Edit: kaylee
Huyết Nhân Sâm trân quý không người không biết, không người không hiểu, nàng lại còn nói lễ vật của mình không phải Huyết Nhân Sâm có thể so sánh?
Lâm thiếu giống như sư tử bị đẫm phải đuôi lập tức nhảy dựng lên, hừ lạnh nói: "Một khi đã như vậy, ngươi có dám lấy ra lễ vật của ngươi so thử với của ta một chút, để cho mọi người thấy đến cùng là của ngươi trân quý, hay là của ta hiếm có!"
Cố Nhược Vân cười cười, không nói gì, quay đầu nhìn về phía Lam Vũ Ca.
"Vân Nhi," Lam Vũ Ca lộ ra tươi cười dịu dàng, sủng nịch nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay nàng: "Chỉ cần là con tặng, mặc kệ là cái gì, với ta mà nói đều là trân quý nhất."
Ngụ ý, bất luận Cố Nhược Vân tặng bà cái gì, chỉ cần bà cho rằng trân quý, vậy chính là trân quý nhất, không người có thể sánh bằng.
Sắc mặt Lâm thiếu càng khó coi hơn, trong lòng phát ra một tiếng hừ lạnh, y muốn nhìn xem rốt cuộc nữ tử này sẽ lấy ra lễ vật gì.
"Yên tâm đi, con sẽ không để cho người thất vọng."
Khi nói lời này, Cố Nhược Vân đưa tay vào trong vạt áo, ở sau khi tay của nàng bỏ ra, trong tay có nhiều hơn một viên đan dược màu lúc giống như đường đậu (kẹo).
Kỳ thực, đan dược có phẩm cấp càng cao, càng tản mát ra ít linh khí, trừ phi là người có thực lực cường đại, mới có thể cảm giác được trên đan dược mang theo dao động.......
Bởi vậy, lúc nhìn thấy nàng lấy ra đan dược, chẳng sợ một số người sợ hãi Đông Phương thế gia không dám mở miệng người nói chuyện cũng không tự chủ được há miệng cười to.
"Ta không có nhìn lầm đi? Đường đậu? Nàng vậy mà lấy lấy một viên đường đậu làm thọ lễ? Dỗ tiểu hài tử à?"
"Thật sự là cười chết ta, vậy mà vừa rồi nàng dám can đảm khoe khoang khoác lác, vậy mà còn nói Huyết Nhân Sâm không bằng một viên đường đậu? Nàng đang kể chuyện cười à?"
Mọi người lập tức cười vang, có một số người càng là cười tới mức nước mắt chảy ra.
Nhưng mà, không ai nhìn thấy, chỉ cần một võ giả tới Võ Vương cao cấp ở đây, trong phút chốc hai mắt thấy đan dược đều ngừng lại hô hấp, ánh mắt kích động mà khẩn trương nhìn chằm chằm tay của Cố Nhược Vân…....
Lam Vũ Ca giống như đóng cửa làm ngơ với âm thanh huyên náo bên ngoài, run run vươn tay muốn lấy đan dược, lão gia tử ở bên cạnh nhìn mà chảy nước miếng, hận không thể đoạt lấy.
Đương nhiên, ông sẽ không làm như vậy, cũng không dám làm như thế…...
Ngay tại trong nháy mắt tay của Lam Vũ Ca đụng chạm đến đan dược, một tiếng gầm gừ truyền tới từ bên ngoài: "Thủ hạ lưu đậu!" (L: câu này là nhái từ ‘thủ hạ lưu tình”, ý kiểu xuống tay nể tình, còn đây là ý nói lưu lại đan dược không lấy)
Bá!
Mọi người còn không biết sao lại thế này, lại đã nhìn thấy một bóng bạch y thổi qua, ngay sau đó, đan dược trong tay Cố Nhược Vân chẳng biết đi đâu.
Trong phòng tiệc, lặng ngắt như tờ.
Lão giả đầu đầy tóc bạc kích động xem xét bắt đan dược trong tay, biểu cảm kia giống như nhìn thấy một mỹ nữ tuyệt thế, ánh mắt đều trừng lớn, không dời đi một chút nào.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt già nua đỏ bừng của lão giả kia, sắc mặt Cố Nhược Vân lập tức đen lại: "Thiên Khải Tôn Giả, người đây là muốn làm gì?"
Thiên Khải Tôn Giả?
Tên này làm cho mọi người ngây ngẩn cả người, Thiên Khải Tôn Giả, chẳng lẽ là vị Linh Tông kia?
"Không sai, ông ấy quả thật là Thiên Khải Tôn Giả, ta đã từng may mắn gặp qua ông một lần."
Đột nhiên, một âm thanh hưng phấn truyền đến từ phía dưới, đánh vỡ không khí yên tĩnh giờ phút này.
"Trời ạ, ông ấy là Thiên Khải Tôn Giả? Ông đoạt viên đường đậu nát kia làm gì?"
"Không nghĩ tới đời này Hồ Lâm ta vậy mà lại có thể nhìn thấy cường giả như Thiên Khải Tôn Giả, quả thực chính là chết cũng không tiếc."
Thiên Khải Tôn Giả dè dặt cẩn trọng lau lau đan dược, sau đó giống như sợ bị cướp đi thu vào trong lòng, cười rạng rỡ nhìn Cố Nhược Vân: "Nha đầu, chúng ta đã là bạn vong niên, đan dược này tặng cho ta đi."