Dịch: Phong Bụi
“Cứ coi như là ta kiếp trước, không có lừa gạt ngươi, ngoan ngoãn phun yêu đan ra.”Đầu lưỡi ở trong miệng xông ngang đánh dọc, cực kỳ giống trâu đực phát tình không được thỏa mãn. Trần Trí đầu lưỡi bị hút ê ẩm, bị buộc há to miệng, tùy hắn làm bậy.
Tựa như hài lòng với sự phối hợp của y, Dung Vận rốt cuộc chậm lại, ôn nhu liếm liếm vòm miệng trên, lại cuốn cuốn đầu lưỡi… Một cơn đau nhói từ đầu lưỡi truyền tới, mùi máu tanh nồng đậm lan tràn giữa răng môi hai người.
Dung Vận chậm rãi lui ra, máu từ khóe miệng chảy xuống, mỉm cười nói: “Lâu quá không hôn, lạnh nhạt rồi sao?”
Trần Trí nhìn chằm chằm khuôn mặt nhợt nhạt hắn, trong đầu kêu gào hỗn loạn.
Suy đoán đối với Dung Vận, vào lúc ban đầu khi y nằm mơ đã sớm nảy sinh, mấy chuyện xảy ra sau đó hoặc nhẹ hoặc nặng làm hoài nghi khắc sâu hơn, cho đến khi Nghịch Chướng đại trận bị sửa đổi, mới thật sự xác định. Còn chưa nghĩ ra nên làm gì, Dung Vận liền trúng lửa độc, chuyện vừa xảy ra liền không thể thu dọn mà phát triển đến bây giờ —— lửa độc Lửa Vô Tận bị nước Vong Xuyên khắc chế, liền tạo nên một Dung Vận không sợ định thân thuật.
“Sư phụ, nghĩ xong nên đối phó với con thế nào rồi sao?” Dung Vận giơ tay lên xóa sạch vết máu bên mép, “Nếu chưa nghĩ ra, con có thể cho Người một chút đề nghị. Đây là Địa phủ, Diêm La Vương còn chưa đi xa, Người la to một tiếng, tự có người đi ra trợ quyền. Hắc Bạch Vô Thường, ngưu đầu mã diện, đại quỷ tiểu quỷ… Đối phó chỉ một người phàm, đủ rồi.”
Trần Trí hồi lâu không nói gì.
“Không cần phải lo lắng con sẽ bắt giữ Người.” Dung Vận lui về sau một bước, “Người cũng biết, vô luận xảy ra chuyện gì, con cũng không nỡ động đến một cọng lông của sư phụ.”
Trần Trí: “…” Chưa thấy qua Yến Bắc Kiêu, nhưng nhìn màn biểu diễn mới vừa rồi của hắn, rõ ràng nửa đoạn trước là Thôi Yên, nửa đoạn sau mới là Dung Vận. Nghĩ thôi cũng thấy nhức não.
Nhìn thần sắc rối rắm phức tạp của y, Dung Vận cuối cùng cũng mềm giọng nói: “Sư phụ, cũng lưu luyến con, đúng không? Mỗi thời mỗi khắc ở cùng sư phụ đều vô cùng trân quý, thiếu một canh giờ, con cũng đau lòng vô cùng. Chẳng lẽ sư phụ thực sự nhẫn tâm xóa sạch thời gian chúng ta cùng chung hoạn nạn khỏi đầu con sao? Như vậy, sư phụ không khỏi quá ích kỷ rồi! Rõ ràng là hồi ức hai người cùng nhau tạo ra, dựa vào cái gì mà sư phụ một mình độc chiếm chứ?”
Trần Trí tức đến bật cười: “Nói như ngươi, Diễm Vô Song cũng không nên chết, nếu không một phần ba hồi ức thuộc về gã cũng theo đó mà tiêu tán.”
Dung Vận nói: “Chết ngược lại còn thống khoái hơn. Con sống, nhưng không biết đã từng sống như vậy, mới đúng là sống không bằng chết.”
Đấu võ miệng cùng hắn hiển nhiên không sáng suốt, mà những lời tự bạch của hắn cũng khiến Trần Trí mềm lòng. Điều mình không muốn, không làm với người. Đặt chúng sinh thiên hạ ở một bên, chỉ riêng nói đến việc ký ức, suy từ mình ra người khác, đúng là rất khó chịu.
Khi cầm vong ưu châu ra, điều cần thiết là dứt khoát làm một mạch, lúc này lại là lần chần trù trừ mà từ bỏ.
Y thở dài: “Ngươi không lạnh sao?”
Lúc leo lên khỏi nước Vong Xuyên đến bây giờ, nước trên người Dung Vận còn chưa khô, ướt nhẹp dán vào thân thể, vai rộng eo hẹp, đã có đường cong của nam tử trưởng thành.
Dung Vận sâu kín thở dài, hai tay chắp sau lưng, cho thấy trình độ tiêu sái cao nhất mà một con chuột lột có thể thể hiện ra: “Sư phụ dù gì cũng muốn giết con rồi, thân thể có lạnh hơn nữa, cũng không bằng sự lạnh lẽo trong tim.”
Trần Trí cười lạnh nói: “Vậy ta liền động thủ thật đây.”
Dung Vận chớp chớp mắt, sau khi cân nhắc thiệt hơn, thức thời nói: “Con lạnh.”
Diêm Vương gia cân nhắc, tranh thủ thời gian đi Thương Thiên nha ngồi một chuyến, gạt lấy của lão già Bạch Xuy một quyển hoàng lịch, để tiện dự đoán một chút, xem xem đôi thầy trò xui xẻo này ngày nào tìm tới cửa, để tránh đi trước.
Quần áo thấy đổi trong túi càn khôn có, Trần Trí muốn một thùng nước nóng cho Dung Vận tắm.
Diêm Vương gia bị sai sử đến mức đầu gối đau, kêu Chủ bộ Chu tới thay ca.
Chủ bộ Chu uy phong lẫm lẫm đi tới, khí thế kia, khiến Diêm Vương gia lùn hơn hẳn một đoạn. Ông ta nhìn về phía Trần Trí, biểu cảm cũng không dễ coi cho lắm: “Trần tiên nhân lại có điều gì chỉ giáo?”
Trần Trí “Ha ha” cười khan hai tiếng nói: “Nghe nói Địa phủ cơm nước không giống bình thường, tươi ngon hơn cả sơn hào hải vị, mặt dày xin rình một bữa ăn.” Chủ yếu là Địa phủ trở về nhân gian, núi cao đường xa, hao sức nhiều, Dung Vận không có gì vào bụng đã nhiều ngày, chỉ dựa vào một chén máu của y để chống đỡ dễ dàng đói thành nguy hiểm tính mạng.
Chủ bộ Chu lườm y một cái: “Trần tiên nhân lại thật sự là tới ăn rình cơm sao?” Ngược lại cũng không nhiều lời, trực tiếp phân phó người đi chuẩn bị.
Chờ Dung Vận tắm xong đi ra, liền trực tiếp được mời đến trước bàn cơm.
Trên bàn cơm để một cái lồng úp thức ăn, Chủ bộ Chu tay đặt ở phía trên, chờ hai người ngồi xuống, mới chậm rãi nói: “Cơm canh đạm bạc, không thành kính ý. Nhưng mỗi một món ăn đều mang nét đặc sắc của Địa phủ, xin hai vị tỉ mỉ thưởng thức.”
Lồng vừa được mở ra, Trần Trí trực tiếp quay đầu đi.
Chủ bộ Chu giới thiệu: “Lưỡi chao dầu, lòng trắng mắt hấp, tim gan đen kho, ngón tay trộm đốt trắng, rau trộn da mặt dày…”
Còn chưa nói hết, Dung Vận liền lấy đũa kẹp miếng tim gan đen ăn.
Từng món ăn nói nghe sởn cả tóc gáy kia trong nháy mắt khôi phục hình dáng vốn có: cá cơm chao dầu, đậu hũ nhân thịt viên hấp, thịt trâu kho, rau cải xào, rau trộn sứa…
Chủ bộ Chu mím mím môi: “Mời từ từ dùng.” Sau đó đứng nghiêm ở một bên, như một vị thần canh cửa.
Trần Trí trên mặt lạnh hiu hiu, luôn cảm thấy một tầng da mặt đã bị lột xuống, trộn cùng món rau trộn sứa kia.
Ngược lại Dung Vận ăn hết sức bình tĩnh.
Thật vất vả cơm nước xong, Trần Trí lập tức mang hắn đứng dậy cáo từ.
Chủ bộ Chu nói câu “Đi thong thả”, ngay cả lời khách sáo “Sau này gặp lại” cũng không chịu nói, có thể thấy đã chán ghét đến trình độ nhất định.
Ra khỏi Địa phủ, Trần Trí hướng về phía giao lộ đưa về bốn phương tám hướng rộng thênh thang, mờ mịt đến mức không biết đi hướng nào.
Dung Vận đi tới, cọ nhẹ bả vai y, trước khi y kịp phản ứng, liền đi khỏi, tựa như hành động mới vừa rồi chẳng qua chỉ là tình cờ: “Chúng ta đột nhiên biến mất khỏi Nam Lĩnh, chiến sự đánh Tây Nam sẽ tạm thời gác lại, để tránh đêm dài lắm mộng, vẫn là sớm đi trở về đi thôi.”
Trần Trí nghiêng đầu nhìn hắn.
Dung Vận nói: “Ta đã từng nói, chỉ cần là điều sư phụ mong muốn, ta đều sẽ cố gắng.”
Dung Vận đã từng nói, nhưng Yến Bắc Kiêu cùng Thôi Yên lại không dễ nói chuyện như vậy. Lại nghĩ tới Yến Bắc Kiêu tráng niên mất sớm, nghiệp lớn không thành, nhất định còn tiếc nuối. Nếu như coi bọn họ là ba người, bây giờ ước chừng là hai đấu với một?
Ngược lại tin hắn có mấy phần thật lòng.
Dã tâm của Yến Bắc Kiêu, chiến tích của Thôi Yên, sự ngoan ngoãn của Dung Vận, ba người họ hợp lại, có lẽ lại có lợi hơn đối với việc hoàn thành nhiệm vụ?
Bởi vì Dung Vận sau khi khôi phục trí nhớ biểu hiện quá mức tích cực ôn hòa, Trần Trí suy nghĩ một chút, cảm thấy khôi phục trí nhớ cũng không tệ: “Ta không có tâm nguyện gì khác, chỉ nguyện ngươi nhất thống thiên hạ, trả cho nhân gian vạn năm thái bình.”
Dung Vận nói: “Trước kia ta luôn nghĩ không ra vì sao ngươi cứ nhất quyết bắt ta nhất thống thiên hạ, hôm nay xem ra, ta phải chăng là thiên tử trời cao đã chọn?”
Trần Trí gật đầu nói: “Ngươi sẽ khai sáng thịnh thế.”
Dung Vận nói: “Ngươi sẽ giúp ta chứ?”
Trần Trí không chút do dự gật đầu.
Dung Vận gật gật đầu nói: “Cứ coi như là ta kiếp trước, không có lừa gạt ngươi, ngoan ngoãn phun yêu đan ra.”
Trần Trí ngẩn người, ánh mắt khẽ động, chốc lát, lại gật gật đầu, lần này gật có chút dùng sức.
Dung Vận cười một tiếng, đưa tay ra với y.
Trần Trí nhìn chằm chằm bàn tay, do dự một chút, mới đưa tay tới, Dung Vận liền nắm chặt, thuận thế ôm người. Sự chênh lệch về chiều cao khiến cho Dung Vận không quen mà nhón chân lên.
Trần Trí nhìn hắn từng chút từng chút “cao lên”, ngang hàng cùng chiều cao với mình, theo bản năng mím chặt miệng.
Dung Vận cười nói: “Yên tâm, ban ngày ban mặt, ta sẽ không làm gì.”
Trần Trí vừa buông lỏng, môi liền bị nhanh chóng mổ một cái. Dung Vận mặt dày vô sỉ giải thích: “Cái này quả thực không coi là gì.”
Trần Trí nói: “… Ngươi gọi tên nhóc khốn kiếp Dung Vận kia đi ra!”
Dung Vận chớp chớp mắt, thật thà cười nói: “Sư phụ gọi con làm gì?”
Trần Trí đẩy tay hắn ra, móc roi ra, vung lên trên không trung. Dung Vận trước khi roi quăng lên mặt Trần Trí, đưa tay túm lấy, mặt đầy vẻ khó hiểu nhìn y.
Trần Trí đoạt roi lại, mở ra bàn tay Dung Vận vừa nắm roi, quả nhiên thấy một vệt đỏ, cười lạnh nói: “Thế nào? Có sợ hay không?”
Dung Vận: “…”
Khác với suy đoán của Dung Vận, đại quân Yến triều đánh Tây Nam đúng thực đình trệ không tiến lên, cũng không phải là bởi vì Dung Vận và Trần Trí mất tích, mà là thế lực cũ của Tây Nam Vương chống cự ngoan cường.
Bọn họ lấy Nam Lĩnh là bình phong thiên nhiên che chở, chặn đứng mấy trăm ngàn binh giáp đen ở bên ngoài.
Binh giáp đen tạm do Vương Vi Hỷ Thống soái. Ông ta vốn là quân sư, đi theo Thôi Yên nam chinh bắc chiến, kinh nghiệm phong phú, không nghĩ tới lại phải bó tay bó chân ở Tây Nam. Không chỉ Trần Trí kinh ngạc, ngay cả Dung Vận cũng có chút bất ngờ.
Đại quân vẫn trú đóng ở tại chỗ cũ, sau khi bọn họ trở về, rất nhanh liền được đưa vào lều trại của thống soái.
Vương Vi Hỷ, Khương Di đều ở đây.
Bọn họ vừa vào lều, hai cặp mắt đồng loạt nhìn tới.
Là cha vợ tương lai, Vương Vi Hỷ đang chuẩn bị đứng dậy ân cần hỏi han một phen, liền bị Khương Di đoạt trước. Cặp mắt Khương Di gần như sắp bắn ra ánh sáng: “Đại trận truyền các ngươi đến nơi nào? Ngươi tại sao lại bị trận pháp truyền đi? Đây rốt cuộc là chuyện gì? Đại trận Diệt ma sát thần có đúng như trong sách viết, thần kỳ như vậy hay không?”
Dung Vận quay đầu, cười mà như không liếc Trần Trí một cái, nói với Khương Di: “Là Diễm Vô Song bắt chúng ta vào.”
“Hả?” Khương Di nghi ngờ hỏi, “Là như vậy sao?” Tại sao gã nhớ là bọn họ tự mình đi vào?
Vương Vi Hỷ nói: “Bình an trở lại là tốt rồi.”
Khương Di lại cướp lời: “Các ngươi rốt cuộc đã đi nơi nào?”
Vùng chưa khai phá, Nghiêm gia, Địa phủ… Những chuyện này chẳng những huyền diệu khó giải thích, nhắc tới cũng là phiền lại thêm phiền. Cho nên hai người trước khi tới đã thương lượng ổn thỏa, chỉ nói bọn họ bị truyền đến núi thẳm ngoài vài trăm dặm, tìm đường rất lâu mới ra bên ngoài được.
Câu trả lời bình thường không có gì lạ như vậy khiến cho Khương Di thất vọng.
Vương Vi Hỷ sợ gã tiếp tục dây dưa không ngớt, vội vàng kéo Dung Vận qua một bên, sau khi ân cần hỏi han xong một phen, đi thẳng vào chủ đề: “Lưỡng Quảng dễ thủ khó công, bọn họ thề không hàng, muốn công đánh thành công sợ không phải là việc một sớm một chiều! Ta vốn là lo lắng các ngươi, mới thủ ở chỗ này, không dám rời đi. Nếu các ngươi đã trở lại, theo ta thấy, không bằng rút lui quân trước, đợi ngày sau tái chiến.”
Dung Vận hơi cau mày.
Vương Vi Hỷ tim đột nhiên đập thình thịch, tay chân không tự chủ run lên. Nguyên nhân không gì khác, vẻ mặt mới vừa rồi của Dung Vận, lãnh khốc tựa như Thôi Yên, cộng thêm khuôn mặt giống nhau như đúc, khiến cho ông gần như cho là người vừa trở về là Thiên sư.