Ôn Hoa chơi game xong đã khuya lắm rồi.
Đương nhiên nó sẽ chẳng rảnh đi tìm xem hai người kia đang làm gì nên lên thẳng tầng hai rửa mặt, chuẩn bị ngoan ngoãn đi ngủ.
Vừa đúng lúc Diệp Tịch Vụ từ trên tầng đi xuống, thấy nó thì cười: “Đồ đạc ngày mai chuẩn bị xong chưa?”
Ôn Hoa đành phải phải bảo: “Đều trong cặp sách hết rồi.”
Diệp Tịch Vụ hơi càm ràm uy hiếp nó: “Anh phải kiểm tra bài tập của cậu.”
Ôn Hoa không thể làm gì khác mà nhìn anh một cái.
Đương nhiên Diệp Tịch Vụ chỉ nói mà thôi.
Giản Tinh Lai đang ở tầng bốn vẽ sao.
Anh xuống tầng chỉ để mang quần áo thay ra ở bể bơi lúc trước xuống thôi.
Dì giúp việc đã dọn dẹp xong, chẳng còn gì cần làm nữa.
Ôn Hoa tắm rửa xong ra ngoài đã ngửi được mùi thơm từ phòng bếp.
Nó do dự mãi, vẫn không nhịn được mà xuống lần xem.
Nó đứng trên cầu thang, thò nửa người ra, thấy Diệp Tịch Vụ đang nấu bữa khuya trong bếp.
Ôn Hoa ngửi nhiều hơi đói nên cố ý hỏi: “Anh nấu gì ở đó đấy?”
Diệp Tịch Vụ quay đầu lại.
Anh còn đang mặc tạp dề, nhường ra nửa chỗ cho nó nhìn: “Mì kéo*.”
*Mì kéo hay mì kéo sợi (拉麵) là một loại mì sợi Trung Quốc, được tạo ra bằng cách xoắn, kéo dài và gấp bột thành sợi, theo truyền thống thì chúng được làm bằng tay và sử dụng ở dạng mì tươi.
mì kéo
Ôn Hoa chầm chậm mò xuống, bảo: “Em cũng muốn ăn.”
Diệp Tịch Vụ bật cười: “Chỉ cho cậu một ít thôi.”
Hai người ngồi quanh sô pha phòng khách chia nhau một nồi mì.
Diệp Tịch Vụ rất keo, chỉ cho nó một nửa.
Ôn Hoa gắp hai đũa đã không cho nữa.
Nó hơi cạn lời, cúi người phồng má nhìn Diệp Tịch Vụ.
“Nhìn anh cũng vô dụng thôi.” Diệp Tịch Vụ vừa ăn vừa gõ một cái lên cạnh nồi, “Còn lại là của anh cậu.”
Ôn Hoa mếu: “Vậy sao anh ấy không xuống ăn.”
Diệp Tịch Vụ tỏ vẻ đương nhiên bảo: “Anh mang lên cho cậu ấy.”
Ôn Hoa: “Anh ấy lớn hơn em, có phải không tay không chân gì đâu.”
Diệp Tịch Vụ: “Cậu ấy đang bận.”
Ôn Hoa trợn trắng mắt.
Diệp Tịch Vụ mang phần mì kéo còn lại ra, đổ nước sốt, hành lá cắt nhỏ vào.
Anh vừa đảo mấy cái, ngẩng đầu lên đã thấy Giản Tinh Lai đang đứng ở cầu thang.
Ôn Hoa ăn nốt gắp mì cuối cùng, miệng phồng phồng, nhìn Giản Tinh Lai chớp chớp mắt.
Giản Tinh Lai từ trên cao nhìn xuống nó.
Diệp Tịch Vụ không ngờ Giản Tinh Lai sẽ tự xuống, cầm bát gọi: “Vẽ xong rồi à? Qua ăn mì đi.”
Giản Tinh Lai lề mà lề mề xuống tới.
Hắn đi tới cạnh Ôn Hoa, đá đá chân: “Tránh ra.”
Ôn Hoa chẳng hiểu ra sao: “Bên cạnh ngồi được mà.”
Giản Tinh Lai không kiên nhẫn bảo: “Không phải mày ăn xong rồi à.”
“…” Ôn Hoa đành phải dịch sang bên cạnh.
Diệp Tịch Vụ đặt bát xuống trước mặt Giản Tinh Lai, cúi đầu hôn một cái cạnh trán hắn.
Ôn Hoa bĩu môi, nhưng vì ăn không no, không nỡ đi nên đành ai oán nhìn Giản Tinh Lai ăn mì.
Chẳng biết Giản Tinh Lai mắc cái tật xấu gì mà ăn cực kì chậm, nhai kỹ nuốt chậm chẳng khác nào đang thưởng thức món Pháp.
Ôn Hoa nhìn một hồi, không nhịn nổi: “Còn nữa không?” Nó hỏi Diệp Tịch Vụ.
Diệp Tịch Vụ đang rửa bát trong bếp, nghe vậy bèn mở tủ lạnh ra xem, bảo: “Còn một túi.”
Ôn Hoa vui vẻ: “Em muốn ăn nữa.”
Giản Tinh Lai ngẩng đầu lên khỏi bát mì, lạnh lùng bảo: “Tự nấu.”
Ôn Hoa: “…”
Thi thoảng Diệp Tịch Vụ mới dung túng cho thói quen ăn khuya này.
Ngày trước vì tiền bạc mà anh chịu không ít cực khổ nên đã tự rèn cho mình một nề nếp tốt, chỉ cần buổi tối Giản Tinh Lai không làm phiền anh quá khuya thì hầu như ngày nào anh cũng có thể ngủ sớm dậy sớm, thể dục, làm việc, công tác, sống một cuộc sống có quy luật.
Ôn Hoa tự nấu gói mì cuối cùng, vài đũa đã ăn hết sạch.
Diệp Tịch Vụ nhìn nó mấy lần, nhắc nhở: “Ăn ít thôi.”
Ôn Hoa lau miệng: “Em đang tuổi lớn.”
Diệp Tịch Vụ: “Cũng đang tuổi béo.” Anh dọn bát đũa của Giản Tinh Lai.
Lúc đến cạnh bàn, người đàn ông chẳng chịu ngoan ngoãn chút nào mà thò tay vào tạp dề anh.
“…” Diệp Tịch Vụ hơi bất đắc dĩ quay sang nhìn Giản Tinh Lai, “Cậu làm gì đấy?”
Động tác của Giản Tinh Lai vẫn không dừng lại.
Hắn vén một góc tạp dề lên, lòng bàn tay cách quần ngủ của Diệp Tịch Vụ dán lên mông anh, xoa rất nhẹ, chẳng hề có hơi hướm tình dục, rất nhẹ nhàng.
Diệp Tịch Vụ bị hắn xoa hơi ngứa ngáy trong lòng, chẳng lau bàn nữa, chân dài vòng qua ngồi lên đùi Giản Tinh Lai.
Anh duỗi tay ôm cổ đối phương.
Giản Tinh Lai ôm eo anh.
Ôn Hoa đứng ở cửa phòng bếp, đi cũng không được, trốn cũng chẳng xong, đành bảo: “Không biết xấu hổ.”
Giản Tinh Lai cuối cùng cũng phân tâm liếc sang nó, hơi ghét bỏ: “Rửa bát đi.”
Ôn Hoa: “Rửa xong rồi.”
Giản Tinh Lai: “Đi ngủ.”
Ôn Hoa buồn bực bảo: “Em có phải heo đâu mà vừa ăn no đã ngủ.”
Giản Tinh Lai lạnh nhạt: “Người ăn hai gói mì không có tư cách nói lời này.”
Ôn Hoa: “…”
May là Diệp Tịch Vụ không có ý định làm chuyện cấm trẻ em dưới mười tám tuổi ở phòng khách thật.
Anh dọn dẹp xong xuôi thì lên kiểm tra đồ đạc cần mang đi học ngày mai của Ôn Hoa.
Sau đó mới lên tầng cùng Giản Tinh Lai.
Tuy bị đuổi đi ngủ mấy lần nhưng Ôn Hoa không ngủ được.
Vì vậy đành mặt dày mày dạn theo chân hai người lớn lên tầng bốn.
Giản Tinh Lai lười đuổi nó, tiếp tục tô vẽ hoa và sao của hắn.
Diệp Tịch Vụ ở cạnh pha màu giúp hắn, thỉnh thoảng sẽ di chuyển vị trí cái thang.
Ôn Hoa nằm trên sàn nhà.
Nó ngẩng đầu nhìn những “Vì sao” mơ hồ phát sáng kia.
Đóa hoa chúng tạo thành như khảm nơi đám mây Ngân hà, có vị ngọt của mật ong, vừa cao cao tại thượng lại vừa kề cận lòng người.
“Bao giờ mới vẽ xong?” Ôn Hoa dụi mắt.
Nó ngáp một cái, hỏi.
Diệp Tịch Vụ: “Sắp xong rồi, cậu buồn ngủ à?”
Ôn Hoa lắc đầu, mí mắt sắp không trụ được.
Nó đổi tư thế ngắm “Sao”.
Giản Tinh Lai vẽ hoa Tịch Vụ rất đẹp, còn đẹp hơn cả hoa thật.
Diệp Tịch Vụ và Giản Tinh Lai dặm lại màu cho “ngôi sao” cuối cùng trên cành hoa xong.
Anh quay đầu liền thấy Ôn Hoa dạng chân dạng tay nằm trên sàn ngủ say sưa.
Giản Tinh Lai trèo xuống thang, nhìn Diệp Tịch Vụ mang chăn từ tầng ba lên.
“Để nó ngủ ở đây đi.” Diệp Tịch Vụ cười bảo.
Giản Tinh Lai lạnh lùng mỉa mai một câu: “Đúng là trẻ con.”
Diệp Tịch Vụ vui lắm.
Anh chống nạnh, nhìn “sao” cùng “hoa” khắp tường, dường như hơi cảm động, cầm lòng chẳng đặng cảm khái một câu: “Đẹp thật đấy.”
Giản Tinh Lai chẳng đáp lời.
Hắn giơ tay, đầu ngón tay quấn quanh tóc Diệp Tịch Vụ, quấn vài vòng, song chậm rãi bảo: “Em còn thứ khác cho anh.”
Diệp Tịch Vụ dĩ nhiên không nghĩ tới, không nhịn được hỏi hắn: “Thứ gì?”
Giản Tinh Lai há miệng, hơi mơ hồ thủ thỉ một câu: “Kiệu tám người khiêng.”
“Gì cơ…” Diệp Tịch Vụ tưởng mình nghe nhầm.
Giản Tinh Lai nhướng mày.
Hắn nhìn gương mặt Diệp Tịch Vụ đầy chăm chú, bảo: “Giản Lâm Chiêu bảo, muốn vào cửa nhà chúng em thì phải cưới hỏi đàng hoàng, kiệu tám người khiêng.”
Diệp Tịch Vụ: “…”
Giản Tinh Lai bình tĩnh bảo: “Vậy nên anh định lúc nào thì đồng ý kết hôn với em.”.