Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 111 - Gặp Lại Mộ Dung Tuyết.

“ hahaha, Mộ Dung sư muội, chạy đâu cho thoát, hãy ngoan ngoãn chìu theo sư huynh có phải hay hơn không nè ~~~!!” Trong lúc Dương Kiệt một chùy bổ chết con Huyết Lang cuối cùng, phía xa đột nhiên vang lên tiếng cười nói đầy đắc ý và khoái trá.

“ Mộ Dung?? Chẳng lẽ là ….” Nghe thấy cái họ khiến Dương Kiệt phải ám ảnh, toàn thân không kềm được run lên một cái, cơ thể không tự chủ quay đầu chuẩn bị bỏ chạy. Chỉ là cái nội dung của câu nói đầy khoái trá đó, khiến Dương Kiệt không kềm được phải díu mày dừng bước mà không tiếp tục quay đầu bỏ chạy.

Không cần phải chờ đợi quá lâu, hình bóng thuần khiết nhưng bốc lửa cực kỳ của Mộ Dung Tuyết đã xuất hiện trong tầm mắt của Dương Kiệt. Nhìn thấy bóng người của Mộ Dung Tuyết, trong đầu Dương Kiệt không tự chủ xuất hiện hình ảnh cả hai giáp mặt “định mệnh” ngay trước hồ nước trước kia, đặc biệt là thân hình không tỳ vết trắng như tuyết không một mảnh vải che thân thời điểm đó. Tiểu “Dương Kiệt” thậm chí có dấu hiệu ngẩng cao đầu chào cờ rồi đấy.

Nhưng ba bóng người truy đuổi theo Mộ Dung Tuyết ở phía sau đã nhanh chóng kéo Dương Kiệt quay trở về thực tại, đôi lông mày không kềm được díu chặt lại.

Người của Lãnh Binh Cung, kẻ dẫn đầu sở hữu thân hình cao to vạm vở, bắp thịt cuồn cuộn, chính là tên đệ tử dẫn đầu Hạ Hầu Quân cùng hai tên tiểu đệ phía sau lưng hắn.

Không chỉ Dương Kiệt phát hiện họ, họ cũng nhanh chóng phát hiện ra Dương Kiệt đang đứng bên cạnh vài cái xác nhuộm đầy máu tươi của lũ Huyết Lang, bốn người kia không tự chủ dừng bước ở khoảng cách không quá xa.

“ Tên dâm tặc ~~~~~!!” Đôi mắt của Mộ Dung Tuyết như muốn phóng lửa, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào “tên khốn trời đánh’ ở phía xa, hoàn toàn quên đi việc mình đang bị kẻ khác truy đuổi.

“ Người của Thánh Hỏa Tông??!!” Hạ Hầu Quân lộ ra vẻ bất ngờ khi có người xuất hiện ở nơi này, nhưng nhanh chóng thay thế bằng ánh mắt đầy chế giễu.

Ngoại trừ tên Dương Diễn ra, chẳng tên nào trong Thánh Hỏa Tông đủ tư cách để lọt vào đôi mắt xanh của hắn cả. Bị phát hiện thì sao nào, cùng lắm giết người diệt khẩu, cũng chỉ là một chiêu đánh thôi mà.

Nhìn thấy ánh mắt như khẩu sung liên thanh của Mộ Dung Tuyết không ngừng “ bắn thẳng về phía mình”, Dương Kiệt có chút chột dạ, gượng cười chào hỏi: “ Chào, chào Mộ … Mộ Dung tiên tử, lâu .. lâu ngày không gặp, tưởng…. tưởng nhớ vô cùng, hì hì, hì hì ~~~!!”

“ Cười??!! Còn dám cười ~~??!! Chết nè ~~~~!!” Không hiểu vì sao khi nhìn thấy nụ cười “dâm đãng’ của tên khốn trước mặt, máu trong người Mộ Dung Tuyết đã sôi lên sùng sục, trực tiếp một cú chưởng khí vỗ thẳng về phía “kẻ thù không đội trời chung” của mình.

“ Uy lực đó ….” Nhìn thấy cú chưởng khí uy lực kinh hoàng vỗ tới, Dương Kiệt lập tức biến sắc.

Uy lực cú chưởng đó tuyệt đối đạt tới cảnh giới chân nguyên. Xem ra trong thời gian này Mộ Dung Tuyết cũng đã đột phá tới cảnh giới chân nguyên, mà còn là chân nguyên tầng thứ 2 nữa chứ.

Rầm ~~~~~~~~!!

Dương Kiệt nhanh như sóc tung người nhảy sang một bên né qua cú chưởng khí đáng sợ đó. Đợi tới khi tiếp đất quay đầu nhìn về phía cú chưởng khí nổ tung ra, hình thành một cái hố khổng lồ, miệng không kềm được nuốt mạnh miếng nước bọt vào cổ họng.

Mẹ kiếp ~~!! Ả định lấy mạng mình thật sao?

Vớ vẫn! Toàn thân trên dưới của người ta để ngươi “chiêm ngưỡng” qua hết rồi, kẻ thù gặp mặt nhau không lấy mạng ngươi mới là lạ á.

“ Né được??” Mộ Dung Tuyết kinh ngạc vô cùng khi phát hiện đòn tấn công của mình bị đối phương né qua. Khẽ cảm nhận chân khí của kẻ thù, phát hiện cũng là một chân nguyên, chỉ là mới là một chân nguyên tầng thứ 1. Nhưng cũng đủ khiến cô ta bất ngờ rồi.

“ Cũng là chân nguyên??” Hạ Hầu Quân lóe qua tia sáng bất ngờ. Không ngờ con heo mập đó cũng là một kẻ mạnh chân nguyên. Chỉ là cho dù là chân nguyên đi nữa, trấn áp đối phương cũng chỉ dễ như trở bàn tay mà thôi, không có gì đáng phải bận tâm cả.

Một chiêu không thành, Mộ Dung Tuyết không tiếp tục tấn công Dương Kiệt nữa mà nhanh chóng bình tĩnh lại. Quan trọng nhất là làm sao thoát khỏi truy sát của lũ người Lãnh Binh Cung trước đã, còn tên dâm tặc kia xử lý sau cũng được.

“ haha, Mộ Dung sư muội, hình như muội có mâu thuẫn với con heo mập kia đúng không? Có cần sư huynh ra tay trấn áp hắn cho sư muội không? Để cảm tạ cho việc sư huynh ra tay, sau khi xong việc sư muội chỉ cần “chăm sóc nhiệt tình” cho sư huynh chút là được rồi.” Hạ Hầu Quân lộ ra nụ cười cực kỳ đê tiện, hí hửng cười nói.

“ Câm ngay, đồ dâm tặc ~~~~!!” Không chỉ Mộ Dung Tuyết, ngay cả Dương Kiệt cũng phẫn nộ lên tiếng cùng quát thẳng vào mặt tên Hạ Hầu Quân.

Chỉ là “câu trợ sức” của Dương Kiệt hoàn toàn không được Mộ Dung Tuyết đón nhận, thậm chí còn nghiến răng nghiến lợi thầm chửi: “ Chửi người ta là đồ dâm tặc? Mi lấy tư cách gì mà đi chửi người ta câu đó hả? Người ta chỉ mới nói bằng miệng thôi, còn mi thậm chí đã “hành động” luôn rồi, câu đó dành cho mi mới đúng đấy ~~~!!”

Tất nhiên, giờ không phải lúc trở mặt với “tên dâm tặc” đó, ít nhất là trước khi giải quyết rắc rối trước mặt là không thể.

Trong đầu đột nhiên lóe qua dòng suy tính, lập tức nhìn về phía Dương Kiệt lên tiếng nói: “ Dương Kiệt, nếu ngươi là đàn ông, thì hãy giúp ta giái quyết ba tên khốn này.”

“ Mộ Dung tiên tử hãy yên tâm, ba tên ruồi muỗi này đệ giải quyết trong vài nốt nhạc ~~~!!” Dương Kiệt hào khí xung thiên vỗ ngực tuyên bố.

Khoan nói tới việc đích thân Mộ Dung Tuyết đích thân lên tiếng yêu cầu, nhân cơ hội này làm lành với nhau. Chỉ đội việc ba tên khốn dám mạo phạm tới “ người phụ nữ” của mình, cũng đủ cớ để anh ta phải ra tay rồi.

“ Ruồi muỗi??!!” Hạ Hầu Quân giận quá hóa cười. Chuyện lạ năm nào cũng có, không ngờ năm nay lại đặc biệt nhiều. Một tên đệ tử quèn dám đứng ngay trước mặt gọi mình là ruồi muỗi? Ai cho hắn cái gan đó vậy?

“ Khoan đã Hạ Hầu sư huynh, chỉ là một con heo mập thôi mà, cần gì làm bẩn đôi tay của sư huynh chứ? Để cho hai đứa đệ ra tay được rồi. Hai đệ sẽ bắt sống con heo mập đó quỳ xuống ngay trước mặt sư huynh khấu đầu khóc lóc van xin, sư huynh chỉ việc đứng đây chờ đợi hành hạ nó là được rồi.” Hai tên tiểu đệ đi theo phía sau Hạ Hầu Quân nhìn thấy hắn định ra tay, nhận ra thời cơ thể hiện với sư huynh đã tới, nhanh chóng đứng ra lên tiếng khuyên can và đặt yêu cầu.

Khí thế từ trên người chúng phát tán ra, tuyệt đối đều đạt tới cảnh giới chân nguyên tầng thứ 1.

“ Thú vị, các ngươi chỉ có một khắc giờ để thể hiện thôi đấy.” Hạ Hầu Quân vuốt cằm suy nghĩ một hồi, trên môi lộ ra nụ cười thích thú, lên tiếng nói.

‘ Xong ngay thưa sư huynh, cần gì tới một khắc giờ chứ!!” Hai tên tiểu đệ lộ ra vẻ phấn khích khi được phép thể hiện, trực tiếp từ phía sau đứng ra, khí thế của chân nguyên tầng thứ 1 từ người phát tán ra, hai võ hồn cấp 3 là một con chim ưng và một con sư tử xuất hiện lên đỉnh đầu, trực tiếp nhập thẳng vào cơ thể của chúng.

Tuy miệng đầy chế giễu, nhưng khi giao chiến chúng trực tiếp thi triễn hết toàn bộ thực lực của mình, đánh nhanh diệt gọn để lấy điểm trước mặt sư huynh của mình.

“ Bắc Minh Thần Chưởng, sát ~~ sát ~~~~~~~!!!” Không chút do dự chần chừ, cả hai trực tiếp lao thẳng về phía Dương Kiệt tung đòn phủ đầu.

Hai cú chưởng vung ra, hai cái đầu lâu màu đen khổng lồ từ lòng bàn tay phóng thích ra, ấn thẳng về phía Dương Kiệt ở phía xa.

“ hừ, trò mèo, Phì Lũ Bổ Dưa Đại Pháp, ta bổ, bổ, bổ ~~~~!!” Chỉ mỗi câu "con heo mập" thót ra từ miệng chúng lúc nãy cũng đủ để quyết định số phận của chúng rồi, không cần phải khách sáo gì nữa. Huyền Thiết Chùy bổ thẳng ra, gần chục quả chùy khí uy lực kinh người bắn thẳng về phía hai cái đầu lâu đang phóng tới.

Uỳnh ~~~ uỳnh ~~~~ uỳnh ~~~~……!

Nhìn thấy những quả chùy khí đáng sợ của Dương Kiệt, cả Hạ Hầu Quân và hai tên tiểu đệ đều lộ ra nụ cười chế giễu, tựa như đang xem anh ta đang diễn trò hề vậy.

Quả nhiên, khi vừa chạm vào hai cái đầu lâu khổng lồ kia, những quả chùy khí đáng sợ tựa như bị chúng đồng hóa đi, hấp thụ hết uy lực của những đòn đánh của đối phương để bồi bổ uy lực cú chưởng của mình. Chỉ thấy hai cái đầu lâu càng lúc càng phình to hơn nữa.

“ Cái gì ~~?? Đó là …..” Dương Kiệt giật mình hoảng hốt khi phát hiện đòn đánh của mình hoàn toàn vô tác dụng, thậm chí còn tăng cường uy lực cho đòn tấn công của đối phương nữa chứ.

Không dám chần chừ do dự, nhanh chóng tung người nhảy sang một bên né tránh.

“ Né ?? để xem mày né bằng cách nào ~~~!!” Một trong hai tên tiểu đệ cười lạnh nói.

Chỉ thấy hai cái đầu lâu tựa như mọc thêm đôi mắt thật, trực tiếp thay đổi hướng bay lao thẳng về phía Dương Kiệt đang nhảy sang một bên né tránh.

“ Có thể sao ~~~!!!???” Dương Kiệt như không tin vào mắt mình nữa, mặt mày lập tức biến sắc, đang trong tư thế nhảy sang một bên không thể tiếp tục đảo người để né thêm lần nữa. Mà cho dù có thể đảo ngược cơ thể, chắc gì hai đòn đánh kia không biết quay đầu nhắm vào mình thêm lần nữa chứ?

Uỳnh ~~~~~~~~~~~ uỳnh ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Phục ~~~~~~~~~~~~~~!!

Rầm ~~~~~!!

Cơ thể nặng gần hai trăm kg của Dương Kiệt hứng trọn hai cái đầu lâu vào người, cho dù đã kịp thời kích hoạt võ hồn Huyền Vũ hộ thể, nhưng cũng bị uy lực đáng sợ của hai chiêu đánh đánh bay ra xa, máu từ trong miệng phun bắn ra.

Lẽ ra với sức phòng thủ của Dương Kiệt, hai đòn tấn công của hai tên kia hoàn toàn vô hiệu hóa, nhưng sau khi hấp thụ thêm những quả chùy khí của chính anh ta, uy lực tuyệt đối không phải 1+1 =2, mà là bằng 3, bằng 4.

“ Đòn tấn công của chúng…..’ Dương Kiệt nghĩ hoài vẫn nghĩ không thấy vì sao tuyệt học của đối phương lại quái dị như thế này. Có thể hấp thụ uy lực của đối phương tăng cường cho bản thân, chẳng lẽ vô địch thật sao?

Bình Luận (0)
Comment