Edit: kaylee
Đám người vốn chưa khôi phục yên lặng, lại càng thêm chấn động vì lời nói của Thiên Khải Tôn Giả.
"Đan dược? Thiên Khải Tôn Giả nói viên đường đậu kia là đan dược trong truyền thuyết? Trời ạ, ta không có nghe lầm chứ?"
"Trời của ta, kia thật là đan dược? Cường giả như Thiên Khải Tôn Giả nói tuyệt đối không có sai, khó trách nàng có dũng khí lớn như vậy dám vũ nhục Lâm thiếu, không nghĩ tới trong tay nàng vậy mà lại có đan dược, rốt cuộc nữ nhân này có lai lịch gì?"
Cố Nhược Vân mặc kệ lời bàn tán trong đám người này, cũng không liếc mắt nhìn khuôn mặt trắng bệch của huynh muội Lâm gia một cái nào, vươn tay về phía Thiên Khải Tôn Giả: "Trả đan dược của ta lại cho ta."
"Không trả."
Thiên Khải Tôn Giả lui về sau mấy bước, vô sỉ nói: "Thứ đến trên tay ta, ta sẽ không trả lại."
Khuôn mặt Cố Nhược Vân đen lại: "Thế nào ta lại cảm thấy người còn giống kẻ ác hơn cả Độc Tôn? Hiện tại người đã có thực lực cấp bậc Võ Tôn, muốn đan dược này cũng không có tác dụng gì, mau trả lại cho ta."
Nghe vậy, Thiên Khải Tôn Giả đảo mắt: "Ta không dùng, nhưng ta có thể cho đồ đệ của ta dùng, nha đầu, chúng ta coi như là bạn vong niên, ngươi sẽ không keo kiệt như thế, ngay cả một viên đan dược cũng không cho ta chứ?"
Cố Nhược Vân rất bất đắc dĩ, có người vô sỉ đến loại cảnh giới này, nàng thật đúng là mở rộng tầm mắt.
"Quên đi, người thích lấy thì lấy, đừng quên người nợ ta một cái nhân tình."
Khi nói lời này, Cố Nhược Vân lại lấy ra một viên đan dược, nhưng mà lúc lại vươn tay, nàng dè dặt cẩn trọng nhìn Thiên Khải Tôn Giả, sợ lão gia hỏa không biết xấu hổ này lại đoạt.
"Nha đầu, ngươi không cần cẩn thận như vậy chứ?" Thiên Khải Tôn Giả nhìn thấy động tác nhỏ của nàng, liếc mắt xem thường: "Ta cũng không phải người sẽ đoạt bảo vật của người? Người thuần lương giống như ta, chính là không có khả năng làm ra loại chuyện ác độc này."
"Phải không? Vậy người đưa đan dược cho ta." Cố Nhược Vân nhíu mày nhìn ông một cái.
Thiên Khải Tôn Giả vội vàng bảo vệ đan dược, vô sỉ nói: "Ngươi nói ta thích lấy thì lấy, chứng minh đan dược này là ngươi đưa cho ta, đã là ngươi đưa cho ta, vậy không phải ta đoạt, đừng cho rằng lão gia tử ta dễ bắt nạt, tùy tiện gán cho ta tội danh cướp tài vụ (tài sản) của người, ta là loại người này sao?"
Nhìn thấy vẻ mặt vô sỉ của lão gia tử này, sùng bái trong lòng mọi người lập tức tan biến.
Thế nào nọn họ cũng không nghĩ tới, đường đường cường giả Võ Tôn, người Linh Tông một trong Tam Đại Chế Tài, sẽ là loại lão đầu không biết xấu hổ này!
"Nha đầu, đan dược này tên gọi gì?" Thiên Khải Tôn Giả thấy đối phương không có hành động đoạt trở về, thưởng thức đan dược trong tay, tò mò hỏi.
Cố Nhược Vân nhún nhún vai: "Phá Hoàng đan."
"Phá Hoàng đan?" Thiên Khải Tôn Giả nhíu mày.
"Không sai, Phá Hoàng đan, có thể đột phá một cấp ở trong cảnh giới Võ Hoàng, tỷ như nói, Võ Hoàng sơ cấp có thể đột phá đến Võ Hoàng trung cấp, Võ Hoàng trung cấp có thể đột phá tới Võ Hoàng cao cấp, nhưng mà Võ Hoàng cao cấp lại không thể đột phá đến Võ Tôn, bà vừa khéo là Võ Hoàng trung cấp, chính vì vậy nên ta lấy ra Phá Hoàng đan."
Trên thực tế, Phá Hoàng đan là tối hôm qua nàng luyện chế.
Sau khi đột phá tới cảnh giới Võ Hoàng, tầng thứ tư Thượng Cổ Thần Tháp cũng mở ra, một trong số bảo vật tầng thứ tư kia giao cho của nàng có phương thuốc luyện chế Phá Hoàng đan.
Hít!
Sau khi nghe nói như thế, không nói những người khác, ngay cả Thiên Khải Tôn Giả cũng hít vào một ngụm khí lạnh, vẻ mặt kinh hỉ và hưng phấn.
"Này…..."
Lam Vũ Ca nhìn đan dược trên tay, có chút kinh ngạc nói không ra lời, có lẽ là nóng lòng muốn nghiệm chứng dược hiệu (hiệu quả của đan dược), bà không nói hai lời đã nuốt đan dược xuống.