Trận chiến diễn ra, những kẻ chặn đường chẳng hề hoang mang về số lượng, giống như những sát thủ hành nghề đã lâu dù cho pháp sư hay dược sư chỉ có thể công kích từ xa hay hỗ trợ thì họ vẫn né tránh được những đòn tấn công, dù hơi chật vật nhưng vẫn không để bị thương.
Mạnh Kỳ cùng Như Yến chọn người cùng chức nghiệp để thách thức, tuy những thú nhân xung quanh sẽ hỗ trợ nhưng hai người vẫn là người tấn công chính.
Anna cùng Yuta cũng chạy đến hỗ trợ, hai người không thể đến gần nên chỉ đứng từ xa, Anna thì trị thương cùng tăng các chỉ số, bởi vì không thể làm thế trong diện rộng nên cô chủ yếu vào bạn bè của mình, còn Yuta phụ trách bật lá chắn bảo vệ cô, dù sao trong trận chiến không ai là an toàn cả dù có đứng xa thế nào.
Trần Vũ Phong đứng phía sau nhìn hết mọi việc liền không khỏi dỡ khóc dỡ cười, đúng là một sự phối hợp đầy tuyệt vời không một chút lỗ hỏng, nhưng dường như bọn họ quên mất cái gì rồi đó, chắc chắn là quên mất rồi.
Những nkẻ cản đường sau khi đọ chiêu với bọn họ thì càng ra tay tàn nhẫn hơn, lúc đầu chỉ mang tâm lý khinh thường mà đối chiến, đến hiện tại không thể lơ là.
Hai tên đấu sĩ, cùng ba tên cuồng đao còn khá tốt, bọn chúng giống như kẻ điên mà liều mạng tấn công, những người khác thấy vậy càng thêm nghiêm túc mà chiến đấu.
Tên hộ vệ luôn ra sức bảo vệ tên dược sư cùng tên pháp sư nên trong những kẻ này hắn là người tơi tả nhất, quần áo hắn đã rách tơi tả, trên người xuất hiện rất nhiều vết thương, hơi thở bắt đầu nặng nhọc.
Tên dược sư chẳng thể làm gì ngoài việc trị thương cùng tăng sức mạnh cho những tên đang điên cuồng chiến đấu kia, dù hắn rất muốn giúp hộ vệ của mình nhưng đây là mệnh lệnh của đội trưởng, hắn không thể phân ra cho những người khác.
Tên pháp sư cũng chẳng thoải mái chút nào, hắn không ngừng tránh né rồi tấn công, nhưng chức nghiệp pháp sư này của hắn vẫn chỉ nằm ở mức đọc thần chú, tuy tốc độ cùng thần chú đã ngắn hơn những vẫn không thể bằng pháp sư mạnh nhất thế giới này.
Không những hắn phải bảo vệ bản thân mà còn phải phân tâm nhìn đến trận chiến của những người khác để kịp thời hỗ trợ.
Cũng bởi vì như thế ba tên này rất nhanh đã bị kiệt sức, bọn họ bị nhóm thú nhân vây quanh sau đó từng nhát kiếm đâm vào người.
Trần Vũ Phong nhìn ba người nằm trong vũng màu mà thở dài, tuy cậu không giết người bởi vì bản tâm không cho phép hai tay cậu nhuộm máu, nhưng không vì thế mà cậu ngăn cản người khác hoặc thấy người khác làm thế liền cảm thấy người đó độc ác.
Thế giới này không phải là thế giới cậu từng sinh sống, ở nơi này loạn lạc phân tranh, cá lớn có quyền nuốt cá bé, người lượng thiện chưa chắc sẽ sống sót nhưng người mạnh sẽ có cuộc sống.
Sau khi gi3t chết ba kẻ chặn đường nhóm người đối phó với họ liền chạy lại giúp đỡ những người khác đối phó với năm tên điên cuồng kia.
Những kẻ này đúng là người điên, bọn hắn chẳng để ý bạn đồng hành của mình đã chết, chỉ cầm vũ khí trong tay điên cuồng chém vào người được xem là mạnh nhất.
Trong lúc quan sát tình hình chiến đấu trước mặt, Trần Vũ Phong thoáng cảm giác phía sau có thứ gì đó đang hướng về phía mình, theo bản năng cậu liền né sang một bên sau đó móc chân đá về phía sau.
Vừa đá vừa nhìn về sau, nhưng cậu chẳng thấy gì, nhưng chân cậu lại đá trúng thứ gì đó trong khoảng không.
Sau khi đá xong, cậu không dừng lại mà thả sức mạnh ra xung quanh cảm nhận dao động nguyên tố của kẻ đánh lén để xác nhận vị trí sau đó trở tay rút thanh kiếm đựng trong túi tàng hình sau lưng ra để tấn công.
Bởi vì sự tấn công bất ngờ này của cậu mà khiến tên kia kinh ngạc mà kỹ năng bị mất hiệu quả, cả người hắn từ từ hiện ra trước mắt cậu.
Kẻ trước mặt cậu khá nhỏ khắn, trên mặt đeo một miếng khăn che một nữa, hai tay đeo bao tay nhưng bên trên để đầy kim tim cùng chùy thủ, chân cũng vậy.
Nhưng sau khi bị phát hiện, hắn không nói tiếng nào cả mà lao đến tấn công cả người tràn ngập sát khí.
Trần Vũ Phong cũng không lo ngại mà tiếp chiêu, tên sát thủ này không quá mạnh nhưng hắn rất liều lĩnh, dường như chẳng để tâm mạng sống của mình, hắn chỉ chăm chăm để giết được cậu mà không quan tâm đ ến mình có bị kiếm của cậu chém trúng không.
Sát thủ dùng hai thanh chùy thủ tấn công cậu, cậu cảm thấy thanh kiếm quá vướng víu liền bỏ lại nó sau lưng rồi rút hai hai cây chủy thủ trên bắp tay ra, trên người cậu dù sao cũng đến bốn cây, dù chùy thủ này được làm thủ công không thể so sánh với vũ khí chức nghiệp thì vẫn có cái để thay thế.
"A.
"
Trong lúc cậu tập trung đấu với sát thủ thì nghe tiếng hét của Như Yến, liền lo lắng xoay đầu, thì ra tên cuồng đao kia cá chết lưới rách dù bị đâm vào bụng cũng muốn kéo Như Yến chết cùng, nhưng khi thanh kiếm sắp đâm vào người cô thì Roma đã đẩy cô ra mà bị đâm chúng vào hông.
Trần Vũ Phong thấy vây cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lúc này cậu chợt cảm thấy sát ý đã cận kề dù né cũng không còn kẹp nữa, vì cậu cậu giơ thay chùy thủ ra đở nhưng vẫn bị lưỡi nhọn của chùy thủ đâm vào tay, cậu cắn răng ngăn lại tiếng rên trong miệng mà trở tay đâm chùy thủ vào bụng tên sát thủ.
"Rống.
" Đại Bạch vẫn đang giúp đỡ đối chiến với những kẻ chặn đường nhưng trong không khí bỗng nhiên thoang thoảng mùi máu tươi quen thuộc càng lúc càng đậm, sau khi xoay đầu nó nhìn thấy tay của cậu bị một thanh chùy thủ đâm vào liền không nhịn được mà rống lớn một tiếng sau đó tức giận mà lao qua, bây giờ trong mắt nó chỉ còn tên chết tiệt làm bị thương chủ nhân của nó mà thôi.