Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 159

Editor: Luna Huang

Ở học viện Thanh Minh, tùy tiện kéo qua một người, hỏi hắn ấn tượng đối với Hồng Âm, tất cả mọi người sẽ nói, Hồng Âm thật không có nhân tình vị, quả thực so với phán quan của diêm vương điện, cũng không khá hơn chút nào.

Nhưng là hôm nay Hồng Âm lại xuất kỳ, vì Cố Khuynh Thành nói chuyện, hơn nữa lời trong lời ngoài, rõ ràng là muốn cho Dương Nguy đem chuyện này lớn biến thành nhỏ, xem như không tồn tại, biến hóa cực kỳ lớn như vậy, để Dương Nguy cùng vài người sau lưng, nhất tề hô to: Đốc xử trưởng bị người đánh tráo rồi!

Hồng Âm không nhìn mấy người không dám tin tưởng này, thẳng nói: “Các ngươi lời vô ích thật nhiều, còn có muốn đan dược chữa thương hay không?”

“Muốn, đương nhiên muốn!” Tuy nói đan dược của dược phòng cũng phải cần tiền, nhưng giá so với dược phô bán trên phố trong thành, rẻ hơn nhiều, không muốn thì là lãng phí, không muốn lần sau chạy vào thành mua, còn phải trả giá gấp đôi, mấy người bọn hắn, lại không phải người ngu, đương nhiên mặc kệ.

Nhưng Dương Nguy cùng đám chó săn này bất đồng, hắn thân là luyện dược sư, bản thân sẽ không thiếu đan dược, bất quá thiếu thì không thiếu, đều không trở ngại hắn từ trước dược phòng lấy thuốc, đều là phải biết rằng đan dược trong dược phòng, đều là luyện dược sư khác dược thánh như Hạo Văn, tự mình luyện chế, chỉ huyết đan nho nhỏ, đều là đan dược cấp bậc tối ưu nhân cấp, so với đan dược hắn luyện dược sư cái này sơ cấp như hắn luyện chế ra, tốt hơn nhiều.

“Chờ.” Thấy mấy người Dương Nguy thành công bị dời đi trọng tâm câu chuyện, trong mắt Hồng Âm lướt qua một tinh quang, những hài tử này, nhìn như đều là thiên tài, kì thực không có bao nhiêu người có bộ não thông minh, nói ba xạo đã bị dụ đi, mấy viên dược đã bị bãi bình, chân chính vụng về như trâu.

Nghĩ tới đây, Hồng Âm cũng thở dài một hơi, đứng lên, đi tới bên dược, cầm chút chỉ huyết đan cùng phục nguyên đan, giao cho mấy người dặn dò lượng dùng, liền đem vài người hồ lý hồ đồ, đưa ra khỏi dược phòng.

Ba…cửa dược phòng, bị Hồng Âm dùng lực mạnh đóng lại, mấy người bị Hồng Âm đẩy ra cửa, mới phản ứng được.

Dương Nguy nắm đan dược trong tay, nhất thời giơ chân, “Đốc xử trưởng, đốc xử trưởng! Chuyện ta nói với ngươi, ngươi còn chưa cho ta câu trả lời thuyết phục!”

Hô nửa ngày, cũng không thấy Hồng Âm đi ra, cổ họng của Dương Nguy đều đã sắp bóc khói, thực sự không thể hô tiếp nữa, để đám chó săn hỗ trợ hô, nhưng vài người thay phiên hô một vòng, tình trạng kiệt sức, cổ họng cũng sắp tắt tiếng, cũng không thấy Hồng Âm đi ra.

“Dương ca, ta thấy, đốc xử trưởng này tám phần mười chắc là sẽ không xía vào, ngươi nói kế tiếp nên làm sao?”

“Đúng vậy, Dương ca, ngươi không thấy được đốc xử trưởng cũng đuổi hết mấy người chúng ta ra ngoài sao, tuyệt đối sẽ không quản chuyện này.”

“Đốc xử trưởng trước đây được xưng là Thiết Diện Phán Quan, làm chuyện gì một chút nhân tình vị cũng không có, nhưng hôm nay lại thiên vị Cố Khuynh Thành, lẽ nào các ngươi không cảm thấy phương diện này có cái gì mờ ám sao?” Bốn người ngươi nói một câu, ta nói một câu, rốt cục một người nói ra như vậy.

Nhưng Dương Nguy lại không để ý lời của hắn, tức giận hừ lạnh một tiếng, “Cái gì đốc xử trưởng, bất quá là một lão yêu bà! Đi, tìm sư phụ ta, ta cũng không tin, sư phụ ta hắn chỉ có một đồ đệ là ta, còn có thể không giúp ta báo thù?”

“Hảo!” Mấy chân chó dùng qua phục nguyên đan, thống khổ trên người, rõ ràng giảm bớt, lập tức hoạt bính loạn khiêu nâng Dương Nguy, rất nhanh đi đến hướng dược sư viện.

Tiểu Lam nhìn mấy người ngu xuẩn, trong con ngươi hạt sắc, tràn ngập chẳng thèm của nhân tính hóa, muốn cùng chủ nhân đấu, những người này vẫn là quá non!

Mà lúc này, chó săn bị Dương Nguy phái ra, đi đầu tìm Vương Ban, lại ở nửa đường lắc lư, đích đích cô cô nói: “Con mẹ nó, Dương Nguy này không có bản lãnh khác, liền biết sai sử ta! Tiểu gia đều nhẫn đủ rồi, ngày hôm nay để hắn ăn vị đắng!”

Bình thường, Dương Nguy đối với mấy người bọn hắn đều là hô chi tức lai huy chi tức khứ, động một chút thì là đánh chửi, mấy người bọn hắn đều là mặt phục tâm không phục, thậm chí sớm đã bị Dương Nguy sai sử đủ rồi, hận không thể kéo Dương Nguy, hung hăng đánh vài cái mới có thể giải hận.

Tước điểu đi theo phía sau chó săn kia, nghe xong hơn nửa ngày, mới biết được chó săn này, hình như là A Lục, bất quá tước điểu không có tư tưởng, đối với hắn tên gì, hoàn toàn không phản ứng, chỉ là theo bản năng đem lời hắn nói, đều ghi chép lại, trở lại hảo hảo hội báo với Tiểu Lam.

Nói trắng ra là, tước chỉ là chỉ là mượn bản lĩnh chế tạo của Tiểu Lam mà có ảo giác, lại được Cố Khuynh Thành tăng thêm chút lực lượng của quang minh châu, lúc này mới có thể thoát ly khỏi người Tiểu Lam, biến thành hình dạng của điểu, kì thực còn là một nhánh linh vũ xinh đẹp.

A Lục ở bên cạnh ma ma tức tức, lại không nghĩ đám người Dương Nguy, nhanh như vậy đã bị Hồng Âm đuổi ra, chờ hắn chậm chậm bò tới linh sư viện, đẩy đại môn phòng làm việc của Vương Ban ra, thì đám người Dương Nguy hỏa cấp hỏa liệu, từ lâu ngồi ở trong phòng làm việc, đang muốn cáo trạng với Vương Ban.

Vừa nhìn thấy A Lục dáo dác tiến đến, Dương Nguy cởi hài của mình, hướng về phía A Lục, liền ném tới, “Ngươi A Lục chết tiệt, còn biết trở về a! Ta còn tưởng rằng ngươi ở trên đường, bị ma thú ăn rồi!”

“Sao có thể a! Dương ca, ngươi cũng đừng mang ta ra đùa giỡn, ta chỉ là chân bị thương, không nhúc nhích được mà thôi… Mà thôi.” Dưới dâm uy của Dương Nguy, thanh âm của A Lục càng ngày càng nhỏ, càng về sau so với thanh âm của muỗi còn nhỏ hơn, hầu như không đáng kể.

Dương Nguy tức giận đến liếc mắt, không để ý tới A Lục nữa, quay đầu, nhìn về phía Vương Ban ngồi ở sau án thư, “Sư phụ, ngươi xem Cố Khuynh Thành này, đánh mấy người chúng ta thành bộ dáng gì rồi, nhưng đốc xử trưởng lại còn thiên vị nàng, đuổi mấy người chúng ta ra khỏi dược phòng. Tốt xấu ta cũng là đồ đệ quan môn của người, làm sao có thể nuốt trôi khẩu khí này?”

“Hừ, Cố Khuynh Thành này cũng quá cả gan làm loạn rồi! Đồ nhi, ngươi yên tâm, chuyện này vi sư không tha cho tiện nhân kia!” Vương Ban vốn là bất mãn Cố Khuynh Thành, đồ đệ duy nhất của mình lại nhiều lần chịu thiệt trong tay Cố Khuynh Thành, khiến cho bộ mặt của hắn hoàn toàn biến mất, trở thành chê cười của linh sư viện thậm chí toàn bộ học viện Thanh Minh.

Nghĩ vậy, Vương Ban đầy mình lửa, lần này tất nhiên không được tha nàng.

Dương Nguy vừa nghe lời này, hai mắt lập tức phát quang, “Sư phụ, ngươi đã có chủ ý tốt gì sao?”

Vương Ban ngồi ở ghế dựa lớn, thần sắc đắc ý, trở mình hướng lên trời mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, “Chỉ bằng một xú nha đầu như nàng, muốn đấu với ta, ta muốn nhìn nàng có bản lãnh gì!”

“Sư phụ, ngươi cũng không phải là muốn liều mạng với Cố Khuynh Thành chứ?” Dương Nguy lập tức lắc đầu, khuôn mặt không đồng ý, “Khẳng định như vậy không được! Trước không nói tổng phó viện trưởng cùng đốc xử trưởng đều ở đây che chở Cố Khuynh Thành, bây giờ viện trưởng của linh sư viện, là tôn thượng Ám Dạ thần điện, đến hắn cũng ở bên Cố Khuynh Thành, bảo hộ nàng, chỉ sợ ngươi muốn hạ thủ, không dễ dàng như vậy.”

“Ngu xuẩn!” Vương Ban hung hăng gõ đầu của Dương Nguy một cái, hận thiết bất thành cương trừng hắn một mắt, “Ngươi xem vi sư vụng về giống như ngươi sao! Tôn thượng của Ám Dạ thần điện không phải là dễ trêu, ta sao lại không biết? Quang minh chính đại tìm Cố Khuynh Thành báo thù, đó là hành vi của mãng phu!”

Dương Nguy nghe vậy, nhịn không khỏe trên cổ truyền tới xuống, âm tiếu nói: “Vậy sư phụ, ngươi tính toán gì?”

“Đến lúc đó, ngươi sẽ biết.” Vương Ban giả vờ bí hiểm cười, nâng Dương Nguy liền đi ra ngoài, “Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, ngươi trước theo ta đi tìm Đàm Nguyên.”

“Đàm Nguyên? Phó viện trưởng vũ sư viện?” Dương Nguy kinh ngạc trợn to mắt, nếu như hắn nhớ không lầm, Vương Ban sư phụ của mình vẫn khinh thường Đàm Nguyên, lại càng không tiết lui tới với người của vũ sư viện, ngày hôm nay làm sao sẽ muốn đi tìm Đàm Nguyên?

Nhưng Dương Nguy nghĩ lại, nhất thời nhớ tới Cố Khuynh Thành đã từng phế bỏ phân nửa thực lực của Đàm Na, phải biết rằng Đàm Na là tôn nữ duy nhất của Đàm Nguyên, thời gian thấy thực lực bị phế Đàm Na bị phế, Đàm Nguyên tức giận đến trực tiếp đi tìm tổng phó viện trưởng, trong nháy mắt Dương Nguy hiểu ra, “Sư phụ, ngươi là muốn liên thủ với Đàm phó viện trưởng?”

“Hảo tiểu tử, xem như cũng không vụng về!” Vương Ban cười ha ha một tiếng, tán dương một phen, “Tục ngữ nói rất đúng, địch nhân của địch nhân, là bằng hữu của chúng ta. Đàm Nguyên bởi vì chuyện của Đàm Na, chán ghét Cố Khuynh Thành, nếu không phải lão thất phu Tu Văn kia, liên tiếp áp chế Đàm Nguyên, chỉ sợ Đàm Nguyên sớm tìm Cố Khuynh Thành liều mạng. Hiện nay, chúng ta đi tìm hắn, vừa lúc cho hắn một cơ hội thay Đàm Na báo thù, hắn tự nhiên sẽ không cự tuyệt, đến lúc đó chúng ta an vị làm ngư ông thủ lợi ngư ông thủ lợi.”

“Nếu quả như thật là như thế này, dù cho tổng phó viện trưởng biết được tin tức này, cũng không trách được chúng ta. Sư phụ, ngươi thật sự là quá thông minh!” Hai sư đồ kẻ xướng người hoạ, muốn đến vũ sư viện, mấy con chó săn sau lưng, cũng lập tức đi theo, thập phần có giác ngộ làm nhân chứng.

Tước điểu vỗ vỗ cánh, đang muốn cất cánh, đã thấy vào lúc này Tiểu Lam bay tới, tiếp thu tin tức tước điểu nghe được, liền để tước điểu tiếp tục theo Vương Ban cùng Dương Nguy, bản thân quay đầu lại đi tìm Cố Khuynh Thành, hồi báo một chút tình huống.

Lúc này, Cố Khuynh Thành cũng đã về tới linh sư viện, mới vừa vào, liền thấy Tiểu Lam bay tới trước mặt, rơi vào đầu vai của nàng, thấp giọng đem bàn tính của Vương Ban cùng Dương Nguy, cùng với tin tức liên minh với Đàm Nguyên, đều nói cho Cố Khuynh Thành biết.

“Mấy người này, miễn cưỡng có chút đầu óc.” Còn biết liên minh, xem ra không tính là quá đần! Cố Khuynh Thành vuốt lông chim của Tiểu Lam, lạnh lùng cười, trò chơi như vậy, mới vui!

Cố Thiếu Dương khi nhìn đến Tiểu Lam, trong nháy mắt đó liền biết Tiểu Lam tới làm cái gì, mà khi hắn thấy cười nhạt bên môi Cố Khuynh Thành, không khỏi rùng mình một cái, “Khuynh Thành, Tiểu Lam nói gì đó, Dương Nguy bọn họ có phải hay không bọn họ có phải hay không muốn…”

“Không có gì, đừng lo lắng.” Nai chết trong tay ai còn chưa biết!

Cố Khuynh Thành quay đầu, nhẹ nhàng cười với Cố Thiếu Dương, xem như là an ủi, trong lòng cũng đã nổi lên băng lãnh, Vương Ban muốn cùng Đàm Nguyên kết thành liên minh, vậy nàng liền ngồi chờ, chờ hai người kia cùng nhau tìm tới cửa, nhìn rốt cuộc là ai chơi ai!

Thấy Cố Khuynh Thành không muốn nói rõ, Cố Thiếu Dương liền không hỏi tới nữa, mà là dời đi trọng tâm câu chuyện, “Vậy chúng ta bây giờ đi đâu? Là đi vào, hay đi về nghỉ?” Cố Thiếu Dương linh sư viện trước mặt, dò hỏi.

“Không được, hiện tại đi vào cũng không có, chúng ta đi xem cống hiến tạp trước, xem đã lấy về chưa, nếu như lấy về rồi, vậy đến tàng thư lâu trước.” Cố Khuynh Thành không có tiễn Tiểu Lam về túi càn khôn, tùy ý để nó trên vai, liền dẫn đầu đi đến phương hướng giáo hối viện.

Ai biết, mới vừa đi hai bước, liền thấy Cung Khanh Nguyệt bước nhanh đến, vừa đi đến trước mặt Cố Khuynh Thành, liền vội vàng nói: “Tôn thương truyền tin tức, nói là biểu ca của Khuynh Thành tiểu thư ngươi, mang theo Hoa Huyên tiểu thư đến học viện Thanh Minh tìm ngươi, hiện đang ở trong tiểu viện, Khuynh Thành tiểu thư ngươi mau trở về đi. Theo ta thấy, Hoa Huyên tiểu thư tự hồ bị trọng thương, cả người cũng chỉ còn lại có một hơi.”

Hoa Huyên?

Là Huyên nhi trong miệng Minh Trường Phong?

Cố Khuynh Thành nhíu mày, Huyên nhi kia trước chỉ là trúng độc, còn chưa độc phát, theo lý thuyết, cũng sẽ không nguy hiểm đến sinh mạng, nhưng bây giờ tại sao lại bị trọng thương, hấp hối?

Trong lòng bị nghi vấn chiếm, nhưng Cố Khuynh Thành biết, bây giờ không phải là thời gian truy vấn điều này, ném một chữ, “Đi” Liền dẫn đầu đi đến hướng tiểu viện.
Bình Luận (0)
Comment