Đêm thu gió lạnh, bầu trời tối đen như mực.
Lãnh Mộ Thi lặng lẽ rời khỏi đống lửa, đi đến phía sau xe ngựa, nheo mắt nhìn vào trong rừng, tìm kiếm bóng người đoan chính đi cùng nàng suốt quãng đường.
Hắn ta hẳn là đang đi tiểu, Lãnh Mộ Thi tìm kiếm một ngày cũng không tìm được cơ hội tốt, nhưng cuối cùng cũng bắt được cơ hội nhân lúc nam chính đi tiểu, nàng liền đuổi theo.
Có những hố cây ở khắp mọi nơi trên ngọn núi này, miễn cưỡng tính chúng là vách đá, hệ số nguy hiểm còn thấp, nàng chỉ cần dựa theo cốt truyện tùy tiện nhảy một cái lập tức được tính là hoàn thành nhiệm vụ!
Nàng vòng qua xe ngựa, vừa đi vài bước vừa đỡ cây, dưới ánh trăng mờ ảo, nàng nhìn thấy cách đó không xa có một bóng người đang đi tới.
Lãnh Mộ Thi vội vã bước nhanh về phía người đó, trong lòng lặp đi lặp lại những câu thoại mà nàng đã đọc trong cốt truyện – Tiêu ca ca, ta đã suy nghĩ về chuyện này cả ngày rồi. Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã nghĩ ngươi giống như là biểu ca của ta, làm cho ta cảm thấy gần gũi.
Phải nói nam chính đẹp trai thật đấy, vào ban ngày, lần đầu tiên Lãnh Mộ Thi nhìn thấy hắn ta, nàng đã hiểu tại sao quyển truyện lại nói rằng vai nữ phụ độc ác của nàng lại điên cuồng để có được tình yêu của nam chính đến như thế.
Lông mày đẹp nhưng không nữ tính, khí chất uy nghiêm nhưng không lãnh đạm, Lãnh Mộ Thi đã từng nhìn thấy rất nhiều người trong đời, bất luận là nam hay nữ, đều không có ai đẹp bằng hắn ta, nói hắn có được dáng mạo thần tiên cũng không ngoa.
Giờ phút này đứng dưới trăng, nhìn hắn càng đẹp thêm ba phần, Lãnh Mộ Thi nhìn thấy hắn đang đi tới trước mặt nàng, tựa hồ có vẻ thắc mắc tại sao nàng lại ở đây, mấp máy đôi môi xinh đẹp rồi nói một tiếng như tiếng suối trong veo đâm thẳng vào tim phổi nàng: "Lãnh cô nương, vì sao..."
"Tiêu ca ca, ta đã suy nghĩ về dáng mạo của ngươi cả ngày nay, để ta đến gần ngươi..." Lãnh Mộ Thi mất một lúc mới nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, nàng đã quá khẩn trương, rốt cuộc thì đây chính là lần đầu tiên trong đời nàng theo đuôi một người nam nhân đi tiểu.
Lời thoại trong cốt truyện bị đặt không đúng chỗ, nàng không cam lòng mà cố tình nói thêm một câu: "Ta sẽ sinh cho biểu ca một đứa con..."
Tiêu Miễn: ...
Lãnh Mộ Thi: ...
Sau một hồi im lặng đến nghẹt thở, Tiêu Miễn bị sốc đến mức môi hơi hé mở sau đó mím chặt lại, hắn nghiêng người muốn đi vòng qua Lãnh Mộ Thi để trở lại trong đám người, những lời nói vừa rồi của Lãnh Mộ Thi cứ thế bị lơ đi, nàng còn chưa có nhảy từ vách núi xuống đâu, vì thế nàng đành phải manh động nắm lấy cổ tay hắn ta.
"Tiêu ca ca, ngươi nghe ta giải thích, ý ta là, ta rất thích dáng mạo như tiên của ngươi, muốn có một đứa con với ngươi..."
"Bah!" Lãnh Mộ Thi phỉ nhổ xuống đất, thẳng lưỡi nói: "Ý ta là ngươi giống như biểu ca của ta, ta thích ngươi!"
Nói xong, lại là sự yên lặng kỳ lạ, gió đêm kéo đến vài tiếng châu chấu bén nhọn kêu, dường như là đang giễu cợt Lãnh Mộ Thi.
Có lẽ bị sốc bởi sự dũng mãnh của Lãnh Mộ Thi, phải mất một lúc sau Tiêu Miễn mới mở miệng, dưới ánh trăng, gương mặt của hắn được phủ lên một tầng ánh sáng nhu hòa, càng làm nổi bật dung mạo như thiên tiên không giống người phàm của hắn.
Hắn nhìn như nhẹ nhàng mà đưa tay lên, bàn tay của Lãnh Mộ Thi đột nhiên trống rỗng, hắn dễ dàng hất tay nàng ra khỏi góc áo như đang hất một ngọn cỏ.
Hắn ta mở miệng, giọng nói rất bình tĩnh: "Lãnh cô nương, trời đã khuya, khu vực này thường xuyên có tà ma, mau cùng với ta trở lại trong trận để nghỉ ngơi."
Lãnh Mộ Thi thầm nghĩ nàng sắp không xong rồi, sau chuyện tối nay nếu nàng không rời đi thì ngày mai nàng nhất định sẽ bị trừng phạt, nàng không muốn thử cái cảm giác đau đớn muốn chết đó một lần nào nữa!
Vì thế, khi Tiêu Miễn vòng qua nàng đi về phía mọi người, Lãnh Mộ Thi đã bắt lấy đai lưng của Tiêu Miễn, đương nhiên thứ nàng muốn nắm chính là cánh tay của hắn ta, nhưng trong lúc hoảng loạn còn hơi sức đâu mà quan tâm đã nắm được nơi nào, lập tức lôi hắn ta chạy.
Tiêu Miễn không có sự phòng bị trước nữ tữ phàm trần vô nghĩa này, càng ngàn lần không nghĩ tới chuyện nàng ta lại đột ngột ra tay như vậy.
Lãnh Mộ Thi mặc dù là một nữ nhân mảnh mai, nhưng sức lực của nàng lại không hề yếu chút nào, hắn bị nàng kéo sang một bên, lảo đảo lùi về phía sau một bước, bám vào thân cây còn may chưa có ngã ra đất, nhưng đai lưng của hắn thì lại bị đè ép, "Ăng" một tiếng gãy ra.
Tiêu Miễn cả người sững lại, quay đầu nhìn nữ nhân vẫn đang chạy về phía khu rừng, chiếc áo bào màu trắng chỉnh tề trên người bỗng nhiên tán loạn...
Nhưng hắn không quan tâm đến điều này, vì trong đai lưng của hắn có vật phẩm vô cùng quan trọng.
Cho nên hắn còn không có kịp sửa sang lại quần áo đã lập tức chạy theo, đồng thời bắt lấy miếng ngọc bội đang rơi xuống đất bởi vì đai lưng đã đứt gãy, "Keng" một tiếng, hắn rút ra thanh trường kiếm chỉ thẳng vào Lãnh Mộ Thi.
Lãnh Mộ Thi là một nữ tử yếu đuối, làm sao có thể chống lại được Tiêu Miễn, người đệ tử mà trưởng lão Thái Sơ Môn tâm đắc nhất, cho nên không mất đến một lúc, nàng đã cảm nhận được thanh kiếm của Tiêu Miễn đang nằm vắt ngang trên cổ mình.
"Này, này, Tiêu công tử, Tiêu tiên quân, đừng run tay, nghe ta giải thích..." Lãnh Mộ Thi giơ tay lên, tay còn lại bám trên người Tiêu Miễn: "Ta chỉ đang đùa với ngươi thôi, Thật đấy! Ngươi thu kiếm lại đi, ta sợ."
Thanh kiếm này của Tiêu Miễn là do chính tay sư tôn Thiên Hư Tử chế tạo, là linh vật hiếm có của Tu chân giới, phù văn linh quang trên thanh kiếm sâu kín lưu chuyển, kiếm khí lạnh lẽo xuyên thấu xuống da nàng, làm cho nàng toàn thân ớn lạnh.
"Tiêu tiên quân?" Lãnh Mộ Thi không nhạy bằng các giác quan của Tiêu Miễn, trong chốc lát, ánh trăng cũng không đủ để nàng nhìn thấy được vẻ mặt mất khống chế của Tiêu Miễn, nhưng Tiêu Miễn đã nhanh chóng kiềm chế vẻ mặt của mình, cất kiếm, giơ tay lôi Lãnh Mộ Thi đang bám trên người mình kéo xuống, tìm chỗ đứt gãy trên đai lưng, thấy chiếc khóa ngọc vẫn còn đó, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu lần này không phải do sư tôn yêu cầu hắn ta đưa hậu duệ cuối cùng còn sót lại của Lãnh thị đến Thái Sơ Tông an toàn, nếu không phải vì nhận thấy trên người Lãnh Mộ Thi không có chút yêu khí nào, thì vừa rồi khi rút thanh kiếm ra, hắn thật sự muốn giết chết nàng.
Tiêu Miễn cất thanh kiếm đi, nhưng đai lưng đã không thể khôi phục lại, hắn còn chưa tu luyện đến giai đoạn luyện linh, cho nên đương nhiên không thể khôi phục lại đồ vật, nhưng y phục rộng rãi chắc chắn không phải phong cách của hắn, hắn ta chỉ có thể vung kiếm lên, chặt một nhánh cây, gom lại những mảnh vụn của trường bào, dùng nhánh cây mềm tạm thời làm một cái dây buộc quanh eo.
Động tác của hắn rất gọn gàng lưu loát, chỉnh trang y phục xong liền bước đi, nhưng lần này, để phòng ngừa nữ nhân phía sau phát điên một lần nữa, hắn đã thả ra một chút thần thức để đề phòng nàng.
Mà nàng thực sự không chịu dừng lại, ở phía sau lưng hắn hét lớn lên.
"Tiêu ca ca! Ngươi với ta yêu nhau đi" Vừa rồi Lãnh Mộ Thi vội vàng chạy đi đã làm rơi mất cây trâm của mình, làm mái tóc dài của nàng tung bay tán loạn.
Không giống như Tiêu Miễn dung mạo như ngọc, y phục tán loạn cũng toát lên được khí chất như thiên tiên, nàng chỉ là nữ tử phàm trần, cho dù dung mạo xinh đẹp, nhưng hiện tại tóc tai bù xù, mà nàng lại còn hành động điên cuồng theo như cốt truyện, bởi vậy có thể nói hiện tại nàng như một người điên.
Nàng hét lên: "Tiêu ca ca, nếu ngươi không đáp ứng ta, ta sẽ từ đây nhảy xuống!"
Tiêu Miễn bị nàng mạo phạm không nhẹ, dọc theo đường đi nàng nhiều lần ầm ĩ, nếu Lãnh Mộ Thi thật sự nhảy xuống và bị thương, chắc chắn Tiêu Miễn hắn sẽ sống yên ổn được một lúc.
Nhưng khi nhận thấy Lãnh Mộ Thi thực sự đang đi về phía vách núi để nhảy xuống, hắn cảm nhận được nơi nàng đang đứng, lập tức xoay người đi trở lại, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc giữ nàng lại!
Không phải ở đây!
Lãnh Mộ Thi có thể nhảy nếu muốn, nhưng không phải ở đây!
Lãnh Mộ Thi nhắm mắt sẵn sàng ngã xuống, nàng không sợ bị thương, rốt cuộc một nữ phụ hung ác như nàng trong cốt truyện sẽ còn được sống rất lâu.
Pháp tắc nói với nàng rằng nàng sẽ không bị thương ở mức độ này, không những không bị thương, mà cuối cùng nàng còn tìm đến Ngũ trưởng lão Thiên Hư Tử của Thái Sơ Môn để cáo trạng, vu khống muội muội của chính mình là Lãnh Thiên Âm đã đẩy nàng xuống.
Tất nhiên, Lãnh Thiên Âm là nữ chính của cuốn sách này, cùng với người hiện tại đang giữ chặt nàng chính là trời đất tạo một đôi...
Aiii?
Tiêu Miễn làm sao có thể giữ nàng lại được!
Lúc này phản ứng của Lãnh Mộ Thi nhanh hơn, nàng đã nói xong lời thoại của mình và bây giờ nàng phải nhảy xuống mới được tính là hoàn thành cốt truyện!
Tại sao Tiêu Miễn đã đi xa như vậy rồi mà lại còn quay lại kéo nàng? Lãnh Mộ Thi nhanh chóng vùng vẫy: "Ngươi buông ta ra!"
"Buông ta ra, thật sự, ta không sao, ta có nhảy xuống cũng không chết được đâu!" Lãnh Mộ Thi không thể thoát khỏi tay Tiêu Miễn nên đành phải đứng ở vách núi bất đắc dĩ cãi cọ với hắn ta: "Công bằng mà nói, ta có nhảy hay không cũng không có liên quan gì đến ngươi, ngươi bắt ta lại thì thật là phi lễ!"
Thái độ của nàng vô cùng ác liệt, chết sống muốn nhảy xuống, hoàn toàn khác với vẻ ngoài vừa rồi khi biểu lộ tình ý của mình với Tiêu Miễn.
Nhưng Tiêu Miễn lại giằng co với nàng, gắt gao bám lấy nàng không buông, còn có ý muốn kéo nàng xuống.
Đã hai ngày trôi qua, Lãnh Mộ Thi mới tìm được cơ hội để hành động, đã đến bước cuối cùng này, nhất định không thể bỏ qua. Nàng không thể cử động, sốt ruột liền bắt đầu học theo tiểu hài tử làm nũng chơi xấu lắc lắc cánh tay của Tiêu Miễn, còn miệng thì cắn vào cánh tay của hắn ta.
Tiêu Miễn chưa bao giờ gặp một kẻ bất hảo như vậy trong đời, trong lúc nhất thời rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, mà Lãnh Mộ Thi khi thấy mình cắn như vậy mà hắn lại không có buông tay, trong lòng liền nảy ra một kế.
Cái chết sắp xảy ra đã kích phát trí tuệ của nàng, nàng đột nhiên ôm chặt eo Tiêu Miễn, nhẹ giọng nói: "Tiêu ca ca, ngươi cảm thấy luyến tiếc khi ta nhảy xuống sao, chẳng lẻ ngươi đã đáp ứng chuyện yêu nhau với ta sao."
Tiêu Miễn có cái cấm kỵ, chính là không thích thân cận với người khác và đặc biệt nhạy cảm ở eo. Lãnh Mộ Thi đương nhiên biết chuyện này, dù gì thì nàng cũng là người biết toàn bộ cốt truyện.
Vì thế quả nhiên, khi nàng ôm eo Tiêu Miễn, lông tóc trên người hắn liền dựng đứng cả lên, Tiêu Miễn theo bản năng vung tay ra, Lãnh Mộ Thi đã trực tiếp bị ném xuống vách đá.
Có sự chuẩn bị tâm lý để nhảy với chuyện bị ném xuống là hai việc hoàn toàn khác nhau. Bản năng sinh tồn khiến Lãnh Mộ Thi giang hai cánh tay quơ lung tung để nắm lấy bất cứ thứ gì nàng có thể, sau đó không biết là xui xẻo hay là may mắn mà nàng lại lần nữa bắt trúng chiếc thắt lưng của Tiêu Miễn.
"..."
"Ai!"
Ngay sau đó, hai người cùng nhau lăn xuống con dốc thoai thoải bên rìa vách núi, hóa ra đây không phải là vách núi mà chỉ là một con dốc nhỏ.
Bên trong túi trữ vật sáng lên một chút, Lãnh Mộ Thi nằm trên bãi cỏ mỉm cười.
Đoạn cốt truyện này đã hoàn thành!
Quả nhiên không có nguy hiểm!
Lần này, Tiêu Miễn đã không còn sức lực, ngồi dậy giật lấy chiếc thắt lưng mà Lãnh Mộ Thi đang cầm, sau đó cuộn lại và nhét thẳng vào trong ngực.
Lãnh Mộ Thi cũng lồm cồm đứng dậy, một lúc sau có một cơn gió núi thổi qua, nàng cảm giác trên mặt và trên tay mình lạnh căm căm và ướt dầm dề, không biết là đã dính thứ gì.
Vì thế nàng nghi ngờ mà lầm bầm: "Di, thứ gì đây..."
Nàng vô thức đưa tay lên mũi, muốn ngửi mùi nước mà nàng nghĩ là do lúc nàng lăn xuống dốc đã đè trúng trái cây nào đó tiết ra, với lại mới sớm như vậy mà sao có nhiều sương đến thế, làm ướt hết mặt nàng.
"Đừng!" Tiêu Miễn nhìn thấy hành động của nàng, nét mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ hét lên, đồng thời giơ tay đánh mạnh vào cổ nàng, trước khi Lãnh Mộ Thi ngửi thấy mùi nước trên tay đã đánh nàng ngất đi.
Dưới ánh trăng nơi thâm sơn cùng cốc, khuôn mặt của thiếu niên tiên quân đỏ đến mức suýt chảy máu.