Âu Dương Hoàng vẻ mặt trầm ngâm, mệt mỏi, nhắm mắt ngã người ra sau ghế. Khoát tay ra hiệu cho đám hạ nhân lui ra ngoài.
Âu Dương Hạ ôm Giang thị vì quá kích động mà ngất xỉu. Nhìn thân hình gầy gò, gương mặt tái nhợt của nữ nhân mình ôm trong lòng, Âu Dương Hạ đau lòng không thôi.
Lại đưa mắt nhìn nữ nhi thân sinh bị bỏ rơi suốt mười hai năm qua, nghĩ đến những đau khổ mà nàng phải chịu, không nhịn được, hốc mắt hắn đỏ lên: "Tâm nhi! Tất cả là chúng ta nợ con, nhưng cũng là vạn bất đắc dĩ."
Trong lòng Âu Dương Hoàng ngũ vị tạp trần, trên mặt tràn đầy giằng co. Thật lâu sau, ông mở mắt, lẳng lặng nhìn Băng Tâm còn đang mờ mịt, chưa hiểu sự tình: "Con có biết vì sao năm đó ta đưa con vào tiểu viện đó không?"
Nhìn ánh mắt chán ghét cùng phẫn hận của Phù Dung. Băng Tâm chợt lấy lại bình tĩnh, gương mặt khôi phục lại vẻ lạnh nhạt như trước. Nàng nhướng mày, cười nhạt: "Còn có thể vì sao? Không phải vì các người nói, ta chính là tai tinh? Ta sẽ đem lại tai họa đến cho cả gia tộc à?" Giọng nàng rất nhỏ, rất nhẹ, nhưng không che giấu vẻ khinh thường cùng châm biếm trong đó.
"Không, con sai rồi. Nha đầu, mọi chuyện không như con nghĩ đâu." Âu Dương Hoàng nhìn nàng, gấp gáp nói. Ánh mắt mê man nhìn vào khoảng không vô định, dường như hắn đang hồi tưởng lại chuyện xưa. Âm thanh xen lẫn một chút bi thương.
"Năm đó khi mẫu thân con mang thai, bất ngờ một lão giả xuất hiện. Hắn nói con chính là nhân tài, tuy nhiên khi vừa sinh con ra, phải cách xa phụ mẫu, cách xa tất cả người thân. Đến năm đủ mười hai tuổi mới được nhận tổ quy tông. Nếu không, tai họa sẽ giáng xuống.
Ta lúc đó không tin, nên xem thường bỏ qua lời hắn, còn xua đuổi hắn đi.
Thật lâu sau này ta mới biết, người hôm đó chính là Từ Nghiêm Lão Giả. Là một nhân vật ai nghe đến tên đều phải cúi đầu kính nể, ngay cả hoàng đế của tứ đại đế quốc cũng phải nhúng nhường ba phần.
Là một võ thánh, hắn còn là luyện đan sư cấp 7. Luyện đan sư ở đây được chia ra làm chín cấp.
Phải biết rằng luyện đan sư rất ít, luyện đan sư cấp 7 lại càng ít. Tính ra trên toàn bộ đại lục này chỉ có vài người đạt đến trình độ đó.
Không những thế, hắn còn có thể đoán trước tương lai, vì thế địa vị của hắn ở tứ đại đế quốc rất cao.
Tối đêm đó con được sinh ra. Đêm đó dị tượng xuất hiện, không gian như bị uốn cong, phút chốc tiếng rồng ngâm vang vọng khắp nơi. Một con Kim Long to lớn bay vòng vòng trên mái nhà rồi biến mất một cách kì lạ.
Cảnh tưởng kì dị trước nay chưa từng có. Mọi người kinh ngạc, vì trước giờ chưa từng thấy hoặc nghe nói về Long Tộc có sinh sống ở trên đại lục này. Có chăng cũng là trong suy nghĩ của mỗi người mà thôi.
Ai cũng nghĩ đây chính là phúc tinh. Cho đến khi nãi nãi con qua đời vì một căn bệnh lạ, các nha hoàn cùng hạ nhân cũng chết bất đắc kỳ tử.
Từ Nghiêm Lão Giả lại xuất hiện lần nữa, vẻ mặt hắn trầm trọng, vô cùng nghiêm túc nói, nếu không đưa con cách li gia đình, qua năm hai tuổi con sẽ chết. Bất đắc dĩ ta mới đưa con ra tiểu viện. Mẫu thân con cũng vì vậy mà đau buồn rồi sinh bệnh.
Chưa đủ mười hai tuổi thì không được gặp mặt bất kì người thân nào, nên ta mới giao cho bà tử phụ trách chăm sóc con, không nghĩ tới con lại phải chịu khổ."
Băng Tâm vẫn trầm mặc không lên tiếng, trong lòng kinh hãi nhưng trên mặt vẫn không chút cảm xúc nào. Sự thật này đến quá đột ngột, dù nàng có năng lực thừa nhận mạnh cỡ nào vẫn không thể chấp nhận ngay được.
Đưa mắt nhìn vẻ mặt kinh hoàng không thể tin được của Phù Dung, gương mặt ốm yếu gầy gò, bệnh tật đang an tĩnh ngủ say của Giang Thị. Ánh mắt lo lắng, muốn nói lại thôi của Âu Dương Hạ. Cuối cùng nàng vẫn lựa chọn im lặng quay đầu bước đi.
Nàng cần một thời gian để chấp nhận sự thật này.
Xem ra ngay từ đầu số mệnh đã sắp đặt sẵn chủ nhân thân thể này không sống quá mười hai tuổi. Nàng vẫn là phải xuyên về đây.
Thế giới này thật đúng là huyền huyễn.
[Lời tác giả: Do bận một ít công việc lại không có thời gian để chuyên tâm viết, tốc độ rùa bò giờ đổi thành tốc độ ốc sên bò. Thôi thì tạm ngưng vài ngày nhé. Hẹn gặp lại mọi người vào cuối tháng. Yên tâm, dù còn một độc giả ta vẫn sẽ viết. Chỉ là chậm thôi. Hì hì]