Âm Tế Thiên vừa xoay lại thì bắt gặp đám người Hiên Viên Duật, Tư Đồ Tâm đang đứng ở hành lang phía sau. Hắn hơi sửng sốt, không nghĩ tới bọn người Hiên Viên Duật cũng ở khách * này. Hiên Viên Duật nhìn thấy người đi ra khỏi phòng thật sự là Âm Tế Thiên, ánh mắt sáng lên, lại gọi thêm một tiếng: “Tịch Thiên.”
Hôm qua y còn gọi là Tịch Thiên tiểu sư phụ, sao hôm nay đã thành Tịch Thiên rồi? Âm Tế Thiên nghe Hiên Viên Duật gọi mình rõ thân thiết, không khỏi nhíu nhíu mày. Đang định đáp lại cho có lễ thì nghe thấy Bắc Dực Đồng đứng ở cửa phòng nghiêm túc nói: “Ngươi đừng để những người không quen thuộc kêu khuê danh của mình như vậy!”
Khóe miệng Âm Tế Thiên giật một cái, nghiến răng sửa lại: “Đó là pháp danh!”
Nếu không phải đang ở bên ngoài, hắn thật sự muốn đập cho tiểu thí hài một cái! Khuê danh là để dùng cho nam nhân sao? Quá thiếu đánh! Lại nói người ta gọi hắn như thế nào thì hắn quản được chắc!
“Với ta mà nói đều giống nhau!” Bắc Dực Đồng cầm đấu lạp đội lên đầu
Hiên Viên Duật tiến lên, cười nói: “Ta còn cho là mình nhận sai người!”
Âm Tế Thiên chắp hai tay trước ngực: “A di đà phật, bần tăng gặp qua Hiên Viên thí chủ”
“Xem ra chúng ta rất có duyên!” Hiên Viên Duật liếc mắt qua đám người Bắc Duy đảo một vòng, cười nói: “Không biết có thể sang nơi khác nói chuyện không?”
Bắc Dực Đồng không để Âm Tế Thiên trả lời, lập tức giữ chặt tay hắn, lạnh lùng nói: “Đây là người đã có chồng, nếu quá thân cận với nam nhân khác sẽ dễ khiến cho người ta hiểu lầm!”
Trán Âm Tế Thiên trượt xuống mấy lằn đen! Đột nhiên hắn có cảm giác không phải là một tiểu thí hài đi theo mình, mà là một bộ trang bị nhắc nhở trinh tiết!
“Vị này là…”
Lúc này, Hiên Viên Duật mới phát hiện có một đứa trẻ đứng cạnh Âm Tế Thiên, bởi vì trên đầu nó đội đấu lạp cho nên không nhìn thấy mặt. Đầu ngón tay của Âm Tế Thiên bị Bắc Dực Đồng bóp chặt khiến hắn mơ hồ nhận ra tiểu thí hài không muốn cho Hiên Hiên Duật biết thân phận của nhóc.
“Một đứa nhỏ trong Bắc gia!”
Hiên Viên Duật nhìn đứa nhóc nắm chặt tay Âm Tế Thiên thì hiểu được hôm nay mình không thể nói chuyện tử tế với Âm Tế Thiên rồi. Khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt cười cười quay lại nhìn Âm Tế Thiên
“Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết ta có biện pháp tìm được người đã hủy đi linh căn của ngươi. Nếu ngươi muốn biết người kia là ai, lúc nào cũng có thể đến đây tìm ta”.
Âm Tế Thiên hơi ngẩn ra, hắn không có nhìn thấy Hiên Viên Duật mở miệng nói chuyện nhưng lại rõ ràng những gì y nói. Rất nhanh hắn hiểu được Hiên Viên Duật dùng mật ngữ nói chuyện với hắn. Bất quá, Hiên Viên Duật thật sự có biện pháp tìm được người kia?
Âm Tế Thiên không thực sự tin tưởng lời Hiên Viên Duật nói, các trưởng lão chữ Hư của Vạn Phật tự còn không có biện pháp tìm được tên đầu sỏ, Hiên Viên Duật tài cán như thế nào mà biết được người kia là ai? Nếu thực sự có biện pháp, sao không nói thẳng ra, còn muốn vòng vèo nhiều như vậy làm gì.
Hiên Viên Duật cảm thấy có người nhìn chằm chằm y, ánh mắt từ trên người Âm Tế Thiên chuyển sang đứa nhỏ đang nhìn mình đầy địch ý, cười nói: “Không biết Minh sư đệ đã nói sẽ dẫn ngươi đi xem Thú Triều hay chưa?”
Âm Tế Thiên nheo mắt lại, y làm sao biết Bắc Minh muốn dẫn hắn đi tham gia Thú Triều? Bắc Minh nói với hắn? Hiên Viên Duật thâm ý mỉm cười: “Từ vẻ mặt của ngươi có thể thấy được y đã nói cho ngươi rồi. Từ đó cho thấy, y hẳn là đồng ý sự tình mà ta nói. Ta đây cũng không lại tới Bắc phủ tìm y nữa! Nếu ngươi có việc ta cũng không quấy rầy ngươi, ta về phòng trước!”
Lời y nói khiến Âm Tế Thiên nhớ tới chuyện y và Bắc Minh ở trong thư phòng nói chuyện! Chẳng lẽ chuyện bọn họ nói có liên quan đến sự tình Thú Triều? Hắn có tham gia Thú Triều hay không thì liên quan gì?
Hiên Viên Duật xoay người rời đi, Bắc Dực Đồng thấy y đã đi xa rồi lập tức nói: “Đừng để ý đến y! Ta… Anh của ta mang ngươi đi tham gia Thú Triều không hề liên quan đến y!”
Âm Tế Thiên không để ý đến lời tiểu thí hài nói, thế nhưng hắn vẫn mơ hồ cảm thấy có liên quan đến chuyện mười năm trước Hiên Viên Duật và Bắc Minh đã làm. Bất quá, hiện tại hắn cũng không cần phải suy đoán nhiều làm gì, hai tháng sau thì hắn sẽ biết bọn họ rốt cuộc muốn làm gì. Âm Tế Thiên cầm đấu lạp từ trên tay Bắc Dực Đồng đội lên đầu, đi xuống sảnh lớn của tầng một, hắn không rời khỏi khách * ngay mà gọi chưởng quầy lấy một sương phòng có cửa sổ quay ra mặt đường. Đứng ở cửa sổ nhìn dòng người rộn ràng nhốn nháo qua lại, không có tò mò nhưng vẫn hỏi: “Lễ cầu duyên không phải qua rồi sao? Vì sao trên đường còn nhiều người vậy?”
Bắc Dực Đồng đi đến bên cạnh hắn, liếc mắt nhìn người đi trên đường: “Còn hai tháng nữa là đến Thú Triều! Tất cả mọi người cần chuẩn bị đồ vật cho Thú Triều lần này!”
“Còn những hai tháng, sao phải vội vàng như vậy?”
“Thú Triều bây giờ năm nay mạnh hơn năm trước, mọi người muốn chuẩn bị đồ vật cũng phải tỉ mỉ hơn. Ví dụ như đan dược, phù chí linh * đều phải mua thật sớm hoặc là đặt sẵn hàng”.
Âm Tế Thiên nghĩ mình cũng phải tham gia Thú Triều, hỏi: “Ta có phải cũng cần chuẩn bị không?”
Hắn còn nhớ rõ bọn Tịch Thiện đã chuẩn bị pháp khí, phù chú cho hắn. Khi nào có thời gian phải lấy ra xem xem có những gì, sẵn sàng chuẩn bị cho bất cứ tình huống.
“Không cần! Ta… Anh ta sẽ giúp ngươi chuẩn bị tốt hết thảy những thứ cần thiết!”
Âm Tế Thiên nghe nhóc nhắc tới Bắc Minh, khóe môi khẽ nở nụ cười khó nhìn thấy: “Sáng nay y đột nhiên rời đi, sẽ không phải là chuẩn bị mấy thứ này chứ?”
Khuôn mặt tươi cười của Bắc Dực Đồng xuất hiện vẻ chần chừ, sau đó gật gật đầu: “Mấy ngày nữa y phải bế quan! Đến trước Thú Triều vài ngày thì y mới xuất quan!”
Âm Tế Thiên nghe thấy mấy ngày tới sẽ không nhìn thấy Bắc Minh thì quay đầu nhìn xuống đường, giấu đi vẻ mất mát hiện lên trong mắt. Bắc Dực Đồng thấy hắn vẫn nhìn đường cái mãi mà không nói, tò mò hỏi: “Ngươi đang nhìn cái gì vậy?”
Âm Tế Thiên lấy lại * thần, tùy ý nói: “Nhìn tiểu cô nương vừa đi ra từ cửa khách *”.
Sắc mặt Bắc Dực Đồng trầm xuống: “Các nàng thì có gì xinh đẹp chứ?”
“Ta mỗi ngày đều nhìn nam nhân, nếu như không nhìn các cô nương sẽ sớm cho rằng trong Tu Chân giới chỉ có nam nhân!”
Bắc Dực Đồng lạnh lùng nói: “Trong Minh Thăng viện không phải còn có vú Liễu với vú Trương sao?”
Âm Tế Thiên hối hận vì sao lúc này mình không đang nhai gì đó, để còn có cái mà phun lên trên mặt tiểu thí hài.
“Vú Liễu và vú Trương có thể gọi là cô nương sao? Độ tuổi của các nàng có thể làm bà ngoại của ta rồi!”
Mắt Bắc Dực Đồng đảo qua một cô nương đang đi ngang khách *, tuy không có nhìn thấy rõ khuôn mặt của nàng nhưng vẫn châm chọc nói: “Thật xấu xí!”
Âm Tế Thiên thành thật thừa nhận: “Quả thật không có người nào xinh đẹp cả”
Bắc Dực Đồng nghe nói thế, khuôn mặt nhỏ nhắn mới dịu đi một chút. Âm Tế Thiên lại nói tiếp: “Thế nhưng thân thể của anh ngươi lại không được mềm mại như các nàng!”
Bắc Dực Đồng nheo lại mắt, con ngươi hiện lên vẻ nguy hiểm: “Làm sao ngươi biết các nàng mềm mại hơn anh ta?”
Âm Tế Thiên tức giận lườm nhóc một cái: “Chưa ăn thịt heo thì cũng phải nhìn thấy heo chạy! Con trai thân thể cường tráng rắn chắc, làm sao lại đem đi so với con gái thân người mềm mại?”
Ngươi mà cũng biết nam nữ khác nhau chỗ nào! Tuy rằng chưa bao giờ chạm qua nữ nhân, đó là vì kẻ thù của hắn rất nhiều, cho nên hắn không dám ngủ cùng giường với người lạ. Nguyên nhân chính là hắn không muốn khi làm đến cao trào thì bị người đâm cho một nhát dao hoặc là cho ăn một viên đạn, cái này quá bi kịch rồi!
Hắn cũng không có thói quen ăn cỏ gần hang, ngày thường chỉ có thể nhìn đã hai con mắt. Sau đó khi xuyên đến đây thì lại càng không có cơ hội. Âm Tế Thiên kỳ quái liếc mắt nhìn tiểu thí hài, sau khi hắn nói ra câu kia, rõ ràng cảm thấy Bắc Dực Đồng không vui vẻ gì. Cho dù là em trai của Bắc Minh, thì cũng không cần quá quan tâm hắn có từng tiếp xúc với ai. Thật là một nhóc con kỳ lạ!
“Vô Tịnh sư phụ đi ra!” Bắc Dực Đồng hạ giọng nhắc nhở.
Âm Tế Thiên vội vàng nhìn về phía cửa sổ thấy Vô Tịnh đang đứng ở cửa cảm ơn tiểu nhị. Hắn quay đầu hỏi Bắc Dực Đồng: “Ngươi có Truyền âm phù không?”
Bắc Dực Đồng lấy từ nhẫn không gian ra một phù chú màu vàng, sau đó dùng linh lực nói với phù chú: “Nhìn kìa, đó không phải là nam phu nhân mà Minh thiếu gia mới cưới về sao?”
Nói xong, nhóc ném vào chỗ Vô Tịnh đang chen chúc qua đám người. Âm Tế Thiên đầu tiên là cảm thấy sửng sốt khi thấy nhóc con dùng thanh âm của một nam nhân xa lạ nói với phù chú, sau đó lại nghe nhóc nói câu kia thì không khỏi cười lớn. Hắn vươn tay vỗ vai Bắc Dưc Đồng: “Giỏi lắm! Sao ngươi biết ta muốn làm cái gì?”
Tiểu thí hài này quá thông mình, hắn chưa nói gì cả, chỉ muốn lợi dụng Vô Tịnh để dời lực chú ý đi mà thôi. Đương nhiên hắn cũng có ý muốn chỉnh Vô Tịnh, sở dĩ hắn bị gả vào Bắc Gia, Vô Tịnh chính là kẻ đầu tiên gây tội! Bắc Dực Đồng nhìn cái bùa rơi xuống rất, lập tức lại sử dụng linh lực để cái phù phát tiếng
“Nhìn kìa, đó không phải là nam phu nhân mà Minh thiếu gia mới cưới về sao?” Trong đám người đột nhiên phát ra tiếng một nam tử kinh ngạc nói.
Người qua đường chung quanh vừa nghe, sôi nổi nhìn về phía Vô Tịnh
“Không thể nào! Hắn chính là hòa thượng mà Minh thiếu gia cưới về? Thật hay giả vậy? Có phải nhầm rồi không?”
“Sao có thể sai được! Ngươi nhìn lệnh bài bên hông hắn đi, khắc hai chữ ‘Bắc gia’ đó! Hiện tại trong Bắc gia trừ hắn là hòa thượng ra còn có ai nữa chứ!”
“Nói không chừng lại là tăng lữ tá túc ở Bắc gia!”
“Có phải tăng lữ tá túc hay không nhìn mặt trái lệnh bài thì biết!”
Vô Tịnh nghi hoặc nhìn một nhóm người đột nhiên vây đến chỗ hắn xoi mói, nhăn chặt mày lại, hơn nữa lại nhìn thấy vài tên nam tử trẻ tuổi muốn động vào lệnh bài, mày lại càng nhíu chặt hơn.
“Ngươi giật là bài của hắn lại đây thì biết!” Trong đó người trẻ tuổi mặc áo tím đẩy người trẻ tuổi mặc áo xanh bên cạnh.
Người mặc áo xanh nhìn Vô Tịnh mặt không đổi sắc, có chút lo lắng nói: “Sư huynh ta thấy tu vi của hắn cũng không thấp đâu!”
Người mặc áo tím nhìn Vô Tịnh có vẻ chần chứ, nhưng sau đó rất nhanh đã biến mất, trách mắng người mặc áo xanh: “Hắn đã bị hủy linh căn rồi thì tu vi cái gì nữa!”
Vô Tịnh không biết vì sao bọn họ lại muốn xem lệnh bài, liền cầm lấy lệnh bài ở bên hông mà sư thúc giặt vào thì thấy mặt trên khắc ngũ trảo long rất sống động và phượng hoàng đang giương cánh, còn khắc thêm hai chữ ‘Minh Thiên’, trừ cái này ra cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Người trẻ tuổi mặc áo tím nhìn mặt trên khắc hai chữ Minh Thiên lạnh lùng mỉm cười: “Quả nhiên là tên phế vật kia!”
Người chung quanh đều cho là Vô Tịnh chính là hòa thượng mà Minh thiếu gia cưới về, sôi nổi cười nhạo, thậm chí còn có vài người cố ý chặn đường Vô Tịnh, không cho hắn rời đi, mà có vài người thừa dịp Vô Tịnh không chú ý, lặng lẽ đá chân hắn. Vô Tịnh không kịp phòng bị liền ngã xuống, nhìn khuôn mặt cười nhạo trước mặt mình, mày nhăn nhíu lại. Hiện tại hắn hiểu được hoàn cảnh của Âm Tế Thiên ở Bắc hoàng thành, trong lòng âm thầm thề, trước khi hắn rời đi Bắc hoàng thành thì hắn sẽ dốc hết sức bảo vệ tốt sư thúc! Bất quá, hắn không ngờ tới chuyện này là do sư thúc hắn bày ra.
Âm Tế Thiên đứng ở lầu hai của khách * tự giễu nói: “Thấy thế nào? Phế vật hạ đẳng chính là như thế đó!”
Bắc Dực Đồng nhăn chặt mày, đôi mắt vừa đen lại vừa sâu, khiến người ta không nhìn thấy được suy nghĩ. Âm Tế Thiên cười lạnh nói: “Cái này mới là mở đầu thôi!”