Tiếng rống của Đại Bạch cũng không khiến tên sát thủ sợ hãi, sau khi đâm bị thương tay cậu, hắn liền thừa thế xong lên rút chùy thủ rồi tiếp tục đâm xuống, mặc kệ vết thương không sâu ở bụng.
Không những thế động tác này của hắn càng khiến cho vết thương ở bụng bị ghim sau hơn.
"Điên rồi.
" Trần Vũ Phong cảm thán một tiếng rồi rút chùy thủ ra sau đó lui ra xa.
Nhưng tên sát thủ không buông tha, hắn tiếp tục đuổi theo tấn công mặc cho vết thương đang chảy rất nhiều máu.
"Rống.
" Đại Bạch chạy đến gần lao ra giữa hai người nó dùng đuôi quét mạnh về tên sát thủ, bởi vì tốc độ của nó quá nhanh mà tên sát thủ không kịp né tránh liền bị đập bây, va vào căn nhà đã bị đổ gần hết ở bên trái.
Mạnh Kỳ cùng những người khác tuy rất lo lắng nhưng vẫn không để mình mất tập trung, đối với những kẻ điên này một khi tạo cho bọn họ cơ hội thì đồng nghĩa với việc bản thân sẽ chết hoặc bị thương.
Bởi vì Roma bị thương nên Như Yến liền quăng cậu ta đến gần lá chắn của Yuta để cậu nhóc kéo người vào, vết thương tuy không nặng nhưng cũng mất khá nhiều máu vì vậy cần phải nghỉ ngơi một chút.
Anna cũng chữa thương cho Roma nên vết thương khép lại một cách nhanh chóng, một nữa cũng nhờ năng lực của thú nhân.
Bởi vì trong đoàn đã có người bị thương nên bọn họ càng thêm tập trung, ra tay càng thêm tàn nhẫn, mà những tên chặn đường thấy bọn họ như thế càng thêm hưng phấn cùng điên cuồng.
Mặc dù bọn họ đánh hội đồng nhưng những tên điên này dù cho thương tích đầy mình, máu chảy khá nhiều nhưng vẫn không ngừng lại hay mệt mỏi, đau đớn gi cả.
"Nhanh chóng kết thúc thôi.
" Ra hét lớn một tiếng sau đó dùng đao quét qua.
Những người khác cũng không tiếp tục chậm rãi nữa mà đồng loạt lên cùng lúc.
Còn bên phía Trần Vũ Phong.
sau khi Đại Bạch chạy qua liền dùng tốc độ nhanh chóng tấn công liên tục vào tên sát thủ, nó tức giận đến nỗi chẳng thèm đùa giỡn mà dùng sức mạnh khá lớn liên tục đánh vào người tên sát thủ, cho dù hắn có tàn hình Đại Bạch vẫn có thể nhìn thấy được mà đánh tiếp.
Từ lúc bắt đầu tên sát thủ đã tập trung vào cậu, cho dù nữa đường Đại Bạch bay vào nhưng mục đích của hắn vẫn không thay đổi, mặc cho Đại Bạch tấn công vào cơ thể thì hắn vẫn nhắm về phía cậu.
Đại Bạch thấy như thế càng thêm tức giận, nó không ngừng đánh lén người tên sát thủ, cả thân hình thì đứng chặn phía trước cậu, dù tên này có đi thế nào cũng chẳng thể vượt qua nó.
Trần Vũ Phong nhìn Đại Bạch mà bất lực đở trán, cậu chỉ vừa chơi đùa được một chút thôi mà, sao mọi chuyện lại thành ra thế này, rốt cuộc là tại sao Đại Bạch là giống như xem cậu là con trai mà nuôi dưỡng thế này.
Cậu tiếng lên một bước, định thương lượng một chút với Đại Bạch, nhưng chân vừa nhích lén thì Đại Bạch đã quay đầu gầm gừ với cậu, cả khuôn mặt nó đều biểu thị Cắm bước lên, nếu không nó cắn chết.
dường như muốn biểu thị độ đáng tin của khuôn mặt có còn nhe răng ra sau đó cắn mạnh một cái tạo ra âm thanh cành cạch.
Thấy nó như vậy Trần Vũ Phong chỉ đành rút chân về sau đó ngoan ngoãn đứng im một chỗ để nó bảo vệ, có vẻ như nếu cậu không biết cách ra lệnh cho nó thì cả đời này đừng mong giao tranh với người khác.
"Đúng là cảm giác bao bọc quá mức đây mà.
" Trần Vũ Phong than thở.
Nhưng cho dù than ngắn thở dài thế nào trong tâm của cậu lại cảm thấy ấm áp cùng hạnh phúc.
Đại Bạch sau khi cảnh cáo cậu xing liền không tiếp tục dùng đuôi nữa, nó lo lắng cậu nhìn lâu sẽ muốn bay vào liền nhanh chóng nhào cả người qua.
Nó giơ chân lên sau đó tát mạnh xuống người tên sát thủ khiến hắn bay ra xa, Đại Bạch không để hắn rơi xuống mà dùng tốc độ nhanh chóng phóng đến sau đó dùng đuôi cuộn hắn lại rồi quăng đi, sau đó nó tiếp tục chạy lại rồi dùng chân giẫm hắn rơi xuống.
Rầm.
Tiếng đập mạnh đến nổi mặt đất run chuyển, tên sát thủ bị Đại Bạch dẫm xuống đất tạo thành một cái hố to lớn.
Trần Vũ Phong lúc này mới đến gần, Đại Bạch nhìn cậu rồi nhẹ nhành nhảy ra khỏi hố.
Lúc này cậu mới nhìn thấy tên sát thủ, hắn nằm bên trong cái hố một cách tàn tạ, miếng không ngừng ho khan chảy máu, tay chân dường như gãy xương mà xụi lơ trên đất.
Trần Vũ Phong nhìn hắn mà đoán, có vẻ như những cú quăng của Đại Bạch khiến cho lục phủ ngũ tạng của tên sát thủ nát nhừ cả rồi mới khiến hẳn vừa ho vừa nôn thế này, hắn cũng chẳng còn một chút sức lực nào chỉ đành nằm đó chờ chết.
Lúc Đại Bạch ra tay nó đã chẳng muốn giết thẳng, thứ nó muốn là kẻ khiến cho chủ nhân nó bị thương phải đau đớn sống không bằng chết.
Đúng là suy nghĩ đáng sợ, nó cũng biết điều đó, vì vậy nó sẽ không nói cho cậu biết suy nghĩ của mình.
Nhưng có lẽ nó không ngờ tới dù nó có nói ra thì Trần Vũ Phong cũng không cảm thấy nó tàn nhẫn, bởi vì người không đụng ta, ta không đụng người nhưng nếu người đã chọc đến ta rồi thì sống chết phải trả hết.
Sau khi xử xong tên sát thủ, Đại Bạch liền xoay người tiếp tục tham gia vào trận chiến với năm tên chặn đường.
Đúng là những kẻ khó chơi, dù như thế nào, bị thương khắp người vẫn điên cuồng tấn công.
"Những tên này làm sao vậy.
" Anna quan sát trận chiến mà sốt ruột không thôi.
"Điên rồi, điên rồi mấy người này là sao vậy, tại sao bọn họ không ngừng lại mà càng lúc càng mạnh thế này.
"
Trần Vũ Phong vừa thoa thuốc lên vết thương vừa quan sát tình hình "Bên ta bất lợi rồi, những tên này có lẽ không còn là người nữa rồi, nếu tiếp tục dây dưa cả bọn sẽ chết.
"
Như vậy không thể được, cần phải tìm cách để giết năm người đó.
Trong lúc Trần Vũ Phong vẫn đang suy nghĩ thì Đại Bạch đã lao vào trận chiến, nó không dùng động tác dư thừa mà c ắn vào cổ một trong năm tên chặn đường sau đó bẻ sang một bên.
Tiếng xương gãy vang lên, đầu của tên kia bị Đại Bạch bẻ gãy, cả cơ thể tên đó liền xụi lơ không còn động đậy.
Đại Bạch làm xong liền nhả cổ ra, cơ thể tên đó liền ngã mạnh xuống đất, những người xung quanh đang giao chiến với hắn cũng kinh ngạc mà ngơ ngác.
Trần Vũ Phong ở bên ngoài thấy vậy liền nói lớn "Cổ, điểm yếu của họ là cái cổ.
"