Bằng không mà nói, không chừng sau này hắn mất, Dạ gia sẽ dần dần diệt vong.
Như thế, hắn xem như dưới cửu tuyền cũng khó an tâm.
- Vâng, phụ thân.
Dạ Hành Thiên chắp tay trước đầu, tôn kính đáp.
- Con cáo lui trước.
Dứt lời, hắn đứa mắt liếc Dạ Hành Lâm ra ý qua một cái, sau đó, hai huynh đệ liền cáo từ rời đi.
Vừa đi đến bên ngoài cửa, một thân ảnh tiến đến, nửa quỳ trên mặt đất, bẩm báo:
- Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, có một nữ tử đến đây, nói là muốn thăm Nặc tiểu thiếu gia cùng gia chủ đại nhân.
- Dạ Nặc.
Dạ Hành Thiên lộ vẻ sững sờ, lông mày nhíu chặt:
- Tìm Nặc nhi cùng phụ thân? Nữ tử kia có giới thiệu gì không?
- Cô nương đó gọi là Cố Nhược Vân, nói là bạn cũ của Nặc tiểu thiếu gia, muốn đến thăm tiểu thiếu gia.
- Bạn cũ của Nặc nhi?
Dạ Hành Thiên trầm ngâm nửa ngày, khẽ gật đầu:
- Ta đã biết, ngươi dẫn vị cô nương kia tới đại sảnh, ta muốn nhìn xem người đến tìm Nặc nhi đến cùng là ai?
- Vâng.
Nói xong lời này, người kia liền lui xuống, Dạ Hành Thiên cũng không cùng đệ đệ nói thêm câu nào, liền đi hướng đại sảnh.
Nhưng chỉ một sát na khi Dạ Hành Thiên rời đi, sau lưng, cửa phòng đẩy ra, Dạ Lan toàn thân áo trắng, tiên phong đạo cốt đi ra một cách chậm rãi. Ánh mắt đảo qua toàn viện, lại rơi trên người Dạ Hành Thiên đang chưa rời đi.
- Hành Thiên đi đâu rồi?
Vừa rồi không biết có phải hay không hắn nghe nhầm, tựa hồ nghe có người hô danh tự của Cố nha đầu. Mà không phải là nha đầu kia ở Hắc Nham thành làm thành chủ sao? Làm sao lại xuất hiện ở đây?
- A, vừa rồi có người đến bẩm báo với đại ca, nói là có một nữ tử đến tìm Nặc nhi cùng phụ thân.
- Cái gì?
Dạ Lan kinh hãi, đáy mắt hiện lên một đạo quang mang không dễ phát giác.
Phải biết, hắn đối với thiên phú của Nhược Vân luôn khâm phục không thôi, nếu không phải cháu trai tuổi tác quá nhỏ, hắn đúng là muốn cho nó cưới nha đầu này. Đáng tiếc, Dạ Nặc tiểu tử kia chỉ là hài tử mười tuổi, ai có hứng thú với một tiểu hài tử?
Nếu là có thể thêm năm, sáu năm nữa, nói không chừng chuyện này có thể thành!
Nhưng đến lúc đó, Cố nha đầu đã sớm lập gia đình, cháu trai nhà mình càng là không có hi vọng.
Cho dù vậy, hắn vẫn không thể không tán thưởng nha đầu này.
Tuổi còn nhỏ liền có thành tựu như thế, cháu trai mình cả một đời cũng không đuổi kịp.
- Phụ thân...
Dạ Hành Lâm vừa định nói gì đó, liền thấy dáng vẻ vững vàng như Thái Sơn của phụ thân biến mất, chỉ để lại câu nói nhàn nhạt.
- Ta đi tìm Dạ Nặc, ngươi không có việc gì thì về phòng trước đi.
- Ây....
Dạ Hành Lâm có chút ngu ngơ, Cố Nhược Vân kia rốt cục là ai mà có thể khiến phụ thân có động tĩnh lớn đến vậy?
...
Bên trong đại sảnh.
Dạ Hành Thiên đi vào, liền thấy một nữ tử đứng trong đại sảnh chờ.
Một bộ áo xanh, thanh lãnh như trúc, ánh nắng chiếu nghiêng xuống, rơi vào trên thân nữ tử thật thanh đạm.
Nghe tiếng bước chân truyền từ phía cửa, nữ tử chậm rãi quay người lại, chỉ thấy một người có dung nhan giống hệt Dạ Nặc.
Suy đoán, nàng liền biết thân phận nam tử này.
Dạ gia đại thiếu gia, Dạ Hành Thiên!
Nghe nói người này thiên phú rất tốt, ba mươi tuổi đột phá đến Võ Tôn, thế nhưng trước đó bởi phát sinh biến cố, dẫn đến nhiều năm trôi qua thực lực của hắn vẫn như cũ, không cách nào tăng lên được.
Đây cũng là vết thương đau đớn trong lòng tất cả mọi người ở Dạ gia.