Đêm lạnh như nước, trăng sáng treo cao, tiểu viện vắng lặng thỉnh thoảng lại vang lên tiếng thở dài khe khẽ.
Băng Tâm nằm dài trên chiếc giường tre, hai tay gối sau đầu, mắt nhìn chằm chằm lên mái nhà đến thẫn thờ.
Tiểu Cửu duỗi người, thuận thế bước đến leo lên người nàng cuộc tròn, ngẩn cái đầu nhỏ nhìn nàng mò tò hỏi: "Chủ nhân, ngươi thở dài 28 lần rồi đó, có chuyện gì phiền hay sao? Đến đến, nói ta nghe, ta giúp ngươi phân ưu."
Băng Tâm ngồi dậy, vươn tay túm lấy cái vật lông trắng xù xù quăng ra khỏi bụng mình. Nàng nhíu mày mở miệng nói: "Tiểu Cửu, hai ngày nay hình như người lại mập thêm một vòng rồi? Ngươi lại chạy đi ăn vụn đồ ăn trong nhà bếp phủ tướng quân đúng không?" Vừa nói nàng vừa chọc chọc cái bụng tròn vo kia của Tiểu Cửu.
"Phân ưu thì không cần, chỉ là một chút chuyện về thân thể này mà thôi, nhưng giờ ta đã nghỉ thông suốt rồi." Băng Tâm nói tiếp.
Tiểu Cửu bất mãn dùng móng vuốt gạt tay nàng ra, xoay đầu sang chỗ khác, không chút khách khí quay mông về phía nàng,lầm bầm:
"Ta chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi, hiện tại chân tướng sự việc gia chủ đã nói rõ, ngươi dù sao cũng là hồn thế thân sống tiếp. Nếu nói ngươi may mắn thì phải buồn cho chính chủ. Hiện tại con đường tu luyện của ngươi còn rất dài, việc cần làm cũng không chỉ cứ ở tại chỗ này tu luyện từng chút một, cứ như vậy biết đến khi nào ngươi mới có thể tiến bộ? Theo ta thấy ngươi cứ chấp nhận sự thật, nhận tổ quy tông, xem như cho chính chủ của thân thể này có gia đình như nàng vẫn luôn mong muốn."
Băng Tâm gật nhẹ đầu tỏ vẻ tán thành. Thật ra suy nghĩ của Tiểu Cửu cũng không khác nàng là mấy. Ở cái nơi cường giả vi tôn này nàng cần nhất không phải là mỗi ngày ngồi ở đây chăm chỉ tu luyện, tài nguyên dùng để tu luyện cũng không thể thiếu.
Nếu nói người bình thường tu luyện không có tài nguyên hỗ trợ thì phải mất vài năm mới có thể đột phá. Nàng hiện tại lại có cơ hội rút ngắn thời gian há có thể bỏ qua?
Nói đến địa vị, tướng quân phủ không thấp. Nói đến tiền bạc, tướng quân phủ cũng không thiếu.
Trước kia còn ở hiện đại nàng luôn mong muốn mình sẽ trở thành một bác sĩ giỏi nhất, nổi tiếng nhất ai ai cũng biết. Giờ sống lại ở cái thế giới xa lạ này, nàng có mục tiêu mới, chính là đứng trên đỉnh cao nhìn xuống những kẻ đã từng chà đạp nàng, xem thường nàng. Dù không phải bản thân nàng thật sự nhưng nàng sẽ vì chủ nhân thân thể này, tính sổ từng người, từng người một.
Nghĩ đến đây Băng Tâm cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn, mỉm cười ôm lấy vật nhỏ còn đang giận dỗi, tay vuốt ve bộ lông trắng mềm xù xù.
"Ngày mai chúng ta sẽ đến gặp gia chủ." Băng Tâm khẽ cười, nhìn bộ dáng hưởng thụ đầy thỏa mãn của Tiểu Cửu nói.
Một người một thú cứ như thế im lặng nằm cạnh nhau chìm vào tu luyện.
Càng về đêm không gian càng lắng động, thỉnh thoảng chỉ vang lên tiếng côn trùng râm ran nỉ non hát khúc ca không tên.
Bỗng bên ngoài tiếng bước chân đạp nhẹ lên những chiếc lá khô rụng ngoài sân. Băng Tâm cùng Tiểu Cửu đồng thời mở mắt rời khỏi trạng thái tu luyện, nhưng mỗi người lại có một vẻ mặt kì quái khác nhau.
"Giờ này đã khuya như vậy ai lại đến đây chứ?" Băng Tâm lẩm bẩm.
"Theo ta đoán chắc chắn là người của phủ tướng quân rồi." Tiểu Cửu tự đắc mở miệng nói.
Băng Tâm khinh bỉ, liếc nhìn Tiểu Cửu: "Ngươi tưởng ai cũng ngốc như ngươi sao? Nơi này dù sao cũng là bên trong tướng quân phủ, không phải người của tướng quân phủ thì còn ai vào đây?"
Nàng ngồi thẳng người dậy, khoan thai bước đến chiếc bàn duy nhất trong phòng, tự nhiên trấn tĩnh rót cho mình một chén nước hớp một ngụm, chờ đợi vị khách không mời đêm khuya.
Không lâu sau, tiếng bước chân đã dừng lại ngay trước cửa phòng của nàng. Nhưng người khách đó vẫn chần chừ không gõ cửa, cứ đứng im dường như rất do dự.
Băng Tâm nhíu mày đứng đậy rời khỏi bàn, mắt khẽ đảo qua nhìn về Tiểu Cửu xong nàng lại bước ra mở cửa, xem vị đại nhân nào đêm hôm khuya khoắt lại tìm đến cái tiểu viện nát này của nàng.