Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 158

Editor: Luna Huang

Trong phòng học, trong nháy mắt an tĩnh lại, lẻ tẻ vài người, càng ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, nhất phó không có nhận thức, sau đó đồng loạt nhìn về phía Cố Khuynh Thành cùng Hạo Văn, tân tân hữu vị nghe đối thoại của hai người.

Bạch Tuyết cùng Cố Thiếu Dương cũng nhìn nhau một mắt, cam tâm làm người trong suốt, an tĩnh ngồi tại chỗ.

“Hừ! Ai nhận thức lão gia hỏa kia!” Hạo Văn chắp hai tay sau lưng, khuôn mặt không được tự nhiên, hừ một tiếng, nói: “Đi đi đi, ta lười gặp ngươi.” Hạo Văn tâm phiền ý loạn, chỉ cần vừa nhìn thấy Cố Khuynh Thành, liền không hiểu nhớ tới xú lão đầu nhi thích đoạt rượu uống với mình.

Đem dị dạng của Hạo Văn thu vào đáy mắt, Cố Khuynh Thành bĩu môi, không nói hai lời liền đi ra ngoài. Không phải là bởi vì sợ Hạo Văn, chỉ là Cố Khuynh Thành cảm thấy, quan hệ của Hạo Văn cùng Tu lão sinh tiền, có chút quỷ dị, hơn nữa hiện tại đã đến thời gian tan học, cho nên nàng mới chọn ly khai, không có khác biệt.

“Khuynh Thành, chờ ta một chút.” Cố Thiếu Dương thấy Cố Khuynh Thành thực sự ly khai, thoáng cái từ băng ghế nhảy dựng lên, đang nghĩ ngợi đuổi theo ra, lại liền nghĩ tới Bạch Tuyết, vội vã quay đầu lại nhìn Bạch Tuyết một mắt, đã thấy Bạch Tuyết hoàn toàn không có phản ứng, thờ ơ, trong lòng Cố Thiếu Dương lướt qua một tia khổ sáp, thấy Cố Khuynh Thành đã đi ra đường nhìn, liền không do dự nữa, đuổi theo.

Giữa lúc Cố Khuynh Thành cùng Cố Thiếu Dương một trước một sau đi ra dược sư viện, Tiểu Lam cũng theo đám người Dương Nguy, vòng qua hơn nửa học viện Thanh Minh.

Không biết là Dương Nguy tương đối cảnh giác, hay cái cổ đau xót quả thực khó chịu, hắn cũng không có trực tiếp đi tìm sư phụ Vương Ban, mà là đến dược phô học viện Thanh Minh sáng lập cho học sinh.

Bên trong dược phòng để rất nhiều đan dược, có thể trị các loại ngoại thương, nội thương, thụ thương trong quá trình học sinh luận bàn tỷ thí, sử dụng khẩn cấp, bất quá bình thường trong tay mọi người đều có thuốc chữa thương đơn giản, rất ít đến dược phô, mà Dương Nguy càng là lần đầu tiên.

Bốn niên thiếu theo Dương Nguy, nghe Dương Nguy nói muốn đến dược phô, không hiểu nói: “Dương ca, đan dược tốt nhất trong tay ngươi có nhiều, tại sao phải đến dược phòng?”

Phải biết rằng, dược phòng nằm ở phía bên phải của học viện, mà dược sư viện ở bên trái học viện, tương đương với phải đi qua toàn bộ học viện, mà diện tích của học viện Thanh Minh lại là xuất kỳ lớn, dài chùng mấy vạn mét, bình thường đi không cảm thấy, nhưng mấy người bọn hắn hiện tại cả người thương, một vòng như thế, hai cái đùi đều sắp gãy, nguyên bản bị thương ngũ tạng lục phủ, càng hỏa lạt lạt đau.

Vài người vài người thay phiên nói, Dương Nguy cũng không ngại mệt, thấy mấy người bọn hắn nhất phó mệt đến tàn phế, nhất thời cười nhạt: “Mấy người các ngươi đại xuất khí như vậy! Đừng quên, đan dược trong tay ta là nhiều, nhưng dùng đan dược của ta, len lén cũng chữa hết thương của mấy người chúng ta, chẳng phải là tiện nghi xú nữ nhân kia sao!”

“Dương ca, ý của ngươi là?”

Còn dư lại mấy người, trong lúc nhất thời chưa lĩnh ngộ được ‘Chân lý’, Dương Nguy hận thiết bất thành cương cắn răng, giơ tay lên cho mỗi người một cú, “Suốt ngày liền biết theo ta ăn thịt cá, thế nhưng chỉ sinh thịt, không thấy bổ chút đầu óc nào! Các ngươi nói, nếu như ta đến dược phòng, đốc xử trưởng trông giữ dược phòng, nàng nhìn thấy tình huống của ta, sẽ mặc kệ không hỏi sao? Chỉ cần nàng hỏi, ta nói là xú nữ nhân kia khiêu khích trước, trước tiên ở trước mặt đốc xử trưởng, cáo nàng một trạng, tốt nhất để mọi người đều biết. Sau đó sẽ đi tìm sư phụ ta, để hắn thay ta chủ trì công đạo, tốt nhất độc đánh xú nữ nhân kia một trận, đánh sắp chết mới tốt!”

“Dương ca, ý kiến này của ngươi thật hay!”

*

Dương Nguy đắc ý rầm rì hai tiếng, “Hừ hừ, đương nhiên, cũng không nhìn Dương Nguy ta là ai! Há là cái loại hương ba lão này, xú nữ nhân có thể so sánh được!”

“Đúng vậy, đúng vậy. Dương Nguy, ngươi thực sự rất lợi hại!”

Mấy người một trận nịnh nọt, hưng cao thải liệt Dương Nguy, khập khễnh đi đến dược phòng.

Tiểu Lam theo phía sau bọn họ, nghe được mưu đồ bí mật của mấy người này, cười đến vui, mấy tên đầu heo này còn muốn tính toán chủ nhân, đơn giản là muốn chết! Chủ nhân nhà nó, sớm xem thấu bảng cửu chương trong lòng những người này, còn muốn thiết kế hãm hại chủ nhân, chỉ sợ là còn chưa có hãm hại được chủ nhân, đã bị chủ nhân nhà nó bóp chết!

Ha ha, đấu với chủ nhân nhà ta, các ngươi còn chưa bằng ngón tay út của chủ nhân nhà của chúng ta!

Tiểu Lam một bên mắng, một bên vừa đi theo đám người Dương Nguy, nghĩ thầm những người này đủ đần, có chút khinh bỉ theo đám người Dương Nguy quẹo bảy quẹo tám, đi hồi lâu, cuối cùng cũng đi tới dược phòng.

Cửa dược phòng, đóng chặt, đó có thể thấy được bình thường rất ít người đến dược phòng, Dương Nguy đưa một ánh mắt cho tuỳ tùng bên người, lập tức liền có chó săn chạy lên gõ cửa.

“Đốc xử trưởng có ở đây không?” Thanh âm của chó săn càng lúc càng lớn, hồi lâu sau, cửa của dược phòng mới chậm rãi được mở  ra, người đi ra chính là Hồng Âm.

“Mấy người các ngươi, chạy đến nơi đây, là bị thương sao?” Hồng Âm nhìn thoáng qua thân Dương Nguy, khi thấy rõ là Dương Nguy, nhíu mày, tâm trạng kinh giác Dương Nguy bị thương, sợ là cùng Cố Khuynh Thành thoát không khỏi quan hệ.

Dương Nguy giả vờ thống khổ vạn phần, biểu tình dữ tợn, rên rỉ, “Đốc xử trưởng, ngươi mau tới cứu ta với, tân sinh mới đến, tên Cố Khuynh Thành gì kia, ngươi xem nàng đánh thành ta đánh thành cái dạng gì rồi, nếu ngươi không mau cứu ta, ta lại phải chết!” Tuy nói cái cổ chưa sái, quả thật có chút nghiêm trọng, nhưng cũng không đến nỗi chết, Dương Nguy là cố ý nói rất nghiêm trọng, để Hồng Âm có lý do xử trí Cố Khuynh Thành.

“Đừng nói nữa, vào trước đi.” Hồng Âm coi như là lăn lộn hơn nửa đời người, sóng gió gì chưa thấy qua, nói cách khác, các loại yêu ma quỷ quái, thấy cũng nhiều, Dương Nguy há miệng, nàng đã biết Dương Nguy tính toán gì, nhưng bây giờ không phải là bây giờ không phải là thời gian vạch trần, trước hết để cho trước hết để cho tiến đến. Dù sao ở bên ngoài, thường thường có người lui tới, trái lại vào dược phòng càng xử lý thỏa đáng.

Dương Nguy há mồm đáp ứng, “Được được…”

Thế nhưng ai cũng minh bạch, ở bên ngoài mới có thể làm lớn chuyện, nhưng Dương Nguy không muốn không tuân theo ý tứ của Hồng Âm, liền hướng về phía chó săn của mình đưa ánh mắt, dưới sự trợ giúp ba người khác, vào dược phòng, mà chó săn khác kéo hai cái đùi, làm bộ đi rất chậm rất chậm, ma ma thặng thặng đi tới cửa dược phòng, thấy mấy người bọn hắn đã tiến vào, đồng thời không có chú ý tới, liền thí điên thí điên chạy ra phương hướng của linh sư viện.

Tiểu Lam nhìn dược phòng một chút, lại nhìn người rời đi kia một chút, nhổ một nhánh linh vũ xuống, ném một cái lên không trung, biến thành một tiểu tước điểu, thân hình thập phần nhỏ nhắn xinh xắn, so với tước điểu, còn phải nhỏ hơn gấp đôi.

Tiểu Lam quay tước điểu, phân phó một câu: “Ngươi đi giám thị người vừa chạy đi kia, ta ở tại chỗ này. Một lát nữa, ngươi trở về tìm ta.” Tước điểu líu ríu, không mở miệng nói, nhưng nhìn thần tình kia cũng biết là đáp ứng rồi, sau đó liền bay đi.

Hắc hắc…

Tiểu Lam ngồi xổm trển mái hiên của dược phòng, dùng miệng mổ ra một lỗ nhỏ trên mái ngói, quan sát tình huống bên trong, tiểu tiểu tước điểu này, còn là chủ nhân nhà nó, trước khi nó đi, lấy phương thức truyền âm, nói cho nó biết, nàng động tay động chân trên linh vũ, một khi nó khai thân thể, linh vũ biến thành một con điểu truyền âm, giúp nó chia sẻ công tác.

Khụ khụ… Chủ nhân rất thông minh, sớm đoán được như vậy, lúc này mới cố ý động tay chân, vì chính là để ngừa những người này hành động, những người này đấu với chủ nhân, phân bị biến thành mảnh vụn.

Mà Cố Khuynh Thành được Tiểu Lam xem như thần tượng, chẳng qua là toán đến nhân tâm, toán phản ứng các loại người, vì để ngừa vạn nhất, lúc này mới xuất hạ sách này, không ao ước thực sự phải sử dụng, đây cũng chỉ có thể nói rõ, vận khí của đám người Dương Nguy quả thực không tốt, đụng phải chuyện gì cũng sớm bị Cố Khuynh Thành đoán ra, vậy cũng chỉ có phần ngược.

Trước dược phòng, từng đợt dược hương tràn ngập, một loạt tiểu ngăn tủ chứa đựng thuốc bắc tương tự với trong kịch cổ trang, trải dài ba mặt tường, cho người không khỏi hoài nghi, nếu không phải phía trước phải chừa chỗ cho cửa, có phải tường tứ diện nhất định toàn bộ đều áp tủ hết hay không.

Hồng Âm dẫn đầu đi vào dược phòng, đi tới trước bàn đặt ở trung ương dược phòng ngồi xuống, vài người phía sau, từ Dương Nguy, ngồi ở đối diện Hồng Âm, Hồng Âm đầu tiên là nhìn cổ của Dương Nguy một chút, chỉ thấy cổ của Dương Nguy lại hồng lại sưng, lệch một bên, phá lệ khó coi, trong lúc nhất thời Hồng Âm cũng không biết là tình huống gì.

“Cái cổ này của ngươi làm sao bị thương?” Hồng Âm không phải là luyện dược sư chuyên nghiệp, chỉ là theo chân Hạo Văn, học hai năm dược lý, có thể đơn giản phối chút đan dược, lúc này mới được Tu Văn an bài đến đây, kiêm chức trông giữ dược phòng.

Kỳ thực đây cũng là chuyện không có cách nào khác, nếu không phải Hạo Văn làm các lão sư khác tức giận bỏ đi, dẫn đến học viện Thanh Minh to như vậy chỉ có một luyện dược sư là Hạo Văn, bình thường lại phải lên lớp, vô pháp coi chừng dược phòng, Hồng Âm mới sẽ không ở không đi gây sự, đi học thuốc lý làm gì.

Đây hết thảy, nói tới nói lui, đều là lỗi của Hạo Văn, cũng bởi vì một điểm này, Hồng Âm đã đủ hai năm, không có phản ứng lão đầu thối Hạo Văn kia.

Dương Nguy cắn răng, chỉ chỉ cái cổ, giọng nói phi thường bất mãn, có thể xem như là nổi giận, “Đốc xử trưởng, ta đã nói, đây là bị xú nữ nhân tên Cố Khuynh Thành đánh thương, ngươi thế nào còn hỏi ta nha!”

“Thật vậy chăng?” Tuy rằng trong lòng cảm thấy thập phần là kiệt tác của Cố Khuynh Thành, nhưng Hồng Âm vẫn là không xác định hỏi.

Nghe nói như thế, Dương Nguy thoáng cái nhảy dựng lên, có thể động tác quá lớn, cái cổ lại trặc, nhất thời thống khổ kêu rên lên, “Ai u…u… Cổ của ta! Đốc xử trưởng ta nói đều là thật, ngươi mau xem cho ta đi, cổ của ta sẽ không phế đi chứ?”

Phế, phế cái đầu ngươi!

Nếu như cái cổ của ngươi bị phế, còn có thể sống sao?

Hồng Âm cố nén xung động mắt trợn trắng, tiếp tục bình tĩnh nói: “Nàng hảo đoan đoan tại sao phải đánh ngươi, nhất định là ngươi ghi hận chuyện lần trước nàng làm, lần này lại trêu chọc nhân gia, mới bị như vậy.” Hồng Âm không hỏi nguyên do, trực tiếp trên đầu Dương Nguy gắn tội danh gây hấn gây chuyện.

“Không, không phải như thế!” Cổ của Dương Nguy, hiện tại siêu cấp đau nhức, hầu như đều nói không nên lời, nghe được lời của Hồng Âm, hầu như lại muốn nhảy dựng lên, may là hai tiểu lâu la phía sau hắn tay mắt lanh lẹ, đè bờ vai của hắn xuống, cứu cổ của hắn một mạng.

Ổn định lại, Dương Nguy lập tức nước mũi nước mắt khóc lóc kể lể, “Đốc xử trưởng, thật không phải là ta đi tìm phiền toái cho nàng! Rõ ràng là nàng, nàng đánh ta trước, còn có mấy người bọn hắn cũng bị đánh, bọn họ cũng có thể làm chứng cho ta!”

“Mấy người các ngươi đều bị đánh, là thật sao?” Hồng Âm như trước không mặn không nhạt, vài người không nghĩ ra, tiếp thu được ánh mắt uy hiếp của Dương Nguy, lập tức cuồng gật đầu, “Đúng vậy, đốc xử trưởng, mấy người chúng ta đều bị đánh, ngươi xem trên người chúng ta còn có thương!”

Nói, vài người một lượt kéo y phục, lộ ngực ra, chỉ thấy ngực bụng đều bày biện ra một mảnh xanh tím, có thể thấy được thương không nhẹ.

Hồng Âm nhướng mày, trong mắt, tụ họp một lưu quang, âm thầm nói: Cố Khuynh Thành thật đúng là biết gây sự, chuyện của mấy ngày hôm trước còn chưa bãi bình, ngày hôm nay lại nữa rồi, còn đánh người thương nặng như vậy, quá mãng chàng rồi.

Có thể tưởng tượng thì là như vậy, Hồng Âm tuyệt đối sẽ không nói như vậy, trước mặt người bên ngoài, nàng còn phải bảo trụ mặt mũi của Cố Khuynh Thành cùng Tu Văn, “Được rồi, chuyện này chờ ta tìm Cố Khuynh Thành hỏi xong mới nói, trước khi sự tình chưa xác định, các ngươi cũng không cần nơi nơi nói lung tung.”

“Đốc xử trưởng, ngươi đây là làm việc thiên tư, không phục!” Dương Nguy nhất thời bất mãn, hắn không biết vì sao Hồng Âm được danh xưng là Thiết Diện Phán Quan, đối với chuyện Cố Khuynh Thành đánh mình, thái độ cùng lực độ xử lý lại không công bằng như thế.
Bình Luận (0)
Comment