Ngọn đèn lấp loé trên sàn nhảy của quán bar ngầm.
Thiếu niên xinh đẹp nhuộm tóc màu ngân lam ôm ghi-ta hình ngọn lửa, mắt phượng khẽ nhướng chứa mị hoặc nguy hiểm trí mạng, tiếng hát thanh lệ phát ra từ đôi môi mỏng mở hờ, vô cùng động lòng người, theo tiết tấu sục sôi mà đong đưa vòng eo với đường cong hoàn mỹ, xoay người một cái, quần dài bó sát người khiến vòng mông được ôm lấy hiển lộ không sót, tiếng kêu điên cuồng dưới sân khấu nối thành một mảnh. Bài hát chấm dứt ở một nốt cao, thiếu niên ngưỡng cổ, giọng hát cao vút xinh đẹp thẳng tắp xông lên giữa không trung, tóc màu ngân lam, khuyên tai bắt mắt trên vành tai, vạt áo rộng mở trước ngực lộ ra nhiều giọt mồ hôi lấp lánh, chói mắt đến nỗi làm cho người ta mắt mở không ra. m thanh ủng hộ cùng vỗ tay dưới đài gần như muốn tung nóc nhà.
Có người đưa lên một bó hoa bách hợp được cột thanh nhã, Nghiêm Hạo Thần cười tiếp nhận, cúi đầu in lại dấu hôn trên đoá hoa non mềm, cảnh tượng áo da màu đen cùng bách hợp màu trắng giao nhau có một loại tà mị khó nói thành lời, rước lấy một trận cổ vũ cuồng nhiệt dưới sân khấu. Cậu ngẩng đầu vẫy vẫy mái tóc ướt đẫm, chạm vào ánh mắt chăm chú của người đàn ông cao lớn ôm tay đứng trong một góc sáng sủa, vứt cho anh một ánh mắt đầy thâm ý, nhếch khóe miệng xoay người đi xuống cánh gà.
Vòng loại lôi đài tái chia thành năm tái khu, từng tái khu có gần ba mươi người giành lấy ba vé tham gia thi đấu tiếp. Tái khu của Nghiêm Hạo Thần cũng không có đối thủ thực lực quá mạnh, thỉnh thoảng có những con hắc mã biểu hiện không tồi, nhưng đều không đủ để uy hiếp cậu. Trận đầu tiên cậu thắng mà chẳng cần hồi hộp, khi cậu đứng trên sân khấu, hạ xuống nốt cao cuối cùng, nhìn đám người sôi trào dưới sân khấu cùng ban giám khảo ra sức tán dương, liền hiểu được: cậu thắng chắc rồi.
Trên hành lang chật ních những fans đang vô cùng kích động, Nghiêm Hạo Thần mất chút thời gian mới có thể thoát thân. Hậu trường nhỏ hẹp tràn đầy mùi khói thuốc vẩn đục, cậu cau mày đi vòng qua vài tên nam nữ đang dựa đàn ghi-ta mà nuốt mây nhả sương (cách nói châm chọc những người hút thuốc), đi đến cửa sau của quán bar. Có người dụng vào người cậu, làm hoa bách hợp trắng trong ngực rơi rụng.
“Thực xin lỗi.” Người tới thờ ơ xin lỗi.
Nghiêm Hạo Thần đứng thẳng dậy, chạm phải một cặp mắt dài nhỏ, mắt phượng không vui mà nhướng lên:
“Kelvin. Sao mày lại ở đây?”
Kelvin cười cười với cậu, đôi mắt nhỏ lóe ra tia sáng lạnh như băng.
“Tao đến xem trận đấu. Đấu vòng loại thật sự là chúc mừng. Số mày hên thiệc nha, không giống tao, vào được danh sách ba người cũng không dễ đâu, may là tao có thực lực.”
Nghiêm Hạo Thần lạnh lùng cười.
“Đáng tiếc tao không xem được trận đấu của mày. Có điều nếu mày đã vào được top3 thì thực lực của nhóm mày…”, cậu nghiền ngẫm liếc nhìn Kelvin một cái, “Phỏng chừng mày cũng hên lắm.”
“Cảm phiền cho qua.”
Không hề để ý sắc mặt không tốt của đối phương, Nghiêm Hạo Thần lướt qua hắn đẩy cửa sau của quán bar ra. Trong hẻm nhỏ yên tĩnh phía sau bar không khí trong lành sảng khoái, ánh trăng như nước chiếu vào, người đàn ông cao lớn vây nhiễm một tầng ánh sáng nhàn nhạt khoanh tay mà đứng.
Nghiêm Hạo Thần nhếch khóe miệng cười:
“Tiệc mừng không đi, mà chạy tới chỗ như thế ngắm trăng, Hoắc tổng tài thật có nhã hứng.”
Anh xoay người lại, ánh trăng in bóng trên gương mặt anh, trong hai tròng mắt sắc sảo lấp lánh ý cười.
“Ở lại bên trong ngoan ngoãn chờ kết quả trận đấu, lại chạy ra đây hóng gió, em cũng có hứng lắm.”
Khoé miệng Nghiêm Hạo Thần khóe nhếch rất cao:
“Hoắc tổng tài gần đây tiêu cực đình công như thế này, tôi thật sự rất lo lắng cho Hằng Viễn nha.”