Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 210

CHƯƠNG 210: TÌM CHẾT, NGĂN CẢN CỦA DẠ THƯƠNG LAN
Editor: Luna Huang
Một ngày một đêm trôi qua, Dạ Thương Lan cùng Ngọc Vô Thương hai người như cây cột, đứng bên ngoài một ngày một đêm, mà lôi long sau khi tĩnh hồn lại, nhanh chóng về trong thác nước, nhìn thấy Mộ Quân Tà không cắt đứt tiến hành khế ước, lúc này mới thở dài một hơi.
Ngày thứ hai, Tu Văn và những người khác từ nhiều lối khác rốt cuộc tìm được hai người bọn họ, nhưng như lần trước, thấy, vẫn là chỉ có và những người khác cùng Ngọc Vô Thương hai người.
Tu Văn vội vã truy vấn: “Khuynh Thành nha đầu đâu, các ngươi có tìm được nàng hay không?”
“Tìm được rồi, nàng bây giờ đang ở bên trong thác nước, Mộ Quân Tà đã ở.” Ngọc Vô Thương nói lời này, mặc dù nói rất quỷ dị, nhưng toàn là thật. Nói thật ra, cho tới bây giờ, Ngọc Vô Thương vẫn là không có nghĩ đến, sau thác nước lớn như vậy lại còn có không gian khác.
Nhưng nếu như không có, Mộ Quân Tà cũng sẽ không tiến nhập lâu như vậy.
“Vô Thương, ngươi là tôn thượng của Ám Dạ thần điện đến rồi?” Đại trưởng lão nghe vậy, kinh ngạc nói.
Kinh ngạc không chỉ một mình Hạo Văn, những người khác cũng giống như vậy.
Học viện Thanh Minh cách Ám Dạ thần điện cự ly xa xôi không cần phải nói, nhất là, Mộ Quân Tà không biết bọn họ tổ chức dã ngoại thí luyện sớm hơn, còn có thể trùng hợp như vậy, đuổi tới tử vong chi vực, đây… Quả thực không phải là người bình thường có thể làm được!
“Hắn làm sao sẽ đến?” Tu Văn lộp bộp, để ý không giải được, lúc này Mộ Quân Tà làm sao sẽ đột nhiên đi tới tử vong chi vực, hơn nữa thời gian còn trùng hợp như vậy?
Dạ Thương Lan mặt lạnh, nhíu nhíu mày, nói: “Tổng phó viện trưởng, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. Mộ Quân Tà đã đi vào một ngày một đêm rồi, các ngươi nhanh lên nghĩ biện pháp, đến cùng thế nào mới có thể đi vào?”
Kỳ thực, Dạ Thương Lan nói xem như là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.
Hắn biết thực lực của Tu Văn cùng đại trưởng lão, tương xứng với hắn, lấy thực lực của hắn, đều không thể tiến nhập thác nước, Tu Văn cùng đại trưởng lão tự nhiên cũng vào không được, chỉ là hắn suy nghĩ cả đêm, cũng không nghĩ ra biện pháp, chỉ có thể ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa.
Nhưng, Tu Văn cùng đại trưởng lão liếc nhau, cũng nhất tề lắc đầu, “Tốc độ chảy của thác nước quá nhanh, mặt thác nước quá rộng, lấy năng lực của chúng ta căn bản vô pháp đi vào.”

“Vô pháp đi vào liền nghĩ biện pháp đi vào.” Dạ Thương Lan lạnh lùng thốt, sau đó xoay người, tiếp tục nhìn chằm chằm thác nước, tựa hồ đang suy tư biện pháp khả thi.
Đứng ở một bên Ngọc Vô Thương thấy thế, nhướng mi một cái, hình như phát hiện cái gì, lộ ra một nụ cười ngoạn vị.
Vọng Thư Uyển
Tu Văn cùng đại trưởng lão còn muốn nói điều gì, nhưng khi nhìn đến phản ứng của Dạ Thương Lan cùng Ngọc Vô Thương một điểm cũng không cho mặt mũi trong lúc nhất thời cũng nói không ra lời, kết quả là, bốn người chỉ có thể mắt lớn trừng mắt nhỏ chờ Mộ Quân Tà mang theo Cố Khuynh Thành từ bên trong đi ra.
Đợi một hồi, thác nước bên kia rốt cục có phản ứng.
Vài người đưa cổ dài, chỉ thấy xuyên thấu qua tầng tầng thủy mạc, loáng thoáng thấy một đạo nhân ảnh, chậm rãi đi qua thủy mạc, tích thủy nhưng không ướt thân.
“Ra rồi, ra rồi!”
Ngọc Vô Thương kinh hô một tiếng, trong lòng tràn đầy vui vẻ. Hắn liền biết, có Mộ Quân Tà nhất định Khuynh Thành sẽ không xảy ra chuyện!
Mà khi Mộ Quân Tà đi tới trước mặt mấy người, tiếu ý bên khóe miệng của Ngọc Vô Thương bỗng nhiên cứng ngắc.
Bởi vì hắn thấy Mộ Quân Tà ôm người bọc trong áo choàng, từ trong thủy mạc đi ra ngoài, người nọ vẫn không nhúc nhích, tùy ý Mộ Quân Tà ôm, Ngọc Vô Thương vừa nhìn, trong nháy mắt tâm nhấc lên cổ họng.
Sẽ không phải là… Khuynh Thành đã xảy ra chuyện chứ?
Vẻ mặt của Ngọc Vô Thương lo sợ không yên, đang nghĩ ngợi muốn hỏi rõ, một bên Tu Văn đã xông tới, hỏi tới: “Thế nào, Khuynh Thành nha đầu tốt không?”
“Tôn thượng, nha đầu kia không có sao chứ?” Liếc về Dạ Thương Lan hắng giọng, đại trưởng lão âm thầm thở dài, cũng theo hỏi/ Kỳ thực, hắn và Cố Khuynh Thành không quen, nếu không nhìn phân thượng Dạ Thương Lan quải niệm Cố Khuynh Thành hắn mới sẽ không hỏi ra miệng.
Ngọc Vô Thương thấy thế, cũng đi về phía trước hai bước, tiến đến trước mặt Mộ Quân Tà vài bước, định trụ, “Tôn thượng đại nhân, Khuynh Thành đến cùng thế nào, ngươi nói a?”
“Không chết được.”

Tao ngộ ép hỏi, Mộ Quân Tà phát huy trọn vẹn chuẩn tắc tích tự như kim.
Ngạch…
Đây coi là đáp án gì?
Bốn người hai mặt nhìn nhau, bọn họ cũng đều nghe được, tức giận trong giọng nói của Mộ Quân Tà, chỉ sợ tức giận này, là từ bọn họ mà đến đi, dù sao nếu không bọn họ bảo hộ không chu toàn, Cố Khuynh Thành cũng không đến mức bị lôi long bắt đi.
Lôi long nổi danh tính tình ác, Cố Khuynh Thành rơi vào trong tay lôi long, nhất định không có chiếm được tốt.
Dã ngoại thí luyện năm rồi của học viện Thanh Minh, chưa hề xuất hiện qua trạng huống bảo hộ bất lực này, đổi lại bọn họ là Mộ Quân Tà, thấy nữ nhân của mình biến thành như vậy, tức giận thật tình rất bình thường, nên bọn họ một chút cũng không cảm thấy ủy khuất, đây là bọn hắn chịu.
“Tránh ra.” Mộ Quân Tà nhíu nhíu mày, ôm chặt Cố Khuynh Thành bọc áo choàng trong lòng hắn, trong lòng nhịn không được căng lên, Khuynh Thành một thân thương quá dọa người rồi, cả người đều là máu, hắn thực sự không muốn người bên ngoài thấy, hắn tin tưởng, Khuynh Thành cũng không nguyện người bên ngoài thấy bộ dáng chật vật như vậy của nàng.
Nhưng hết lần này tới lần khác, vài người trước mắt, cũng không có ánh mắt, căn bản không nhường đường cho hắn.
Nghĩ vết thương trên người vết thương trên người Cố Khuynh Thành, tuy nói được hắn uy đan dược, cũng dùng linh lực trị liệu, nhưng bây giờ Cố Khuynh Thành cần chính là hảo hảo điều dưỡng, nên Mộ Quân Tà đối với mấy cái chướng ngại vật này, rất không kiên nhẫn.
Bốn người rõ ràng phát giác không nhịn được của Mộ Quân Tà, ba người nhất tề lui về phía sau một bước, nhường đường cho Mộ Quân Tà, Dạ Thương Lan một bên vẫn còn đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, ba người không hẹn mà cùng hướng Dạ Thương Lan nháy mắt, nhưng Dạ Thương Lan hình như nhìn không thấy, lấy ra tư thái như núi bất động.
Cũng may, con đường ba người nhường lại, cũng đủ Mộ Quân Tà ôm Cố Khuynh Thành đi qua.
Mộ Quân Tà quải niệm Cố Khuynh Thành, đối với phản ứng của Dạ Thương Lan, không lưu ý lắm, cất bước lướt qua mấy người, đi ra ngoài tử vong chi vực, nhưng đi ngang qua bên người Dạ Thương Lan người này không biết đứt dây thần kinh nào, giơ cánh tay lên cản Mộ Quân Tà lại.
“Thương Lan!” Đại trưởng lão thấy phản ứng của Dạ Thương Lan biến sắc, thấp giọng cảnh cáo một câu, nhưng Dạ Thương Lan lại có tai như điếc.
Thấy thế, đại trưởng lão tức giận đến sắp hộc máu.

Tu Văn cũng mau chạy ra đây, khuyên nhủ: “Chiến vương gia, trên người Khuynh Thành nha đầu nhất định có thương tích, để nàng mau về chữa thương đi.”
Tu Văn nói lời này, rõ ràng cao hơn đại trưởng lão. Kỳ thực, nhìn thấu bất đồng của Dạ Thương Lan đối với Cố Khuynh Thành, không chỉ một mình đại trưởng lão, Tu Văn cũng đã nhìn ra, nhưng càng là lúc này. càng không thể nhắc Mộ Quân Tà, bởi vì tình địch gặp mặt đặc biệt đỏ mắt a!
Nên, lúc này Tu Văn mới cố ý đem trọng tâm câu chuyện, toàn bộ tụ tập trên người Cố Khuynh Thành, hy vọng như vậy, để Dạ Thương Lan khôi phục chút lý trí, dù cho không thể khôi phục, cũng hy vọng hắn lo lắng trạng huống của Cố Khuynh Thành, mau nhường đường.
Chỉ cần Dạ Thương Lan nhường, mượn cớ gì, cũng trở nên không quan trọng.
Mấu chốt là, Dạ Thương Lan như tiễn, nghe được công khai ám chỉ của Tu Văn cùng đại trưởng lão, nhưng vẫn là không nhúc nhích làm chướng ngại vật tiêu chuẩn, Tu Văn cùng đại trưởng lão thấy vậy, nhất tề liếc mắt nhìn trời, trong lòng yên lặng nói: Dạ Thương Lan, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.
Một bên Ngọc Vô Thương nhìn thấy cái tình huống này, âm thầm may mắn, may mà hắn thông minh, không có ngăn Dạ Thương Lan, bằng không không chỉ ngăn không được Dạ Thương Lan nói không chừng còn tự kéo mình vào.
“Tránh ra.” Mộ Quân Tà hết sạch sự kiên nhẫn của mình, lạnh như băng phun ra hai chữ.
“Bổn vương muốn gặp Cố Khuynh Thành.” Chung quy khí thế thua một đoạn Dạ Thương Lan vẫn là nói ra ý nghĩ của chính mình, hắn thầm xác nhận, Cố Khuynh Thành có bình yên vô sự hay không, không có ý tưởng khác, nhưng hắn đến cách nghĩ này cũng không nên có. Bởi vì, Mộ Quân Tà không cho phép, bất luận kẻ nào mơ ước nữ nhân của hắn!
“Muốn chết, bổn tôn thành toàn ngươi.” Mộ Quân Tà bỗng nhiên xuất thủ, một tay ôm Cố Khuynh Thành, một tay giơ lên, gọi ra hai lưỡi thương.
Hai lưỡi thương là thần vật, chỉ cần ý niệm của Mộ Quân Tà khẽ động, liền tự động công kích Dạ Thương Lan.
Dạ Thương Lan thực lực tốt, dưới hai lưỡi thương hạ đến một chiêu cũng không có tránh thoát, liền bị hai lưỡi thương đánh ngã xuống đất, phốc thử… Phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt trừng to, liền ngất đi.
vongthuuyen.com
“Thương Lan!” Đại trưởng lão đau lòng ngoại sinh, vội vã chạy đến bên người Dạ Thương Lan, nâng hắn dậy, kiểm tra tình huống của hắn. Thấy khí tức của Dạ Thương Lan mặc dù yếu, nhưng không có nguy hiểm mạng sống, đại trưởng lão liền biết, đây là Mộ Quân Tà cố ý nhường, lại nhanh lên quay đầu, thiên ân vạn tạ Mộ Quân Tà.
Nhưng Mộ Quân Tà không nhìn đại trưởng lão, gọi hắc long ra, nhẹ nhàng nhảy hắc long lên, nhưng không có lập tức để hắc long đứng dậy, mà là lãnh bang bang nói: “Còn không ra đây?”
Mấy người khác nghe vậy, vẻ mặt không giải thích được, không biết Mộ Quân Tà đang nói ai.
Lúc này, thác nước xuất hiện phản ứng lần nữa, chỉ thấy lôi long hóa thành hình người, từ thủy mạc đi ra.
Đám người Tu Văn chưa từng thấy qua lôi long hóa thành hình người, thầm nghĩ: Ai vậy, làm sao sẽ từ sau thác đi ra?

Ngọc Vô Thương càng buồn bực, tốt xấu hắn cũng ở ngoài tại thác nước giữ một ngày một đêm, vẫn chưa nhìn thấy có người đi vào, làm sao sẽ đột nhiên có tới một người?
Khụ khụ… Tuy rằng vóc người khó coi, nhưng người cao mã đại, hắn bất định sẽ không sót!
“Theo.” Thanh âm của Mộ Quân Tà lạnh lùng, dứt lời, hắc long liền đứng dậy, bay lên không.
Lôi long nghe được thanh âm của Mộ Quân Tà, sợ run lên, hắn xem như là phát hiện nam nhân này đáng sợ, lấy lực lượng của hắn, dù cho thời kỳ toàn thịnh, cũng không phải đối thủ của nam nhân này, sợ đồng thời lôi long rất muốn biết, thực lực của Mộ Quân Tà, đến cùng bao nhiêu?
Vì sao, hắn đều nhìn không thấu thực lực của Mộ Quân Tà?
Ai… Còn chưa phải suy nghĩm lúc này đuổi theo Mộ Quân Tà quan trọng hơn!
Lôi long ám thán mạng của mình không tốt, cư nhiên vừa ra tới, đụng phải Mộ Quân Tà, thở dài cũng không làm nên chuyện gì, bởi vì, lực lượng của Mộ Quân Tà, thật sự là quá cường đại, hắn chỉ có thể yên lặng đứng dậy đuổi theo, lưu bốn người đứng ngây ngốc trong tử vong chi vực.
“Hắn, hắn là lôi long!” Trong bốn người, Tu Văn kiến thức rộng rãi nhất, hơi thở hoa văn hòa khí trên người lúc lôi long đi qua nhìn thấu được lôi long.
Ngọc Vô Thương vừa nghe, lập tức kinh ngạc nói: “Sư phụ, ngươi nói đại hán kia, là lôi long?”
“Không sai, chính là hắn!” Tu Văn khẳng định khẳng định, hắn mẫn cảm dị thường với hương vị, nhất là trên người lôi long, long vị nặng như vậy, chỉ cẩn thận vừa ngửi, có thể phân biệt ra được/
“Khụ!” Nghe vậy, Ngọc Vô Thương trọng trọng ho khan một tiếng, không có hình tượng chút nào bật cười, lôi long này hóa thành hình người thực sự quá…kỳ!
Ngay thời gian mấy người nghị luận ầm ỉ với thân phận của lôi long, Mộ Quân Tà cùng lôi long một trước một sau, về tới học viện Thanh Minh.
Sở dĩ tuyển trạch trở lại học viện Thanh Minh, là bởi vì Mộ Quân Tà cảm thấy, hiện nay cái chỗ này tương đối thích hợp với Cố Khuynh Thành.
Hiện tại Khuynh Thành một thân thương, trở lại Cố gia khẳng định không được, mà Ám Dạ thần điện của hắn, lúc này không thích hợp cho Cố Khuynh Thành dưỡng thương, nghĩ tới nghĩ lui, Mộ Quân Tà vẫn là lựa chọn học viện Thanh Minh, dù sao Khuynh Thành bây giờ là học sinh của học viện Thanh Minh, tương lai còn phải luyện trong Đoạn Thiên tháp, cũng sẽ phải thông qua học viện Thanh Minh tham gia tranh phách hội, kiên quyết không thể đột ngột ly khai.
Từ trở lại Hoa uyển, Mộ Quân Tà ôm Cố Khuynh Thành trực tiếp lên lầu hai, kinh qua lầu một, gọi Hoa Huyên cùng Minh Trường Phong còn đang ngủ say.
Minh Trường Phong vừa thấy, Cố Khuynh Thành được Mộ Quân Tà ôm trở về, phía sau còn người xa lạ theo đuôi, vội vàng hỏi: “Đây là thế nào?”

Bình Luận (0)
Comment