Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 211

CHƯƠNG 211: TÂM KINH, ĐẮC PHU NHƯ VẬY
Editor: Luna Huang
Dã ngoại thí luyện của Học viện Thanh Minh lúc này mới bắt đầu chưa được vài ngày, Cố Khuynh Thành hôn mê, được Mộ Quân Tà bế trở về, Minh Trường Phong cùng Hoa Huyên, đều không khỏi lo lắng.
Nghe được lời của Minh Trường Phong, Hoa Huyên cũng lập tức hỏi: “Đúng vậy, đến tột cùng chuyện gì xảy ra, các ngươi nói rõ ràng a?”
“A Thất bị thương, ngươi theo bổn tôn qua đây, thay A Thất lau thân thể một chút.” Khẩu khí của Mộ Quân Tà bất thiện, nếu không phải Khuynh Thành một thân thương, cần lau cấp bách, hắn cũng sẽ không gọi Hoa Huyên tới, nói cho cùng, hắn là không muốn mượn tay người khác, nhưng bây giờ không phải lúc, tối thiểu không phải là thời gian hắn chạm Khuynh Thành.
“Nga! Hảo!” Hoa Huyên nghe vậy, vội vội vàng vàng theo bước chân của Mộ Quân Tà đi lên lầu, Minh Trường Phong phía sau cả tiếng dặn: “Huyên nhi, nàng cẩn thận một chút!” Cả người Cố Khuynh Thành đều là thương, lơ là nói không chừng sẽ xuất hiện ngoài ý muốn, Minh Trường Phong biết, Hoa Huyên lại là một thiên kim tiểu thư chưa từng chăm sóc người, hắn thực sự là sợ Hoa Huyên tay chân vụng về, chẳng những không giúp được Cố Khuynh Thành ngược lại sẽ hại nàng.
Kỳ thực, không chỉ có Minh Trường Phong có lo lắng này, Mộ Quân Tà cũng có, nên đưa Cố Khuynh Thành vào tẩy thất, sau đó giữ cửa, chỉ cần bên trong có một chút xíu động tĩnh, hắn sẽ trước tiên vọt vào.
Hoa Huyên thấy vẻ mặt hàn khí của Mộ Quân Tà tràn đầy đều là lo lắng, đối với một nam nhân như vậy, bỗng nhiên có toàn bộ nhận thức mới, Khuynh Thành cùng hắn một chỗ, nhất định sẽ không thụ ủy khuất.
Trên đời này, tìm một nam nhân thật lòng sao mà khó quá?
Nhất là nam nhân này quyền cao chức trọng, thực lực phi phàm, lại cam nguyện vì nàng làm hộ vệ, chỉ có thể nói hắn thực sự rất yêu nàng.
Hoa Huyên nhếch miệng cười cười, cầm lấy khăn sạch sẽ, đẩy cửa phòng tắm ra, đi vào, khi Hoa Huyên thấy cả người Cố Khuynh Thành đều là thương, toàn thân cao thấp không có nửa điểm thịt lành lặn, nàng thiếu chút nữa thất thanh thét lên, đây quá quá quá… Ngoan!
Hoa Huyên thiết nghĩ qua không ít tràng cảnh, cũng nghĩ tới vết thương trên người Cố Khuynh Thành cũng không nhẹ, bằng không Mộ Quân Tà cũng không đến mức lo lắng như vậy, mà khi nàng thấy, nhịn không được hết hồn.
Vọng Thư Uyển

Lúc này Cố Khuynh Thành giống như một người máu, ngồi ở trong thùng gỗ, quần áo cả người dính máu, đã bị cởi ra, chỉ có một thân vết thương xúc mục kinh tâm, da bong tróc, hiện lên vẻ tái nhợt, có vết thương vẫn còn đang rỉ máu, hơn nữa máu của Cố Khuynh Thành, đúng là đạm kim sắc!
Hô hấp của Hoa Huyên bị kiềm hãm, con ngươi khẽ nhếch, Hoa phu nhân cũng chính là mẫu thân của nàng từng nói qua, mảnh đại lục này, còn có vị diện khác, người của những vị diện này, cùng bọn họ bất đồng, mà bất đồng duy nhất, chính là huyết mạch!
Có người nói, vị diện cao nhất, tên là Thần Ma đại lục, người ở đó đều có máu đạm kim sắc.
(Luna: Wow, dần dần tiết lộ rồi nè)
Hoa phu nhân từng nói qua, lúc nàng còn trẻ đã từng tận mắt thấy một người bị đuổi giết, lưu lại máu, chính là đạm kim sắc, lúc đó Hoa phu nhân vẫn còn buồn bực, vì sao Linh Huyễn đại lục cũng có người có huyết mạch đạm kim sắc, nhưng trong lúc nguy cấp, Hoa phu nhân chỉ muốn không bị liên lụy, tự nhiên sẽ không xuất thủ cứu giúp, kết quả cũng khẳng định không biết đây hết thảy là vì sao.
Trong truyền thuyết, chỉ có người thượng vị diện, mới xuất hiện huyết mạch dị dạng, hiện tại Hoa Huyên ở trên người Cố Khuynh Thành thấy được, điều này làm cho Hoa Huyên kinh ngạc không thôi, khăn sạch trong tay, chẳng biết lúc nào đã rơi xuống đất.
Hoa Huyên lảo đảo lui về phía sau một bước, phía sau lưng đụng phải ván cửa, phát sinh thanh âm không nhỏ đưa tới chú ý của Mộ Quân Tà, chỉ nghe âm thanh động đất thanh lãnh từ mặt bên kia của cánh cửa truyền đến, “Làm sao vậy?”
“Không, không có gì…” Hoa Huyên hít sâu một hơi, tay run run, nhặt khăn trên đất lên, thấp thỏm đi đến chỗ Cố Khuynh Thành.
Vào lúc này, thanh âm của Mộ Quân Tà vang lên lần nữa: “Bất luận ngươi thấy cái gì, ra khỏi gian phòng này, tốt nhất toàn bộ quên hết, không nên nhắc tới với bất luận kẻ nào. Đương nhiên, nếu như ngươi không quên được, bổn tôn sẽ giúp ngươi một tay.”
Mộ Quân Tà thúc thủ mà đứng ở cửa, trên người bị máu của Cố Khuynh Thành làm ướt, nhưng bởi y phục của hắn là giáng tử sắc, không nhìn kỹ, cũng nhìn không ra đạm kim sắc. Hơn nữa, lúc hắn ôm Cố Khuynh Thành, ánh mắt mọi người, đều trên người Cố Khuynh Thành, cũng không có ai chú ý tới hắn.
Nhưng hôm nay, trong phòng tắm cũng chỉ có một mình Hoa Huyên, dị tượng của Cố Khuynh Thành, sợ là bị Hoa Huyên nhìn thấu. Nên hắn phải cảnh cáo.
Nếu Hoa Huyên không để ý cảnh cáo của hắn, chọn đem chuyện này tuyên dương ra ngoài, hắn không ngại giúp Hoa Huyên một tay, phải biết rằng, chỉ có người chết mới sẽ không nói ra bí mật.

Hoa Huyên tự nhiên nghe được ý cảnh cáo trong lời nói của Mộ Quân Tà, mặc kệ Mộ Quân Tà có thể nhìn thấy hay không như đồ giã tỏi, liều mạng gật đầu, trong thanh âm tràn đầy sợ hãi, “Ta đã biết, ngươi yên tâm, ta sẽ không nói.”
Dù cho Mộ Quân Tà không cảnh cáo nàng, nàng cũng sẽ không đem chuyện này nói cho bất luận kẻ nào, bao gồm cả Minh Trường Phong.
Bởi vì, Cố Khuynh Thành không chỉ có là biểu muội của Minh Trường Phong, cũng là ân nhân cứu mạng của nàng và Minh Trường Phong. Tuy nói Hoa Huyên tùy tiện, tính tình không tính là quá tốt, nhưng cũng biết thị phi khúc chiết, cũng biết ân cứu mạng quan trọng, cho nên nàng sớm dự định rồi, trước mắt thấy tất cả từ giờ trở đi, nàng chọn quên.
Quên sạch, một chút cũng không chừa!
Nghe được Hoa Huyên bảo chứng, đầu mày đẹp mắt nhíu lại của Mộ Quân Tà liền khôi phục như thường, chỉ là mâu tử thâm thúy càng thêm sâu thẳm, chỗ sâu nhất, lượn lờ đau lòng.
Cho dù biết, Cố Khuynh Thành không có nguy hiểm tính mạng, hắn vẫn đau lòng. Nhưng đau lòng nữa, cũng như không, hiện tại quan trọng nhất là trị liệu vết thương trên người Cố Khuynh Thành.
Không có nghe được thanh âm của Mộ Quân Tà truyền đến nữa, Hoa Huyên hít một hơi thật sâu, tận lực bình phục lại tim đang nhảy bang bang, đi tới cạnh thùng gỗ, múc nước suối sạch sẽ, lau máu cùng vết thương trên người Cố Khuynh Thành từng chút một.
Bỗng nhiên, Hoa Huyên nhớ lại, Minh Trường Phong đã từng nói, vết thương trên người nàng, tất cả đều là Cố Khuynh Thành một mình xử lý, khi đó vết thương trên người nàng tràn đầy bẩn, so với Cố Khuynh Thành vẫn là khó có thể thanh lý, không biết Cố Khuynh Thành có phải cũng thận trọng giống nàng lúc này hay không?
Nước ấm đụng tới da của Cố Khuynh Thành, vết máu này theo nước ấm chảy xuống, thấy cái này Hoa Huyên cười cười.
Cố Khuynh Thành may mắn, có Mộ Quân Tà chiếu cố nàng.
Phải biết rằng, vết thương trên người Cố Khuynh Thành tuy nhiều, nhưng cũng may có linh lực cùng máu trong tim của Mộ Quân Tà khống chế, người dùng máu trong tim, trước khi khỏi hẳn chỉ cần là tu luyện giả đều có thể nhìn ra.
Vì Cố Khuynh Thành, Mộ Quân Tà thâu hết linh lực của mình thậm chí nỡ dùng máu trong tim, ổn định tình huống của Cố Khuynh Thành, có thể thấy được hắn có bao nhiêu yêu Cố Khuynh Thành.

Cũng chính bởi vì vậy, Hoa Huyên mới cảm thấy, Cố Khuynh Thành may mắn.
Được phu như vậy, đâu chỉ may mắn?
Hoa Huyên thở dài, tiếp tục dọn dẹp vết thương trên người Cố Khuynh Thành, bất quá, có Mộ Quân Tà động tay trước, vết thương của Cố Khuynh Thành, cực kỳ dễ thanh lý, sau nửa giờ, Hoa Huyên đã tẩy sạch thân thể của Cố Khuynh Thành, lại đổi nước tẩy lần nữa.
Như vậy phản phục hai lần, Hoa Huyên mới dừng tay.
Lau khô nước trên người Cố Khuynh Thành, Hoa Huyên cầm lấy áo choàng sạch sẽ Mộ Quân Tà từ lâu chuẩn bị xong một bên, bọc Cố Khuynh Thành lại, mở cửa, hướng về phía Mộ Quân Tà nói: “Ta đã thay Khuynh Thành dọn dẹp xong, ngươi ôm nàng ra ngoài đi.”
Nàng không phải là Cố Khuynh Thành, không có khí lực lớn như vậy, có thể ôm lấy Cố Khuynh Thành, huống hồ Mộ Quân Tà vẫn còn, khổ lực như thế, tự nhiên là để phu quân làm.
Mộ Quân Tà nghe vậy, không nói hai lời, sải bước đi vào, ôm lấy Cố Khuynh Thành, thẳng sau khi để Cố Khuynh Thành xuống, lấy ra một lọ đan dược và thuốc trị thương thoa ngoài da, đưa cho Hoa Huyên, “Thay nàng thoa thuốc.”
vongthuuyen.com
“Cái kia… Tôn thượng, vẫn là ngươi tự thoa thuốc cho Khuynh Thành đi, ta khí lực nhỏ, thuốc trị thương này phải dùng lực, ta sợ tay chân ta vụng về, làm không tốt, để Khuynh Thành chịu khổ.” Hoa Huyên tự vươn tay mảnh khảnh của mình ra, biểu thị khí lực của nàng thực sự rất nhỏ, ‘Thể lực trọng’ như vậy không thích hợp với nàng.
Thế nhưng, người sáng suốt cũng nhìn ra được, Hoa Huyên đều là mượn cớ, hơn nữa còn là mượn cớ cực kỳ ti tiện.
Hết lần này tới lần khác là mượn cớ như vậy, thập phần hữu hiệu.
Mộ Quân Tà thu tay về, đổ dược phẩm vào tay mình, nhìn cũng không nhìn Hoa Huyên, lạnh lùng thốt: “Đi ra ngoài.”
“Ân ân ân, ta đi ngay.” Hoa Huyên liên tục không ngừng ly khai ngọa thất, lúc gần đi, tỉ mỉ thay Mộ Quân Tà đóng cửa. Vốn có lúc này đúng lúc là thời gian nam nhân biểu hiện, Mộ Quân Tà lại cứ để cho nàng thay hắn làm, hoàn toàn không biết chủ động.
Hoa Huyên không thể làm gì khác hơn là nghĩ ra một cái biện pháp như thế, thành toàn Mộ Quân Tà.

Hoa Huyên đi rồi, Mộ Quân Tà nhìn Cố Khuynh Thành đang ngủ mê man một mắt, cảm giác Cố Khuynh Thành mềm mại, trong lòng cũng trong lòng cũng thay đổi mềm nhũn.
Tạm thời đặt hai bình dược qua một bên giường, Mộ Quân Tà đỡ Cố Khuynh Thành lên, xoay người dựa đầu giường ngồi xuống, lại để cho Cố Khuynh Thành đối mắt với ngực hắn, bắt đầu thay Cố Khuynh Thành bôi thuốc.
Vốn có, da Cố Khuynh Thành trắng nõn, lưng càng oánh nhuận như ngọc, hết sức dễ nhìn, nhưng lúc này lại hiện đầy vết thương, cho dù đã rửa, nhìn qua dữ tợn như trước không gì sánh được.
Mộ Quân Tà nhíu mi lại, trong lòng lại bắt đầu đau, nhưng đau lòng nữa, vẫn là phải bôi thuốc.
Lấy hai bình dược, Mộ Quân Tà để một viên thuốc vào trong miệng Cố Khuynh Thành trước, để cho nàng ăn vào, Cố Khuynh Thành lại cắn chặt hàm răng, căn bản không có thể thuận lợi ăn đan dược.
Mộ Quân Tà thấy thế, đầu mày khẩn túc, dùng một tay, nỗ lực đẩy miệng của Cố Khuynh Thành ra, nhưng khí lực của Cố Khuynh Thành rất lớn, cắn chặt khớp hàm, để Mộ Quân Tà căn bản mở không ra, nếu mạnh hắn sợ làm đau Cố Khuynh Thành, không dám dùng khí lực quá lớn, nên cuối cùng vẫn là không có thành công.
Trầm tư một hồi, Mộ Quân Tà bỗng nhiên cúi đầu, ngậm môi của Cố Khuynh Thành, dùng đầu lưỡi mở khớp hàm của Cố Khuynh Thành, nhưng Mộ Quân Tà còn chưa kịp rút lui, một cổ tinh điềm từ trong miệng Cố Khuynh Thành chảy vào trong miệng hắn.
Sắc mặt của Mộ Quân Tà hàn hàn, trong con ngươi yên tĩnh sâu không thấy đáy phụt ra một hàn quang, trách không được A Thất cắn chặt hàm răng không buông, nguyên lai là đến bên trong cũng bị thương sao?
Trong lòng hơi đau xót, Mộ Quân Tà không có ly khai môi của Cố Khuynh Thành, mà là tùy ý máu chảy vào trong miệng hắn, dùng đầu lưỡi là khăn, toàn bộ lau sạch của trong miệng Cố Khuynh Thành, sau đó mới ngẩng đầu phụ máu ra.
Ngay sau đó, Mộ Quân Tà trên không trung lấy trà trên bàn, uống một hớp, lần thứ hai phủ lên môi Cố Khuynh Thành, rót nước vào trong miệng của nàng, phản phục vài lần như vậy, sau đó hắn lại đem nước nhuộm máu hút ra.
Vài lần như vậy thẳng đến rửa sạch toàn bộ máu trong miệng Cố Khuynh Thành, lúc này mới đem đan dược rót vào trong miệng Cố Khuynh Thành, dùng đầu lưỡi mở khớp hàm của nàng, để Cố Khuynh Thành thuận lợi ăn đan dược.
Thấy Cố Khuynh Thành ăn đan dược vào, Mộ Quân Tà bắt đầu thay nàng bôi thuốc.
Trong hộp thủy tinh thâm lục nho nhỏ, chứa thuốc trị thương là thượng hạng, là đám người của Ám Dạ thần điện chuyên môn vì hắn luyện chế, đan dược bình thường, có thể là dược hoàn có thể là dược tán, mà thuốc trị thương này dạng mỡ, thích hợp dùng cho ngoại thương nhất.
Mộ Quân Tà lấy đầu ngón tay, lấy chút thuốc mỡ, chậm rãi bôi trên người Cố Khuynh Thành.

Bình Luận (0)
Comment