Dạo này sức khỏe Giản Bạch Tú có vẻ đã khá lên, không biết có phải do hồi quang phản chiếu hay không.
Mọi người không ai dám nói cũng chẳng ai muốn nói nhưng thật ra trong lòng đều hiểu rõ.
Sau khi tình hình của Giản Thế ổn định, Liên Kiều bắt đầu tập trung dưỡng già cùng Giản Bạch Tú.
Giản Lâm Chiêu giúp gánh vác một nửa áp lực công việc của Giản Tinh Lai, trang trại rượu của mình ở nước ngoài thì đành tạm thời để đó, nghĩ vậy bèn mang theo mấy chai rượu ngon suốt đêm bay về.
Giản Lâm Chiêu và Giản Bạch Tú đều biết chuyện Giản Tinh Lai một lòng muốn kết hôn nhưng luật trong nước chưa có.
Mà dựa theo suy nghĩ của Giản Tinh Lai thì không giấy tờ cũng phải có nghi thức, đã nói rằng cưới hỏi đàng hoàng, kiệu tám người khiêng thì một cái cũng không thể thiếu.
Từ khi Diệp Tịch Vụ biết ra là Giản Tinh Lai “muốn cưới” thì hơi có cảm giác không chân thật.
Thật ra chẳng phải là anh không muốn cưới mà do Diệp Tịch Vụ chưa từng đề cập về chuyện này với người khác.
Ở thành phố W – quê anh, mọi chuyện đều do mẹ anh quyết định.
Diệp Tịch Vụ chẳng giấu giếm xu hướng tính dục của mình.
Ban đầu bà cũng hơi bất ngờ nhưng thời gian dài, biết con trai mình nghiêm túc thì đành từ từ chấp nhận.
Dù sao con trai vất vả bao năm như vậy, vì nhà này mà phải buông bỏ thật nhiều.
Bây giờ mãi mới tốt lên, chỉ cần Diệp Tịch Vụ có thể vui vẻ thì bà làm mẹ còn gì mà không vui lòng nữa.
“Uống chút rượu không?” Chung Oánh chăm sóc hoa của mình, phân tâm nói chuyện với con trai.
Thật ra Diệp Tịch Vụ không dám chắc chút rượu này sẽ nhiều đến đâu nên chỉ đành mơ hồ “vâng” một tiếng.
Chung Oánh chẳng dễ bị lừa: “Lấy danh nghĩa gì?” Chiếc kéo trong tay bà là kéo mới, “Rắc” một tiếng, nhanh chóng cắt phăng một cành hoa.
“…” Diệp Tịch Vụ hơi hãi, “Mẹ cẩn thận tay.”
Chung Oánh lại “rắc” một tiếng, cắt một cành nữa.
Diệp Tịch Vụ: “…”
Chung Oánh phủi tay, bình tĩnh bảo: “Nghi thức thì cần có nhưng phải nói cho rõ ràng, là cưới không phải gả, nhà mẹ cũng là con trai, không phải mang vào nhà cậu ta sẽ thành người nhà cậu ta luôn.”
Diệp Tịch Vụ ho khan một tiếng, nén cười: “Nhất định rồi ạ, con cưới cậu ấy về cũng được mà.”
Chung Oánh liếc con trai mình, oán giận bảo: “Bao giờ dẫn về? Con dâu xấu cũng phải về ra mắt bố mẹ chồng chứ.”
Vì lý do sức khoẻ của ba anh nên Chung Oánh ít rời khỏi thành phố W.
Vậy nên muốn gặp mặt thì chỉ có thể là Giản Tinh Lai tới thành phố W để gặp.
Ý của Chung Oánh là không cần tới nhà hàng, bà sẽ đích thân nấu một bữa, coi như là thành ý gặp mặt.
Sau khi nghe Diệp Tịch Vụ nói chuyện này, rõ ràng Giản Tinh Lai bắt đầu căng thẳng.
“Chúng ta đi sớm một chút là được.” Diệp Tịch Vụ lại rất thoải mái.
Hôm nay anh đã đưa Ôn Hoa đến chỗ Giản Lâm Chiêu từ sớm, bây giờ đang cùng Giản Tinh Lai sắp xếp hành lý cho hai đến ba ngày.
Có vẻ là quá căng thẳng khi sắp phải gặp “mẹ chồng” nên một mình Giản Tinh Lai đã xếp quà đầy ắp một vali 28 inch.
Đối mặt mới một đống sản phẩm “cao cấp”, Diệp Tịch Vụ thật là đau đầu, Giản Tinh Lai còn đang tiếp tục bỏ thêm vào.
“Em mua mấy chậu hoa tốt.” Giản Tinh Lai để người ta dọn chậu hoa vào, giải thích, “Kỹ thuật của thợ thủ công trong Ngự Diêu Kim Chuyên*.”
*Ngự Diêu Kim Chuyên nghĩa là Gạch vàng lò Cung đình.
Gạch vàng là loại gạch nung truyền thống của TQ, chất lượng rất tốt, thường dùng trong hoàng gia.
Diệp Tịch Vụ: “…” Anh không hiểu, một cục gạch một hai chục ngàn (~33 – 67tr) làm thành chậu hoa thì bên trong phải trồng hoa gì mới xứng đôi?
Mà Giản Tinh Lai dường như thấy chuyện này rất bình thường, để các thợ thủ công mang chậu hoa lên xe.
Diệp Tịch Vụ thở dài: “Cậu còn mang thêm đồ nữa là chúng ta sẽ phải thuê xe tải đi sau đấy.”
Giản Tinh Lai thực sự nghiêm túc suy nghĩ về điều đó: “Hay là giờ em gọi xe tải?”
Diệp Tịch Vụ: “…”
May mà cuối cùng chưa phát triển đến bước phải gọi xe tải.
Diệp Tịch Vụ mở G500 của Giản Tinh Lai, phía sau chất đầy đồ đạc, lại gọi thêm một chiếc xe van* mới chở hết đồ.
xe van
Xe van
Trưa hai người rời khỏi nhà, chạng vạng thì tới thành phố W.
Lúc tới ven hồ, Giản Tinh Lai hạ kính xe xuống.
“Hồi bé, nghỉ lễ anh hay đến đây này.” Diệp Tịch Vụ vừa lái xe vừa chỉ cho hắn xem, “Hồi ấy đường sá còn chưa làm xong, cơ sở hạ tầng càng kém xa.”
Giản Tinh Lai chẳng đáp lời.
Hắn nheo mắt trong gió hồ, bỗng vươn tay vuốt vuốt mái tóc Diệp Tịch Vụ bị gió thổi loạn.
“Anh lớn lên ở đây.” Diệp Tịch Vụ mỉm cười chậm rãi bảo, “Hiện tại mang cậu về theo.”
Khi sự nghiệp của Diệp Tịch Vụ vừa mới phất lên, anh liền mua một biệt thự vùng ngoại thành cho Chung Oánh.
Bà rất thích hoa cỏ, phía trước sân được chăm sóc giữ gìn cẩn thận.
Giản Tinh Lai chỉ huy công nhân dọn đồ trên xe xuống.
Diệp Tịch Vụ đứng trong vườn hoa, chống nạnh ngắm hoa của Chung Oánh.
Hoa hồng bà trồng rất đẹp, bông nào bông nấy nở rộ xinh đẹp động lòng người.
Giản Tinh Lai đi tới bên cạnh anh, cúi đầu cùng anh ngắm hoa.
“Sao cậu không vào?” Diệp Tịch Vụ trêu ghẹo.
Giản Tinh Lai: “Anh không vào sao em vào được?”
Diệp Tịch Vụ cười: “Cậu mang theo nhiều đồ thế này, không có anh cũng vào được.”
Giản Tinh Lai không lên tiếng.
Diệp Tịch Vụ bỗng cúi người xuống.
Anh hái một bông hoa hồng, cài bên tai Giản Tinh Lai.
Chung Oánh ngồi trên sô pha phòng khách, nhìn công nhân lần lượt lần lượt đi vào, đặt đồ xuống, rồi lại như đàn kiến lần lượt lần lượt ra ngoài, dưới chân bà chất đầy các loại hộp quà, trên bàn bày ấm trà tử sa* đủ các kiểu dáng, cả người chưa hoàn hồn.
*Ấm tử sa là một loại ấm trà truyền thống của TQ, làm từ đất sét tím Nghi Hưng, Giang Tô, nung ở nhiệt độ cao và không tráng men.
ấm tử sa
Diệp Tịch Vụ kéo Giản Tinh Lai vào nhà, Chung Oánh ngẩng đầu nhìn hai người họ.
“Hai đứa đang chuyển nhà đấy à?” Chung Oánh bất đắc dĩ hỏi.
Diệp Tịch Vụ: “Muốn chuyển nhà đã tặng mẹ nhà mới rồi.
Những thứ này là quà thôi.”
Chung Oánh nhìn Giản Tinh Lai một cái, xâu xa bảo: “Người tới là được rồi, mang nhiều đồ như vậy làm gì?”
Diệp Tịch Vụ không nói gì, chỉ cười.
Anh hỗ trợ công nhân sắp xếp lại đồ đạc, lại mang trà cho Giản Tinh Lai và Chung Oánh.
Giản Tinh Lai ngồi ở sô pha bên kia, chẳng biết có phải hồi hộp quá không mà chưa bỏ hoa hồng xuống, cứ như vậy cài hoa ngồi đối mặt với Chung Oánh.
Chung Oánh nhìn hắn hồi lâu, ánh mắt dừng trên bông hoa bên tai Giản Tinh Lai, bỗng cười hỏi: “Cháu thích hoa à?”
Giản Tinh Lai không có biểu cảm gì, chỉ gật đầu: “Thích.”
Chung Oánh nở nụ cười ôn hòa.
Bà nói: “Hoa rất hợp với cháu.”
Giản Tinh Lai sững sờ giây lát, cuối cùng cũng phản ứng kịp, giơ tay muốn lấy hoa hồng xuống nhưng đến khi chạm vào rồi lại không nỡ bỏ, chỉ đành vờ nghịch nghịch tóc một chút, vẫn tiếp tục cài.
Lần này Chung Oánh bật cười thành tiếng.
Bà vỗ tay một cái, tâm trạng vô cùng tốt: “Hôm nay cô chủ động mổ gà, hầm tới trưa, để cháu tới có thể uống nhiều thêm chút.”
Bà nói là đích thân xuống bếp nhưng xét đến cùng cũng chỉ hầm một nồi canh, Diệp Tịch Vụ mới là người chân chính bước vào bếp nấu cơm.
Từ sau khi ba anh đột quỵ, ông đã hoàn toàn trở nên ngờ nghệch.
Bao năm qua đều là Chung Oánh chăm sóc ông.
Dù cho có thuê giúp việc nhưng cơm ăn nước uống đều sẽ do bà đích thân săn sóc.
Ba Diệp được giúp việc đẩy ra ngoài tắm nắng, quần áo sạch sẽ, móng tay gọn gàng, ngay cả tóc cũng được chăm chút kỹ càng, có thể nhìn ra người chăm sóc rất có lòng và cẩn thận.
Diệp Tịch Vụ không cho Giản Tinh Lai vào bếp hỗ trợ nên Giản Tinh Lai chỉ có thể ngắm các loại hoa cỏ ngoài sân cùng hai người lớn.
Có vẻ Chung Oánh rất thích dáng vẻ hắn cài hoa nên từ đầu tới cuối đều không để hắn lấy xuống.
Bà tỉa tót cây hoa hồng, chọn mười bông đẹp nhất, hái xuống, bó lại rồi đặt lên xe lăn của ba Diệp.
Giản Tinh Lai chẳng giúp được gì, chỉ đành buồn tẻ nhìn theo.
“Cuộc sống thật ra chính là như vậy.” Chung Oánh đang cắt hoa bỗng bảo, “Lúc ba nó gặp chuyện chẳng lành, cô cứ ngỡ trời đất sụp xuống, kết quả cháu xem, dù ông ấy có thành ra như vậy nhưng vẫn có thể giúp cô giữ bó hoa này mà.”
Chung Oánh ngẩng đầu.
Bà nhìn Giản Tinh Lai, nếp nhăn đuôi mắt tựa đoá hoa, bình tĩnh bảo: “Nếu cháu đã cài hoa của con cô thì phải cài cả đời, giữa chừng cũng không được bỏ xuống đâu nhé.”.