm: “Vậy ngươi nói cho sư thúc, sư phụ tốt đẹp của ngươi bảo ta đến đưa lễ vật cho trưởng lão Bắc Vũ Hoành, sao lại đột nhiên biến thành gả vào Bắc gia, làm con dâu của Bắc trưởng lão?”
Lúc hắn nói đến chữ ‘con dâu’ liền nghiến răng nghiến lợi. Vô Tịnh khôi phục vẻ mặt không đổi sắc: “Bẩm sư thúc Vô Tịnh không biết!”
Âm Tế Thiên đập mạnh chén trà xuống bàn, lớn tiếng quát: “Ngươi không biết? Nếu ngươi không biết, lúc đêm tối đó đi vào Bắc Hoàng thành lại giúp ta mặc vào tăng bào màu đỏ, nếu không biết là ta bị gả vào Bắc gia, ngươi sẽ biết đường mà chạy suốt đêm sao?”
Vô Tịnh nhất thời không biết nên trả lời hắn như thế nào, đành phải không ngừng nhớ kĩ bốn chứ ‘a di đà phật’.
Âm Tế Thiên đứng lên đi về phía Vô Tịnh: “Có phải sư phụ tốt của ngươi cảm thấy sư thúc ta bị phá hủy linh căn, biến thành phế vật rồi, ở lại Vạn Phật tự cũng không dùng được, cho nên liền ném ta tới Bắc gia phía Nam để xung hỉ?”
Cảm thấy Vô Tịnh không muốn nói, lại tiếp tục nói rằng: “Hay là sư phụ tốt của ngươi cảm thấy ta ở lại Vạn Phật tự tốn cơm tốn gạo?”
Vô Tịnh vẫn như trước không nói, nhưng mỗi lần nhắc đến Tịch Lễ lại nhíu mày không vui. Âm Tế Thiên tiếp tục nói, hắn không tin sẽ không lấy được tí thông tin gì từ miệng Vô Tịnh: “Hay là sư phụ tốt của ngươi nói để lại một phế vật như ta chỉ khiến Vạn Phật tự mất mặt?”
“Hừ! ta sớm biết sư phụ của ngươi không vừa mắt ta, nếu không linh căn của ta vừa mới bị phá hủy đã vội vàng ném ta ra khỏi Vạn Phật tự!”
Vô Tịnh rốt cục không chịu được chuyên Âm Tế Thiên hiểu lầm sư phụ của mình, lạnh lùng nói: “Thỉnh sư thúc đừng mắng oan sư phụ! Chuyện này không liên quan đến sư phụ!”
Âm Tế Thiên cười lạnh: “Không quan hệ đến hắn? Ngươi dám nói ta không phải là bị sư phụ của ngươi lừa đến Bắc gia? Ngươi…”
Vô Tịnh trầm giọng ngặt lời: “Là sư bá Hư Không lệnh cho sư phụ, nếu có người tới cửa cầu thân, nhất định phải đáp ứng họ!”
Bắc Dực Đồng luôn yên lặng nghe được lời Vô Tịnh nói, lúc này lại hiện lên vẻ sửng sốt.
Cái gì?
“Hư… Hư Không sư phụ?” Âm Tế Thiên khiếp sợ nhìn Vô Tịnh: “Là sư phụ muốn Tịch Lễ sư huynh đáp ứng lời cầu hôn của Bắc gia?”
Hắn vẫn luôn cho rằng Hư Vô trưởng lão nhân dịp sư phụ của hắn bế quan không nên đem hắn gả đi, như thế nào cũng không nghĩ ra tất cả là chủ ý của Hư Không! Nếu thật là Hư Không đồng ý, như vậy liền hiểu được vì sao mấy trưởng lão coi nặng quy củ kia lại đáp ứng việc hòa thượng xuất gia!
“Đúng vậy!”
Vô Tịnh cho rằng nếu đã nói ra rồi, thì sẽ không cần giấu diếm nữa: “Lúc mà Hư Không sư bá bế quan thì tìm tới sư phụ, nói sư thúc sẽ có kiếp, nếu như có người tới cửa cầu thân, thì nhất định phải đáp ứng hôn nhân này! Lúc ấy, đệ tử cũng ở đó!”.
Hắn chỉ vào phật châu lóe ánh vàng mà Âm Tế Thiên đang đeo trên người: “Kỳ thực đây là Hư Không sư bá chuẩn bị đồ cưới cho sư thúc, bất quá, sư phụ bắt đệ tử nói cho sư thúc đây là lễ vật. Đệ tử sở dĩ vẫn còn ở lại Bắc hoàng thành, cũng là do sư phụ lo lắng sư thúc bị người khác khi nhục
(khi dễ+làm nhục), bảo đệ tử ở lại đây! Cho nên sư thúc là hiểu nhầm sư phụ!”
“Xin lỗi! Là ta hiểu nhầm Tịch Lễ sư huynh!” Âm Tế Thiên thành tâm xin lỗi.
Hắn gây sự trước cũng là muốn bức Vô Tịnh nói ra sự thật. Âm Tế Thiên lại nghĩ đến cái gì, hỏi: “Vậy sư phụ có nói qua với Tịch Lễ sư huynh lý do muốn đem ta gả cho Bắc gia hay không? Hoặc là có nói với Tịch Lễ sư huynh là làm sao biết sẽ có người tới cửa cầu thân!”
Vô Tịnh hơi hơi há miệng, sau đó lắc đầu: “Không có!”
Âm Tế Thiên hơi nheo mắt lại, xem ra ngay bây giờ sẽ không biết được vì sao Hư Không trưởng lão lại đồng ý việc Bắc gia cầu hôn. Hắn lấy lại * thần nhìn Vô Tịnh, đáy mát sáng lên nói: “Nếu ta đã biết được sư điệt còn ở lại Bắc hoàng thành, tự nhiên cũng sẽ không để sư điệt còn ở lại trong khách *, hiện tại thu dọn đi, qua Bắc phủ ở!”
“Chuyện này…” Vô Tịnh có vẻ chần chừ.
Đương nhiên Âm Tế Thiên không cho hắn có cơ hội cự tuyệt: “Có câu nói nước xa không cứu được lửa gần! Nếu Tịch Lễ sư huynh đã lo lắng ta bị người khi nhục, vậy sư điệt phải ở cạnh ta, để lúc ta bị khi dễ thì ngươi cũng kịp thời ra tay. Hơn nữa, ngươi còn có thể tiết kiệm số linh thạch thuê phòng”.
Vô Tịnh vừa nghe thì không chần chừ nữa, một hơi đáp ứng: “Dạ!”
“Ta hiện tại còn có việc, ngươi tự mình đến Bắc phủ tìm Thận quản sự của Minh Thăng viện, hắn sẽ an bài chỗ ở cho ngươi!”
Âm Tế Thiên lấy từ túi Càn Khôn ra lệnh bài thể hiện thân phận trong Bắc gia, treo ở thắt lưng của Vô Tịnh, thậm chí còn đem mặt khắc ‘Bắc gia’ hướng ra bên ngoài, dặn dò: “Đây là lệnh bài thể hiện thân phận của ta, có nó, ngươi có thể ra vào Bắc gia mà không bị ngăn trở, không bị trận pháp của Bắc gia trói buộc. Trước để cho ngươi dùng, đợi ta sau khi trở về sẽ nhắc người chế cho ngươi một miếng khác!”
Bắc Dực Đồng nghe thấy Âm Tế thiên nói, tất nhiên biết được chủ ý của hắn là gì gì, đáy mặt hiện lên vẻ buồn cười!
“Tạ sư thúc!”
“Ta đi đây” Âm Tế Thiên xoay người đi về phía cửa. Bắc Dực Đồng đứng dậy, cầm lấy đấu lạp mà Âm Tế Thiên để quên trên bàn đuổi theo. Âm Tế Thiên vừa đi ra khỏi cửa, liền nghe được có người hô: “Tịch Thiên!”