Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 647

Lăng mộ của Võ Thánh!

“Tê!”

Hai huynh đệ đều không tự chủ được mà hít một ngụm khí lạnh, Lăng mộ Võ Thánh? Phụ thân làm thế nào mà tìm được lăng mộ Võ Thánh?

- Các ngươi không biết lăng mộ Võ Thánh nguy hiểm cỡ nào đâu. Ta thăm dò một khu vực nhỏ mà thiếu chút nữa bỏ mạng đấy. May mà trở về được, đồng thời mang về tấm bia đá đó. Với lại, đây cũng không phải là bia đá kim quang, chẳng qua là ta không muốn người ta biết công dụng chân chính của nó, mới nói nó là bia đá bình thường!

Dạ Lan tràn đầy hưng phấn, cũng không để ý thần sắc hai người, tiếp tục nói:

- Lúc ấy, nơi đặt tấm bia đá này có một hàng chữ, là văn tự thời viễn cổ, ta nhìn không hiểu nhiều cho lắm, nhưng vẫn hiểu được một câu, chính là "Trên đời chỉ có một người có thể phá hủy tấm bia đá này".

- Người làm được điều đó chính là người có huyết mạch Phượng Hoàng thượng cổ. Phượng hoàng thượng cổ chính là từ mấy vạn năm trước, uy chấn trong tất cả linh thú của Đông Nhạc đại lục. Chỉ có đeo Tử Tà trên người, lại lấy Niết Bàn chi hỏa, mới có thể phá hủy tấm bia đá kia.

- Niết Bàn chi hỏa ngươi biết là cái gì không? Năm đó, Phượng Hoàng thượng cổ lợi dụng ngọn lửa này để thiêu đốt toàn bộ bình nguyên. Không sai, chính là mảnh bình nguyên mà mấy vạn năm trước bị Niết Bàn chi hỏa phá hủy. Nhưng lúc đầu lửa của Phượng Hoàng không cường đại như thế. Sự cường đại của nó nằm ở chỗ cùng nhân loại phối hợp. Lúc ấy, ta tìm được dấu tích của chuyện này từ một quyển sách cổ về Đông Nhạc đại lục. Nghe nói, thống trị mảnh bình nguyên kia là một tuyệt đỉnh cường giả đã giết một bằng hữu quan trọng của chủ nhân của Phượng Hoàng. Kết quả, chủ nhân của Phượng Hoàng trong truyền thuyết kia liền dẫn nó vào mảnh bình nguyên, dùng Niết Bàn chi hỏa thiêu đốt trọn phiến bình nguyên.

- Trận lửa kia, tiếp tục đốt ròng rã nửa năm, bất diệt. Cũng vì lần sự kiện đó mà thế nhân gọi là tai ương diệt thế.

Nói những lời này, Dạ Lan tỏ vẻ sùng kính. Đại nhân vật trong truyền thuyết là người mà bọn hắn vĩnh viễn mơ ước được trở thành.

Cường đại căn bản là không cách nào địch nổi.

- Thế nhưng về sau không biết chuyện gì xảy ra, Phượng Hoàng thượng cổ cùng chủ nhân của nó đều biến mất. Tương truyền rằng chủ nhân của nó luân hồi mà sau khi rời đi, Phượng Hoàng thượng cổ tiến vào giấc ngủ vĩnh hằng. Trước đó tiến vào di tích, đọc hiểu một hàng chữ kia, các ngươi biết được sự kích động của ta sao? Cho nên ta mới đặt bia đá này ở ngoài cửa thành, cũng không phải vì để người vào Thánh Thánh biết rằng có người bố trí một cái ngưỡng cửa mà là muốn tìm ra người kia có tồn tại không.

Cũng may, thời gian không phụ người hữu tâm, hắn đã chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng tìm được người có Niết Bàn chi hỏa!

Hai huynh đệ đều chấn kinh, hiển nhiên đều không ngờ rằng tấm bia đá còn có lai lịch như vậy.

- Đúng rồi, các ngươi mau nói tên hủy hoại bia đá kia từ nơi nào tới?

Dạ Lan ngăn nội tâm kích động, hỏi.

- Cái này...

Dạ Hành Thiên nhíu mày, trầm ngâm nửa ngày mới nói ra:

- Ta chỉ nghe nói đó là một nữ tử trẻ tuổi, cụ thể từ nơi nào tới cũng không biết, tuy nhiên nàng ta đã đi tới Thánh Thành, là địa bàn của Dạ gia ta. Phụ thân xin người yên tâm, con sẽ cho người đến tìm nàng, dù đem toàn bộ Thánh Thành lật lên, cũng sẽ tìm ra nàng.

- Được.

Dạ Lan gật nhẹ đầu:

- Bây giờ cũng chỉ có cách như thế. Nếu là gặp được vị cô nương kia, nhất định phải khách khí với nàng một chút, có lẽ sẽ được nàng trợ giúp, Dạ gia chúng ta liền có thể vạn kiếp bất diệt!

Trước đó Dạ Lan hoàn toàn hết cách, hiện tại thật vất vả mới bắt được một cọng cỏ cứu mạng, thế nào hắn lại có thể từ bỏ.
Bình Luận (0)
Comment