Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1714

Edit: kaylee

"Ngươi nói cái gì?"

Trong tẩm cung xa hoa, Diệp Loan đột nhiên đứng lên, đáy mắt hiện lên vẻ sắc bén: "Ngươi nói tiểu tiện nhân Cổ Lan kia thật đến ngăn cản ta và Hạ Lâm Ngọc thành thân?"

"Không sai, Công chúa điện hạ, theo thám tử hồi báo, nàng đã lại về tới Long Nguyệt Đế quốc, hơn nữa còn mang đến giúp đỡ."

"Giúp đỡ?" Diệp Loan cười lạnh một tiếng: "Không biết giúp đỡ nàng mời đến là người phương nào?"

"Khởi bẩm Công chúa, giúp đỡ Cổ Lan mời đến, làm một nữ tử trẻ tuổi."

"Ha ha."

Nghe vậy, Cổ Lan cười lạnh hai tiếng, trào phúng nhếch khóe môi một cái: "Một nữ tử trẻ tuổi mà thôi, còn không đủ gây sợ hãi cho ta! Huống chi, Hạ Lâm Ngọc còn bị ta khống chế! Ta cũng không tin, những người này có thể mang Hạ Lâm Ngọc đi ở dưới mí mắt của ta! Quả thực là không biết sống chết!"

Trước đó không lâu, đã để cho tiểu tiện nhân Cổ Lan kia thành công bỏ chạy, không nghĩ tới nàng vẫn sẽ không cần mệnh trở về! Này không phải là không biết sống chết lại là cái gì? Nàng cho rằng mình mời đến một người giúp đỡ, là có thể mang Hạ Lâm Ngọc đi?

"Người tới!"

Sắc mặt Diệp Loan trầm xuống, lạnh lùng nói: "Phân phó tất cả cao thủ trong cung, theo ta đi trước cửa cung nghênh đón tiểu tiện nhân Cổ Lan kia!"

Nói xong lời này, Diệp Loan lắc lắc tay áo, đi đến phía ngoài tẩm cung.

Cửa cung, ‘phanh’ hai tiếng, hai gã thị vệ thủ cửa cung té ngã trên đất, ngay sau đó, hai nữ tử từ ngoài cửa cung đi đến.

"Ngọc nhi ở đâu?" Cố Nhược Vân nâng tay nhấc một gã thị vệ lên, vẻ mặt thanh lãnh hỏi: "Mau nói cho ta biết, Ngọc nhi ở nơi nào?"

Thị vệ không để nàng vào mắt, hừ lạnh một tiếng: "Nơi này là hoàng cung Long Nguyệt Đế quốc, các ngươi dám làm càn ở trong này, nhất định là không kiên nhẫn sống nữa! Mạo phạm hoàng tộc, chỉ còn đường chết."

Phanh!

Cố Nhược Vân ném thị vệ về phía cửa cung, đầu thị vệ lập tức đánh vào phía trên cửa lớn, mềm nhũn nằm nằm sấp trên mặt đất.

"Nói, Ngọc nhi ở đâu!"

Nàng lại nhìn một gã thị vệ khác, lạnh giọng nói.

Thị vệ khác thấy được bi kịch của đồng bạn, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, run run rẩy rẩy nói: "Hắn ở hậu cung, ở cùng... Cùng Công chúa điện hạ!"

Phanh!

Cố Nhược Vân lại vung tay, ném thị vệ bay ra ngoài, ngay tại lúc nàng đi về phía hậu cung, chỗ không xa phía trước, một nữ tử mặc y phục tao nhã dẫn theo một đám thị vệ đi tới phía này.

Khuôn mặt Cổ Lan ‘xoát’ một cái lập tức thay đổi, đôi mắt thiếu chút phun ra ngọn lửa tức giận: "Cố tỷ tỷ, nàng chính là Diệp Loan, người giam lỏng Ngọc nhi!"

"Cổ Lan!"

Diệp Loan đi tới trước mặt Cổ Lan, cười lạnh liếc mắt lườm nàng một cái: "Không nghĩ tới ngươi còn dám tới nơi này, thế nào? Lần trước không chết, nên lúc này đây cố ý đi tìm cái chết? Còn dám nói ta giam lỏng Hạ công tử, hắn và ta rõ ràng chính là lưỡng tình tương duyệt, hộ định chung thân! Cuộc đời này, hắn không phải ta không cưới!"

Cổ Lan tức sắc mặt đỏ lên: "Ngươi nói bậy, ngươi làm hại Ngọc nhi không nhớ ta, rõ ràng chính là ngươi động tay động chân với hắn."

Những lời này làm Diệp Loan nở nụ cười, mặt mày đều là trào phúng.

"Cổ Lan, hắn không nhớ rõ ngươi, là vì sức quyến rũ của ngươi không lớn bằng ta, sau khi quen biết ta, hắn còn có thể nhớ được ngươi? Nếu ngươi tới tham gia hôn lễ của ta, ta hoan nghênh đến cực điểm, nếu ngươi tiến đến quấy rối, ta sẽ không khách khí đối với ngươi!"

Ngay tại lúc Diệp Loan cười nhạo Cổ Lan, một âm thanh thanh lãnh đột nhiên truyền đến: "Trong ba phút, giao Ngọc nhi ra đây, nếu không, ta sẽ làm cho Long Nguyệt Đế quốc của ngươi hóa thành bình địa trong khoảnh khắc!"
Bình Luận (0)
Comment