Edit: kaylee
Huyết Nhân Sâm, nghe nói phải dùng máu tươi của vô số cường giả mới có thể dưỡng dục thành, mà hiện giờ trên đại lục có thể phù hợp loại điều kiện này cũng chỉ có nơi hoang dã cực kì hung hiểm, thường xuyên có cường giả chém giết tranh đấu, cho nên, sau khi nhìn thấy Huyết Nhân Sâm trong hộp gỗ màu đỏ, tất cả mọi người ‘đằng’ một tiếng đứng lên, hai mắt kích động nhìn chằm chằm hộp gỗ màu đỏ.
"Hả?" Lam Vũ Ca nhíu mày: "Thật là làm Lâm gia chủ tốn nhiều khổ tâm, người tới, nhận lấy Huyết Nhân Sâm này."
Nói thật, lấy ánh mắt hiện tại của Lam Vũ Ca, tuy rằng gốc Huyết Nhân Sâm này trân quý, nhưng còn không đến mức làm cho bà thất lễ, nhưng mà ngại mặt mũi vẫn là phân phó người bên cạnh nhận lễ vật của đối phương.
Có Lâm thiếu này mở đầu, lễ vật những người khác đưa có chút ảm đạm thất sắc, mà nhìn thấy mọi người không cách nào so sánh với hạ lễ nhà mình, Lâm thiếu không khỏi có chút đắc ý vênh váo, khiêu khích nhìn Cố Nhược Vân ngồi ở bên cạnh Lam Vũ Ca.
"Vị cô nương này, không biết ngươi chuẩn bị hạ lễ gì cho Lam phu nhân? Lấy ra cho chúng ta ngắm nhìn một chút, ha ha."
Đám người lập tức yên tĩnh lại.
Mọi người thấy sắc mặt Lam Vũ Ca có chút trầm xuống, đều không tự chủ được đổ một trận mồ hôi lạnh vì Lâm thiếu.
Tiểu tử này điên rồi sao? Lam phu nhân yêu thương vị nữ tử này như thế, hắn vậy mà còn dám nói ra loại lời nói này, quả thực chính là không muốn sống nữa.
"Ca ca."
Nghe vậy, Lâm Nguyệt Nhi ôm miệng cười, mắt đẹp mong chờ nói: "Vị cô nương này ta nhìn nhưng là rất tốt, chắc hẳn đã sớm chuẩn bị hạ lễ vô cùng trân quý cho Lam phu nhân, Huyết Nhân Sâm kia của người có là cái gì đâu? Lễ vật trân quý tất nhiên phải lén đưa tặng, sao lại có thể cho người xem?"
Trong lời nói của Lâm Nguyệt Nhi có ghen tị không che giấu được, theo nàng, nữ nhân này cố ý tiếp cận Đông Phương thế gia, vì muốn trở thành thê tử của Đông Phương Thiếu Trạch, nếu nàng thực nghĩ như vậy, cho dù Đông Phương Thiếu Trạch không thích nàng, ngày sau mình tiến vào Đông Phương thế gia, Lam phu nhân yêu thương nàng như vậy, tất nhiên sẽ trêu chọc cho mình rất nhiều phiền toái.
Như thế, chẳng bằng làm cho nàng nhận rõ thân phận của mình trước, có một số người tuyệt đối không phải nàng có thể nghĩ tới, đừng tưởng rằng dùng một chút âm mưu chiếm được sự yêu thương của Lam phu nhân là có thể muốn làm gì thì làm.
Lúc này đây, không chỉ có Lam Vũ Ca nổi giận, ngay cả mặt mày của lão gia tử cũng trầm xuống.
Ông cau chặt mày, có chút bất mãn nhìn huynh muội Lâm gia, giọng điệu uy nghiêm sắc bén, giống như còn ẩn chứa dao nhỏ lạnh lùng sắc bén: "Người Lâm gia thật đúng là thích bao biện làm thay, bất luận nàng đưa lễ vật gì, hình như cũng đều là chuyện của Đông Phương thế gia ta, khi nào thì đến lượt Lâm gia các ngươi đến nói? Hả?"
Theo giọng nói lạnh như băng của lão gia tử, huynh muội Lâm gia đều không tự chủ được rùng mình một cái, cũng không dám nhiều lời một chữ nào nữa.
Cuối cùng, Lâm thiếu vẫn cắn chặt răng, sắc mặt tái nhợt nói: "Xin Đông Phương gia chủ bớt giận, ta cũng chỉ là tò mò mà thôi, cũng không có ý tứ khác, nếu Đông Phương gia chủ không đồng ý, vậy vãn bối không hỏi thêm nữa."
"Hừ!"
Lão gia tử hừ lạnh một tiếng, vừa muốn nói gì đó, đột nhiên bị bóng dáng bên cạnh đánh gãy.
"Vừa rồi vị cô nương kia nói không sai, lễ vật của ta quả thật không phải một gốc Huyết Nhân Sâm có khả năng so sánh."
Trên mặt Cố Nhược Vân mang theo tươi cười, giọng điệu không chút để ý, lại giống như một cây búa tạ hung hăng nện ở trong lòng mọi người.
Bang!
Đám người lập tức náo nhiệt lên, hình như không nghĩ tới thiếu nữ vốn bị vây nơi đầu sóng ngọn gió kia sẽ nói ra lời nói cuồng vọng như vậy.