[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự

Chương 72

Dịch: Phong Bụi

“Nếu ta nói ‘Không’ thì sao?”

Mặc dù dáng vẻ run rẩy kia thật giống như răng sữa của hài đồng, muốn rơi mà không rơi, nhưng thế tới hừng hực của ngọn lửa, khiến cho người ta không thể không đề phòng. Trần Trí tâm niệm vừa động, bùa hộ mạng Giai Vô cho mình liền xuất hiện ở giữa ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải.

Diễm Vô Song nhìn liền biết không phải là chính nhân quân tử, đồ vật bảo toàn tính mạng, làm sao có thể tiêu hủy? Khi bị uy hiếp, thứ y xé chính là ẩn thân phù, sau đó mượn động tác lảo đảo nhào tới trước, cất bùa hộ mạng vào trong túi càn khôn, quả nhiên có hiệu quả.

Diễm Vô Song bị đốt đến mức thần chí không tỉnh tảo, cũng không biết phía trước đã xếp đặt một đầm rồng hang hổ chờ gã, trong lòng tuân theo bản năng, muốn giết chết hai yêu tinh hại người này. Đạp lên phong hỏa, thế nhưng không có bánh xe, bước chân lảo đảo ghê gớm, nghe tiếng chân, muốn nhảy qua, tấm bùa chú như được mũi tên nhập thể, xuyên qua ngọn lửa lớn, tự dán thẳng lên trán gã ——

Không lâu sau, liền nổ tung.

Thân thể tàn tạ bị nổ tung giống như là dầu sôi tung tóe, trực tiếp đốt cháy toàn vùng chưa khai phá.

Trần Trí theo bản năng nhào về phía Dung Vận, cố hết sức bảo vệ kín kẽ. Trước khi ánh lửa hoàn toàn ngăn trở tầm mắt, y thấy sơn trang ở chân núi cũng bị thiêu đốt, lửa cắn nuốt vị trí từ đường.

“Sư phụ…”

“Sư phụ…”

“Hu hu, sư phụ…”

Tiếng kêu gào mang theo tiếng khóc càng ngày càng gần, y liều mạng muốn đáp lại, nhưng mà trước mắt từ đầu đến cuối xanh thăm thẳm một mảnh, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, cho đến khi môi bị thứ gì đó nóng bỏng ướt át quét qua, mới khiến cho y giật mình mở mắt.

Thân thể bị nửa đè, một cái đầu chôn ở trong hõm vai mình, không ngừng cọ tới cọ lui.

Trần Trí thấy Dung Vận bình yên vô sự, trước thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó cảm thấy trên cổ bị nặng nề mút vào một chút, hơi đau.”Ngươi đang làm gì?” Đưa tay muốn đẩy người, eo lại bị ôm thật chặt. Dung Vận đột nhiên ngẩng đầu, mắt đỏ ửng nhìn y, ánh mắt có chút tan rã, đôi môi hơi hé phả ra hơi nóng không giống bình thường: “Con nóng quá… Khó chịu quá, sư phụ.”

Trần Trí cùi chỏ chống trên đất một chút, ôm hắn ngồi dậy, dò xét dò trán hắn, nóng dọa người, đang định nói, cằm liền bị giữ lại, đôi môi nóng như lửa gấp gáp dính sát, nặng nề hút một cái, sau đó liền đưa lưỡi ra, muốn cạy mở răng y.

Trần Trí không thể nhịn được nữa nghiêng đầu sang một bên, Dung Vận chưa từ bỏ ý định còn muốn dây dưa, bị một chưởng đẩy ra.

Dung Vận thuận thế té xuống đất, nằm ngửa giãy giụa: “Sư phụ, nóng, khó chịu…”

“Định.”

Trần Trí dùng định thân thuật chế trụ hắn, sau đó cởi quần áo hắn ra, thân thể trắng nõn mềm mại trong trí nhớ đã rèn luyện được đường cong bắp thịt gọn gàng thành thục, có điều da đỏ đến dọa người, ví như con tôm luộc cũng không quá đáng.

Dung Vận mặc dù không thể cử động, nhưng nhiệt độ cơ thể không giảm chút nào.

Trần Trí sợ hết hồn. Lúc y đi Ngư Châu, dân chúng cả thành đều đã chết, cho nên cũng không biết Lửa Vô Tận sẽ tạo thành hậu quả gì đối với người phàm. Trạng thái hiện tại của Dung Vận làm y bó tay không có cách. Nhìn chung quanh, vẫn là núi hoang, chỉ là không có ánh sáng đỏ giao thoa, nghĩ hẳn đã rời khỏi vùng chưa khai phá.

Y thật nhanh móc ra Thiên lý truyền âm phù, trong lòng gọi thầm tên Giai Vô.

Ngay tại lúc sắp thất vọng, đối phương rốt cuộc có giọng nói: ” Ừm, gặp phải phiền toái gì?  ”

Trần Trí giới thiệu qua một chút về triệu chứng của Dung Vận: “Bọn ta mới vừa giết Diễm Vô Song, đi ra từ vùng chưa khai phá. Dung Vận thế nào rồi? Là do Lửa Vô Tận sao?” Kịch tình mấy ngàn chữ, cứ như vậy một lời tóm gọn.

“Lửa Vô Tận?” Giai Vô chần chờ một hồi mới nói, “Cũng có thể sẽ như vậy?” Không phải là giọng khẳng định lắm, “Loại chuyện lửa với nước này tốt hơn hết là thỉnh giáo Hoàng Lăng.”

“Không còn kịp rồi!” Trần Trí đột nhiên đề cao giọng.

Giai Vô than thở: “Ngươi hét ta cũng vô ích, đừng tưởng rằng ta không cuống… Ta không cuống cũng là bởi vì ta có cuống cũng vô ích. Hoặc là, ta giúp ngươi đi tìm Hoàng Lăng hỏi một chút, ngươi nhất định phải bảo vệ mạng của hắn, đây đã là đời thứ ba của hắn rồi.”

” Chờ một chút, máu của ta có hữu dụng hay không?”

“Ngươi có thể thử một chút.”

Thử một chút, thử một chút, cũng thử đến đời thứ ba rồi! Lần này lại xảy ra sơ suất nữa thì chỉ còn nước đi theo Đan Bất Xá xuống Địa phủ chịu khổ thôi! Trần Trí giận đến râu đều sắp mọc ra: “Ngươi còn nhớ hậu quả lần trước ta thử một chút chứ?”

“Ây dà, chỉ cần trong cơ thể hắn không có yêu đan, ngươi liền chuốc cho hắn một chén, có bệnh chữa bệnh, không bệnh cường thân.”

Trần Trí suy nghĩ một chút, vẫn là làm rách đầu ngón tay, nhét vào trong miệng Dung Vận, sau đó hủy định thân thuật. Không cần y nói hút, Dung Vận liền ôm cánh tay y, nóng bỏng liếm ngón trỏ, liếm rồi liếm, đầu lưỡi liền được voi đòi tiên, một đường chạy thật nhanh lên chỗ cao hơn.

Trần Trí không thể làm gì khác hơn là lại dùng định thân thuật chế trụ hắn.

“Hửm? Hiệu nghiệm không?” Giai Vô không ngờ vẫn ở đó.

Trần Trí sờ sờ trán Dung Vận: “Nhiệt độ vẫn còn rất cao.”

Giai Vô lẩm bẩm: “Liếm sạch sẽ như vậy cũng vô ích sao?”

Trần Trí: “…”

Rốt cuộc ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: “Ngươi bây giờ ở chỗ nào?”

Trần Trí đứng lên, thân thể xoay tròn về bốn phương hướng đông nam tây bắc, miệng miêu tả hoàn cảnh chung quanh, núi hoang… núi hoang… núi hoang…”Ta bay lên xem một chút.” Y dứt khoát bay lên, nhìn từ trên cao xuống. Có bài thơ viết: Không biết Lư Sơn chân diện mục, chỉ vì thân ở trong núi này. Quả thật không sai! Trần Trí la to: “Ta biết ta ở nơi nào rồi.”

Đan Bất Xá mặc dù bị nhốt ở Địa phủ, nhưng Bất Xá cung vẫn còn, lúc đó không phải hồi ức tốt đẹp, giờ phút này lại thân thiết như trở về cố hương.

Trần Trí cõng lên Dung Vận đi Bất Xá cung, lại dựa vào trí nhớ đi ra ngoài. Y hủy bỏ định thân thuật trên người Dung Vận, rất sợ một lúc sau, hắn chết mà không ai biết. Đại khái bị nóng cháy không có khí lực, Dung Vận nằm ở trên lưng y, rên hừ hừ cọ nhẹ.

Giai Vô nói: “Địa phủ đang ở gần đó sao?”

Trần Trí nói: “… Trước đến chỗ Diêm Vương gia nhờ giúp đỡ?”

Giai Vô nói: “Nước Vong Xuyên ở Địa phủ, lạnh băng thấu xương, có lẽ có thể giúp hắn hạ nhiệt một chút.”

“Nước Vong Xuyên không phải một dòng sông máu sao? Đầy cô hồn dã quỷ?”

“Đều ở Địa phủ rồi, còn ngâm ở trong sông làm cô hồn dã quỷ, Địa phủ là nơi kiếm cơm sao? Sông máu gì gì đó… Dựa vào tính tình tỉ mỉ đó của Diêm La vương, chỉ sợ sớm đã quăng thúng không làm, dời đến nơi khác ở rồi.”

Trần Trí ho khan một tiếng nói: “Vậy ngươi nắm chắc mấy phần?”

“… Trước đến chỗ Diêm Vương gia nhờ giúp đỡ đã.”

“…”

Dung Vận nằm ở trên lưng khí tức càng lúc càng yếu, lúc Trần Trí bay, đã không thấy rõ đoạn đường phía trước, chỉ biết mù quáng xông về phía trước, lúc vọt vào Địa phủ, thiếu chút nữa bị coi là địch tấn công.

Diêm Vương gia thấy y cũng không biết nói gì nữa: “Cách lần gặp mặt trước, vẫn chưa tới trăm năm, tiên nhân sao lại rảnh rỗi thế?” Ý chán ghét đều bộc lộ ra lời nói.

Trần Trí đưa Dung Vận ra cho ông ta xem, hỏi một chút có cách nào cứu hay không.

Diêm Vương gia nhìn Dung Vận, bật thốt lên: “Lại là hắn. Trong sổ Số mạng không viết là một con ma vắn số mà, làm sao cứ luôn gặp tai họa bất ngờ?”

Ngàn vạn lời muốn nói như nghẹn ở cổ họng, thế nhưng một chữ cũng không nói ra được. Trần Trí nói: “Ta muốn mượn nước Vong Xuyên dùng một chút.”

Diêm Vương gia thở dài một hơi, suy nghĩ một chút nói: “Cũng được, thử một chút liền thử một chút đi. Dù sao dọc ngang gì cũng chết, chết ở trong nước Vong Xuyên, câu hồn cũng thuận lợi, ta dẫn cái là đi. Ngươi trừng ta làm gì?”

Trần Trí trong lòng thầm mắng mười tám lần “miệng quạ đen”, trên mặt vẫn phải cười như chim hỉ thước: “Xin dẫn đường.”

Nước Vong Xuyên chảy ở dưới cầu Nại Hà.

Sương mù mờ mờ bao trùm ở trên mặt nước, giống như một tầng lụa mỏng, theo ánh sáng mờ mịt của Địa phủ, nhè nhẹ cuộn.

Trần Trí mới vừa đến gần, liền cảm thấy người trên lưng động một cái, vội vàng để hắn xuống, không đợi đứng vững, Dung Vận đã nhào tới, đưa tay ngâm vào trong nước. Mu bàn tay vốn đỏ ửng lập tức hiện ra một tầng sương trắng.

Trần Trí sợ hắn bị đông cứng, vội vàng kéo tay hắn lại, ai ngờ Dung Vận liền trực tiếp lăn xuống sông.

Trần Trí theo sát định đi mò, bị Diêm Vương gia kéo lại.

“Cũng đã làm thần tiên rồi, còn cẩu cẩu thả thả …” Diêm Vương gia nói, “Lửa Vô Tận thêm nước Vong Xuyên, tiểu tử này là sắp nhờ gặp họa mà đắc phúc a.”

Trần Trí nói: “Có thể trị sao?”

Diêm Vương gia nói: “Vạn vật tương sinh tương khắc, hẳn là có thể trị.”

Trần Trí nói: “… Làm thần tiên, đều nói một cách thần bí như vậy sao?” Cùng một đức hạnh với Giai Vô.

Đang suy nghĩ, Dung Vận run lẩy bẩy từ trong nước leo lên, há miệng run rẩy nói: “Sư, sư phụ…”

Trần Trí hỏi: “Còn nóng không?”

Dung Vận mới vừa lắc đầu một cái, liền nghe được một chữ “Định”, thân thể bị chế trụ.

Trần Trí nhìn hắn, nói với Diêm Vương gia: “Có thể tránh đi một chút không?”

Diêm Vương gia lườm một cái, phất tay áo rời đi.

Trần Trí hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở dài ra: “Lúc vừa mới tới vùng chưa khai phá, ngươi nằm mộng thấy không chỉ ký ức khi còn bé phải không?” Dừng một chút, bất đắc dĩ nhìn hắn, “Dung Vận là học trò của ta, sách hắn đọc ta chưa chắc đã xem qua, nhưng hắn đã từng đọc những sách gì, ta vẫn biết.”

Dung Vận không thể nói chuyện, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Trí từng bước từng bước đến gần, ánh mắt làm bộ đáng thương chẳng biết từ lúc nào đã trở nên âm lãnh, chẳng qua là sự âm lãnh kia, giống như nước Vong Xuyên kết băng, mong mỏng một tầng, ngoài cứng trong dễ vỡ.

Trần Trí đưa tay ra, trước sửa lại tóc mai Dung Vận, thấp giọng nói: “Đây là đời cuối cùng rồi. Ngươi coi ta là Trần Trí cũng được, Trần Ứng Khác cũng được, Trần Bi Ly cũng được, sau khi trải qua đời này, cho dù là như thế nào, ta cũng sẽ kề bên. Nhưng mà lần này…” Y dừng lại, tay lấy vong ưu châu từ trong túi càn khôn ra, nâng lên, chuẩn bị đặt ở trên trán Dung Vận, nhưng, tay nửa đường bị cản lại.

Dung Vận ngước mắt nhìn y, vô cùng bình tĩnh: “Nếu ta nói ‘Không’ thì sao?”

Trần Trí không nói lời nào.

Dung Vận cười một tiếng: “Ngươi nói vô luận như thế nào cũng kề bên, muốn kề bên như thế nào?” Hắn hơi kéo cao tay Trần Trí, thân thể tiến tới, khuôn mặt ướt nhẹp nhẹ nhàng chạm vào Trần Trí, nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Như vậy có được không? Hay là…” Vươn lưỡi ra, khẽ liếm vành tai y, “Như vậy thì sao? Hoặc là…” Thân thể hắn hơi lui về phía sau, mặt đối mặt nhìn chằm chằm ánh mắt đối phương, từng chút từng chút tiến tới, môi cùng môi dán sát, nỉ non nói, “Như vậy thì sao?”

Trần Trí muốn lui, bàn tay nắm lấy y lại đột nhiên mạnh hơn. Một bàn tay khác của Dung Vận nắm lấy cằm y, tàn bạo mà mãnh liệt hôn tới!
Bình Luận (0)
Comment