Khi Lãnh Mộ Thi tỉnh lại, nàng đang ở trong chiếc xe ngựa lắc lư, nàng chắc chắn rằng Tiêu Miễn đã tức tới hộc máu mới đánh nàng ngất đi, đã thế lại còn đánh mạnh đến như vậy, chuyện đầu tiên nàng làm khi tỉnh dậy đó chính là sờ vào cổ mình.
Còn tốt còn tốt, đầu và cổ nàng vẫn còn liền nhau.
Cổ nàng đau nhức vô cùng, Lãnh Mộ Thi ậm ừ mở mắt ra, ngồi ở bên cạnh nàng chính là thứ muội Lãnh Thiên Âm.
Lãnh Thiên Âm cúi đầu đang may thứ gì đó, đầu ngón tay nhỏ nhắn mềm mại đi một đường kim, một luồng ánh sáng nương theo khe hở trên cửa sổ tiến vào, trông nàng ta thập phần đẹp đẽ, tinh tế.
Lãnh Thiên Âm từ khi còn bé đã là cái người mặt đơ, rõ ràng chỉ là một thứ nữ, mà lại luôn ở trước mặt nàng bày ra vẻ thanh cao cao ngạo.
Lãnh Mộ Thi dùng nữa con mắt nhìn nàng ta cũng cảm thấy chướng mắt, nàng có chết cũng không chịu thừa nhận nàng ta lớn lên đẹp hơn so với mình, cả ngày luôn trưng ra cái bộ mặt như nhà có tang phiền chết nàng, nhưng vào lúc này, biểu cảm của nàng ta phi thường mềm mại, cúi đầu đến gần vật trong tay, đầu rũ xuống để lộ ra một đoạn cổ trắng nõn yếu ớt, trông vô cùng nghiêm túc.
Lãnh Mộ Thi chống cánh tay ngồi dậy, liếc mắt một cái liền nhận ra đó là chiếc thắt lưng của Tiêu Miễn.
Hoắc!
Trách không được.
Lãnh Mộ Thi đẩy cửa sổ nhỏ ra, nheo mắt nhìn ra bên ngoài, mặt trời chói chang và con đường bằng phẳng, nàng không biết đây là nơi nào, nhưng nàng nhìn thấy được ba vị thiếu tiên tiên quân mặc trường bào màu trắng đang ở phía trước đánh xe ngựa. Nàng thế mà lại bất tỉnh một đêm thêm nửa ngày, bây giờ hẳn là trưa ngày hôm sau.
Đôi mắt nàng khóa chặt vào một trong những thiếu niên tiên quân với cành liễu quấn quanh eo. Trong ba người, lưng hắn ta đặc biệt cao và thẳng, ngay cả khi cưỡi ngựa, chân của hắn ta cũng không chút cẩu thả mà nhét vào trong bàn đạp.
Ở một khía cạnh nào đó, nam chính Tiêu Miễn này thật đúng là giống với muội muội mặt đơ của nàng, cùng là loại người đần độn vô vị.
Trách không được lại là một đôi!
Âm thầm nhe răng, Lãnh Mộ Thi sờ sờ cái cổ của mình, lẩm bẩm nói: "Xuống tay thật đúng là tàn nhẫn, không phải chỉ làm rách một chiếc thắt lưng của ngươi thôi sao..."
Nàng đóng cửa sổ xe ngựa, nghiêng đầu nhìn về phía Lãnh Thiên Âm, người đang ngồi khâu lại chiếc thắt lưng, vẻ mặt nàng có chút thả lỏng, mím môi, mở rèm xe ra và liếc nhìn ra bên ngoài.
Với vẻ e lệ ngượng ngùng của nàng ta, Lãnh Mộ Thi nhìn thấy liền nổi cả da gà.
Cẩu nam nữ.
Nghẹn người.
Đúng lúc này, xe ngựa dừng lại, bên ngoài có người nói: "Phía trước có khe suối, ở đây nghỉ ngơi đi."
Xe ngựa dừng lại, Lãnh Thiên Âm cầm lấy chiếc thắt lưng đang muốn xuống xe, đột nhiên Lãnh Mộ Thi cảm giác được bên trong túi trữ vật đang nóng lên, tiếp theo chỉ có bản thân nàng mới có thể nghe được truyền âm – đoạn tiếp theo của cốt truyện, đoạt lấy thắt lưng, đưa cho Tiêu Miễn, nói là ngươi khâu.
Ôi chết mất!
Quả là một sự mất mát!
Lãnh Mộ Thi trong lòng thầm rủa, nhưng tay rất nhanh liền mở rèm xe, nhảy ra khỏi xe trước Lãnh Thiên Âm một bước, đồng thời đoạt lấy từ trong tay Lãnh Thiên Âm chiếc thắt lưng vừa mới được khâu xong.
Chờ đến khi Lãnh Thiên Âm phản ứng lại há miệng thở dốc, Lãnh Mộ Thi đã cầm chiếc thắt lưng chạy mất dép.
Sau khi nhảy ra khỏi xe, Lãnh Mộ Thi trực tiếp chạy về hướng Tiêu Miễn đang lên núi, vừa chạy vừa che miệng, thấp giọng hỏi: "Ta nhớ rõ trong thoại bản không có đoạn cốt truyện này mà..."
Cục đá bên trong túi trữ vật không trả lời nàng ngay lập tức, chờ đến khi nàng chặn đường Tiêu Miễn, thở hồng hộc cầm lấy thắt lưng lắc lư trước mặt Tiêu Miễn mới nói - trong cốt truyện, ngươi không tiếc trả giá đại giới, không từ bất kỳ thủ đoạn nào để lấy được hảo cảm của Tiêu Miễn.
Lãnh Mộ Thi bĩu môi, được rồi, ai biểu nàng lại là một nữ phụ ác độc chuyên đi xúc tiến tình cảm cho nam nữ chính đâu chứ.
Nàng đưa tay ra trước mặt Tiêu Miễn, ép mình tiến vào trạng thái, bắt chước dáng vẻ e thẹn rụt rè của Lãnh Thiên Âm, nàng gân cổ lên, trừng mắt nhìn đối phương và lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào Tiêu Miễn, người có vẻ đang vô cùng sợ hãi khi bị nàng chặn đường nói: "Cho ngươi thắt lưng, tối hôm qua thật là xin lỗi, là ta hành động quá thô bạo, ta đã may nó lại cho ngươi rồi, vì vậy đừng giận ta, Tiêu ca ca."
Tiêu Miễn còn chưa nói lời nào, cách đó không xa, hai vị tiên quân đang chuẩn bị lên núi lấy nước từ khe suối liền bật cười khi nghe được lời nói đó.
Hai người này là sư huynh của Tiêu Miễn, đêm qua Tiêu Miễn ôm Lãnh Mộ Thi đang chết ngất trở về, thắt lưng còn bị xé rách, các sư huynh vốn dĩ đã hiểu lầm hắn, hiện tại Lãnh Mộ Thi lại còn nói lời như vậy, hiểu lầm này cứ thế càng thêm sâu.
Tiêu Miễn không phải là người giỏi biện giải, ngượng đến mức lỗ tai đỏ bừng lên, vẻ mặt uy nghiêm thường ngày cũng không kìm được, tức giận nói: "Đừng nói nhảm!"
Hai vị sư huynh cười đi lên núi, không hổ là Tiêu Miễn, nhưng là cổ Tiêu Miễn lại đỏ bừng lên, hắn nhìn Lãnh Mộ Thi như đang nhìn một loại dã thú nào đó, mặt trên chiếc thắt lưng có chiếc khóa ngọc đặc biệt quan trọng đã bị hắn tháo xuống đeo trên cổ. Hắn không có lập tức tiếp nhận thắt lưng mà là nhíu mày nói: "Tại sao thắt lưng lại nằm trong tay ngươi?"
Mỹ nhân chính là mỹ nhân, nhíu mày cũng đẹp.
Lãnh Mộ Thi đứng trên dốc nhìn Tiêu Miễn đang đứng dưới dốc, ánh mặt trời chiếu xuống bóng cây loang lổ, khi gió thổi qua, những đốm loang lổ đó lưu động trên người Tiêu Miễn, khiến cho khuôn mặt của hắn trông không giống như người phàm, lại càng làm cho người nhìn tâm thần lay động.
Chỉ tiếc đây lại là món điểm tâm của người khác, không phải của nàng.
Lãnh Mộ Thi liếc nhìn về phía sau Tiêu Miễn, Lãnh Thiên Âm đang do do dự dự đi về phía bọn họ, trong lòng bất đắc dĩ nói một tiếng nam mô a di đà phật tạo nghiệt a!
Sau đó nàng nói: "Đương nhiên là trong tay của ta, bằng không ở đâu bây giờ? Chẳng lẽ Tiêu ca ca vẫn mong muội muội ta may cho ngươi sao? Nàng không bao giờ đụng vào đồ của nam nhân xa lạ, lại càng không thèm liếc mắt nhìn nam nhân một cái nào, nếu nàng may thắt lưng cho Tiêu ca ca thì không phải sẽ làm bẩn khuê danh sao?"
Lãnh Mộ Thi nói quả thực rất đúng, Lãnh Thiên Âm luôn ở trong nhà nghiêm ngặt tuân thủ nữ đức, so với đích nữ nàng khắp nơi quậy phá, thanh danh không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Vô luận là công tử thế gia phong lưu lỗi lạc đến nhường nào cũng đều không chiếm được một cái ghé mắt của nàng ta.
Nếu không vì như vậy, sau khi mẫu thân mất, phụ thân cũng sẽ không mỗi khi nói chuyện với nàng đều là lời răn dạy, lấy Lãnh Thiên Âm ra làm gương để giáo huấn nàng.
Nghe vậy, Tiêu Miễn đưa tay lên nắm lấy chiếc thắt lưng, hắn một câu cũng không muốn nói với Lãnh Mộ Thi, nhưng khi hắn đưa tay ra, Lãnh Mộ Thi đột nhiên giở thủ đoạn, Tiêu Miễn một chút cũng không nắm lấy được chiếc thắt lưng, mà là bắt được mu bàn tay của nàng.
Tiêu Miễn: ...
"Bang!" Lãnh Mộ Thi đè lên mu bàn tay của Tiêu Miễn, ngăn không cho hắn rút tay về, cố ý làm trò ở trước mặt Lãnh Thiên Âm, người đang xấu hổ sau khi nghe những gì nàng nói với Tiêu Miễn đang đứng cách đó không xa: "Tiêu ca ca, chúng ta cùng nhau đi lấy nước đi, ta còn có chút đói bụng, không biết trong rừng có trái cây nào có thể ăn... Ngươi tìm cho ta ăn được không?"
Lãnh Thiên Âm nhìn thấy hai người nắm tay nhau, nàng ta đứng sau lưng Tiêu Miễn nên không nhìn thấy được vẻ mặt ghét bỏ của hắn, lại càng không thể chạy lên giải thích chiếc thắt lưng này là do mình khâu, vì thế Lãnh Thiên Âm ôm túi nước xoay người trở về xe ngựa.
Bên trong túi trữ vật nóng lên - cốt truyện hoàn thành.
Lãnh Mộ Thi lập tức buông Tiêu Miễn ra, hắn dùng sức kéo tay nàng quá mạnh, nên khi Lãnh Mộ Thi đột nhiên buông tay, hắn loạng choạng một bước sau đó đứng yên tại chỗ, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Lãnh Mộ Thi.
Lãnh Mộ Thi giơ hai tay lên làm cử chỉ đầu hàng, mỉm cười xin lỗi, gập chiếc thắt lưng lại thành mấy khúc ở trước mặt Tiêu Miễn, Tiêu Miễn nhìn chiếc thắt lưng của mình nằm trong tay nàng đang bị nàng uốn uốn gấp gấp thành cái gì đó, cuối cùng chiếc thắt lưng đã được nàng gấp thành một chiếc khăn vuông nhỏ mềm mại.
Lãnh Mộ Thi hai tay cung kính đưa chiếc thắt lưng cho Tiêu Miễn: "Tiêu tiên quân đừng tức giận, mau nhận đi."
Tiêu Miễn cảnh giác nhìn nàng, đêm qua phát hiện sắc mặt nàng thay đổi nhanh như lật một cuốn sách, hắn nhịn không được mà dùng thần thức quét qua quét lại trên người nàng, xác nhận thật sự không có yêu khí xong mới mím môi nhận lại thắt lưng.
Lúc này đây Lãnh Mộ Thi không có làm yêu ma, ngoài cốt truyện, nàng không có hứng thú xen vào tình cảm giữa nam và nữ chính. Nếu có thời gian, không bằng nghĩ về những chuyện sẽ làm trong tương lai không phải tốt hơn sao?
Tiêu Miễn thực sự không muốn cái thắt lưng này nữa, nhưng không biết tại sao, vừa rồi khi thấy chiếc thắt lưng quấn quanh đầu ngón tay của Lãnh Mộ Thi, hắn lại không vứt đi được, lúc sau hắn thắt nó lại trên eo, càng không thể hiểu được trên eo lại truyền tới vài đợt nóng bỏng.
Hắn cáu kỉnh nhón chân nhảy lên núi mà không thèm ngoảnh lại.
Lãnh Mộ Thi quay trở lại xe ngựa, lấy túi nước của mình, chuẩn bị lên núi lấy nước.
"Ngươi!" Lãnh Thiên Âm đứng bên xe ngựa chặn đường Lãnh Mộ Thi.
"Ngươi đừng có dùng cái bộ dáng khi ở chung với đám hồ bằng cẩu hữu mà đi trêu chọc Tiêu tiên quân, hắn đối với ta và ngươi có ân, ngày sau đến núi Thái Sơ, có lẽ hắn sẽ trở thành sư huynh của chúng ta, ngươi sao có thể..."
"Ta thì làm sao?" Lãnh Mộ Thi vốn dĩ không muốn nói chuyện với Lãnh Thiên Âm, nhưng khi nghe được bốn chữ hồ bằng cẩu hữu, lập tức nàng cảm thấy đau nhói trong tim: "Hồ bằng cẩu hữu? Ngươi đáng ra phải chịu ân của những hồ bằng cẩu hữu đó, những người sẵn sàng chịu nguy hiểm diệt tộc để che đậy hành tung cho ngươi!"
"Phụ thân đã mất, hiện tại là ngươi đang thay phụ thân tới giáo huấn ta sao?" Lãnh Mộ Thi hít sâu một hơi, nhìn Lãnh Thiên Âm nói: "Ngươi đừng vọng tưởng quản được ta, ngay cả phụ thân còn quản không được, ngươi dựa vào cái gì quản ta?"
"Bằng vào việc mẫu thân ngươi bức tử mẫu thân ta, hay vẫn là bằng vào chuyện phụ thân thích lấy ngươi làm gương để giáo huấn ta?" Lúc này thực sự Lãnh Mộ Thi không muốn làm trò cười cho người khác coi, nhưng nàng thực sự cảm thấy mệt mỏi với dáng vẻ thuyết giáo của Lãnh Thiên Âm, nhìn thấy sắc mặt của Lãnh Thiên Âm tái đi, nàng hừ một tiếng rồi ôm túi nước chạy đi.
Nàng chạy đến mép suối, uống thật nhiều nước, đổ đầy nước vào trong túi, ôm túi nước lạnh lẽo vào trong ngực, chỉ lúc này nàng mới cảm thấy nỗi khắc khoải trong lòng đã được dòng suối mát dập tắt, nàng ngồi dựa vào cây đại thụ bên cạnh khe suối, ôm lấy đầu gối của chính mình.