Phệ Tâm Cổ

Chương 18

Tin tức tập đoàn Hằng Viễn thu mua xí nghiệp nổi danh nào đó ùn ùn kéo lên các mặt báo lớn, những kết toán tài sản cùng thay đổi nhân sự liên quan đều có chút lớn, tổng giám đốc đương nhiệm của nó gần như mỗi ngày đem theo bình thuỷ lảng vảng dưới mí mắt Nghiêm Hạo Thần, thậm chí giữa tiệc mừng hoàn thành thu mua chính thức lại chạy ra ngoài xem lôi đài tái đấu vòng loại.

Hoắc Kiếm thản nhiên:

“Tổng tài chỉ là phụ trách biết người khéo dùng mà thôi, công việc cụ thể đều có chuyên gia phụ trách, không tới lượt tôi quan tâm. Nếu tổng giám đốc vắng mặt công ty không thể hoạt động bình thường, Hằng Viễn đã sớm không tồn tại.”

“Tổng tài thì ra là chức vụ nhàn như vậy sao?” Nghiêm Hạo Thần nhướng mày.

Thực ra không phải. Những chuyện cần anh xem qua cùng quyết định đều không ít, laptop để sau xe Hoắc Kiếm luôn mở, cho dù là bữa tối trên đường, điện thoại di động của anh cũng không ngừng nhận được cuộc gọi. Đối với người đàn ông vô cùng cẩn thận kia, lơ là nhiệm vụ là chuyện không thể, đoạn thời gian này giúp cậu chuẩn bị đấu lôi đài tái, đại khái trong mọi giờ nghỉ của mình anh đều đi tìm cậu.

Hoắc Kiếm không trả lời, mày hơi hơi nhăn lại.

“Kết quả trận đấu còn chưa có, không đi vào chờ không sao chứ?”

Nghiêm Hạo Thần miễn cưỡng cười.

“Dù sao hiện tại đang chấm điểm, công bố kết quả còn phải một thời gian ngắn nữa. Hơn nữa, anh cũng biết tôi nhất định thắng rồi không phải sao?” Mắt phượng thẳng tắp nhìn người đàn ông cao lớn.

“Cám ơn bách hợp của anh, rất đẹp.”

Người đàn ông hơi hơi giật mình.

“Em biết là tôi tặng?”

Nghiêm Hạo Thần gật gật đầu. Trước giờ nếu có người tặng hoa cho cậu, cũng sẽ là hoa hồng đỏ xinh đẹp rực rỡ, cũng chỉ có người đàn ông này, sẽ tặng cậu hoa bách hợp trắng.

Hoắc Kiếm nhàn nhạt cười.

“Tôi cảm thấy nó rất hợp với em.”

Nghiêm Hạo Thần trừng mắt nhìn anh ba giây, sau đó nhịn không được xoay người, bả vai run nhè nhẹ. Người thích cậu thì thích đến muốn nâng cậu lên trời, người ghét cậu thì ghét đến muốn đạp cậu xuống chân, nhưng là ai thì cách hình dung cậu cũng không khác nhau: kiêu ngạo, diễm lệ, mê người. Cũng chỉ có người này, sẽ cảm thấy hoa bách hợp thanh thuần hợp với cậu.

Khi xoay người lại lần nữa, người đàn ông kia lại mang vẻ mặt đầy tình trẻ con vừa khó hiểu lại có chút buồn bực. Nghiêm Hạo Thần vỗ về mà nhếch khóe miệng, nụ cười bên môi xinh đẹp đến loá mắt:

“Cám ơn.”

Người kia có phút chốc mất hồn, ánh trăng chiếu vào trên mặt anh, hai con ngươi sắc sảo lấp lánh sáng lên, gương mặt đường nét rõ ràng như tạc hình như so với lần gặp trước thì gầy đi vài phần. Nam nhân thẳng thắn thành khẩn đến có chút ngốc, Nghiêm Hạo Thần nhịn không được muốn vì tiền cùng tinh lực anh đã chi ra mà cho anh một chút lợi ích, cho nên cậu đưa tay câu cổ người kia, dâng lên bờ môi mượt mà.

Vốn tưởng rằng sẽ là một nụ hôn thoáng qua, môi của người kia sau một chút chần chừ lại dùng sức mút vào, lưỡi từng chút từng chút mô tả hình dáng bờ môi cậu, sau đó cạy mở khớp hàm trượt vào, câu lưỡi cậu ra lại đẩy trở về, giữa môi tràn đầy hơi thở nồng đậm ấm áp, Nghiêm Hạo Thần giữa lúc miệng lưỡi trằn trọc thì khẽ hừ nhẹ, cánh tay câu trên cổ anh càng thêm dùng sức, làm cho nụ hôn càng thêm nồng nàn nhiệt liệt. Cái loại cảm giác dung hoà vào nhau này quá mức tốt đẹp, đến cuối cùng khi hai đôi môi kề sát rốt cục tách ra, hai người vẫn lưu luyến mà ôm lấy đối phương.

Bốn mắt nhìn nhau, Hoắc Kiếm cúi đầu nhìn cậu, lại chậm rãi tới gần, đôi môi giãy dụa một chút cuối cùng đáp xuống má cậu, ướt át mà ấm áp. Mở miệng nói bằng thanh âm khàn khàn ám muội:

“Em trở vào đi, kết quả hẳn là ra rồi đó.”

Nghiêm Hạo Thần thu hồi ánh mắt, rời ngực người kia, đưa lưng về phía anh đẩy ra cửa sau quán bar.

“Em đi.”
Bình Luận (0)
Comment