Phía Sau Sự Thức Tỉnh Của Nữ Phụ Trong Truyện Tiên Hiệp

Chương 3 - Cảm Ơn Tiêu Ca Ca (2)

Ở hai tháng trước, nhà nàng bị diệt tộc, nhưng Lãnh Mộ Thi lại không cảm thấy buồn chút nào về điều đó. Bởi vì phụ thân nàng đã sớm cưới ngoại thất về cùng với nhãi con, đứa bé đó thế nhưng lại chỉ nhỏ hơn nàng có một tuổi, bức tử mẫu thân nàng trời sinh tính tình mềm yếu.

Tuy nhiên, số mệnh của nàng lại còn éo le hơn mẫu thân, vào ngày gia tộc bị đại yêu toàn diệt, nàng may mắn trốn thoát, nhưng lại biết được chính mình lại là một nữ phụ độc ác sống trong truyện.

Nghiên cứu cục đá tự xưng là pháp tắc trong cuốn sách, nàng xác minh cốt truyện trong suốt hai tháng, cuối cùng không thể không chấp nhận số phận của mình, nàng là một vai phụ sinh ra làm một đối chiếu thê thảm với thứ muội Lãnh Thiên Âm.

Bực bội!

Không phục!

Nhưng khi nghĩ lại, nàng là đích nữ sống đến hiện giờ nhưng luôn bị bao phủ dưới bóng dáng của thứ muội Lãnh Thiên Âm, ngay cả mẫu thân ôn nhu thiện lương cũng hậm hực mà chết khi mẹ con nàng ta bước vào cửa, phụ thân càng là tâm như sắt đá, trong mắt chỉ có thứ muội, mấy vị "hồ bằng cẩu hữu" của nàng thu lưu giúp đỡ tỷ muội nàng trốn tránh cũng là tại vì họ thích Lãnh Thiên Âm – thế giới này còn có thể tốt đẹp hơn được không!

Lãnh Mộ Thi đá vào những hòn đá bên cạnh, nhăn mũi, đột nhiên có trái cây đưa tới trước mặt nàng.

Nàng nghiêng đầu nhìn lại, ngược hướng ánh nắng, hai mắt mờ mịt nhìn không rõ, dụi mắt thật mạnh, mới thấy đó là Tiêu Miễn, hắn lạnh lùng nhìn nàng, đưa trái cây tới trước mặt nàng: "Cho ngươi."

Đừng khóc.

Câu sau tất nhiên hắn không nói ra. Hắn vừa vặn ở gần đây nhìn thấy nàng không tiếng động khóc thút thít, vừa vặn gặp phải trái cây có thể ăn, lại vừa vặn nhớ ra người thân của nàng vừa mới mất nên mới làm ra chuyện này.

Phản ứng theo bản năng của Lãnh Mộ Thi là chạm vào túi trữ vật của mình, cục đá bên trong không có nóng lên, tình tiết này cũng không có trong cốt truyện, nàng nghi ngờ hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"

Nàng đang ngồi còn Tiêu Miễn thì lại đứng, vì vậy nàng nheo đôi mắt ngấn nước nhìn Tiêu Miễn, nàng không nhận ra mình đang khóc, nàng trước nay chưa bao giờ làm những việc vô dụng như vậy, sau khi mẫu thân mất, cho dù phụ thân nàng có thi hành gia pháp với nàng, nàng cũng chưa bao giờ khóc, nàng chỉ là có một chút, một chút, rất ít rất ít cảm thấy ông trời bất công.

Nhưng túi trữ vật ngay sau đó trở nên nóng rực, tay Lãnh Mộ Thi so với đầu óc còn nhanh hơn, lập tức nắm lấy trái cây, bắt trúng luôn cả tay Tiêu Miễn.

Nàng còn vuốt ve mu bàn tay hắn, rồi nói bằng giọng mũi vừa khóc vừa nói: "Cảm ơn Tiêu ca ca..."

Lại tới nữa!

Gáy của Tiêu Miễn căng thẳng, ném tay nàng ra liền chạy.

Tiêu Miễn bỏ chạy, Lãnh Mộ Thi nhìn chung quanh một vòng, nhưng lại không thấy Lãnh Thiên Âm.

Cục đá còn nóng, Lãnh Mộ Thi duỗi tay sờ soạng túi trữ vật ở trên eo, đem tay vói vào trong túi chọc chọc viên đá hai lần rồi lẩm bẩm nói: "Ngươi bị hỏng rồi phải không? Ta không có nhìn thấy muội muội, trong cốt truyện cũng không có đoạn này..."

Cục đá không có trả lời, Lãnh Mộ Thi lấy nó ra nhìn một lúc, sau đó lại bỏ trở lại trong túi, vì bị gián đoạn nên nỗi thương tâm của nàng cũng biến mất.

Nàng cầm trái cây vừa rồi Tiêu Miễn cho, đưa lên miệng cắn một cái, ngay lập tức nước trái cây bắn ra tung tóe trong miệng nàng, đôi mắt hồ ly của nàng bỗng trở nên tròn xoe - quả nhỏ này không đẹp mắt cho lắm, nhưng lại rất ngọt ngào!

Nàng đã không có ăn cái gì từ tối hôm qua, một quả nhỏ như vậy không đủ để nàng nhét kẽ răng, ngược lại nó đã thành công làm bụng nàng kêu lên.

Khi đói nàng không có thời gian để tiếc nuối mùa xuân hối tiếc mùa thu, cũng không có thời gian để lo lắng cho tương lai, suy cho cùng thì khả năng của nàng cũng có hạn. Đi một bước tính một bước... Điều quan trọng là phải lấp đầy bụng!

Vì vậy nàng mang theo một túi nước đầy, định quay lại xe ngựa để ăn lương khô với uống nước, nhưng trước khi lên xe, nàng đã nhìn thấy Lãnh Thiên Âm và Tiêu Miễn đang nói chuyện dưới một cái cây nhỏ cách đó không xa.

Chậc chậc chậc.

Đây là đang vội vàng giải thích chuyện cái thắt lưng đây mà.

Cốt truyện là như vậy, dù có bao nhiêu hiểu lầm do nữ phụ độc ác gây ra thì nam chính và nữ chính sẽ nhanh chóng cởi bỏ được nó, hơn nữa nhờ vậy mà tình cảm của họ lại còn tiến thêm một bước.

Pháp tắc nói rằng sau khi cốt truyện hoàn thành, nàng sẽ được tự do, vì chính mình, mưu tính tìm đường ra.

Lãnh Mộ Thi cũng muốn bái nhập tiên môn, mặc dù nàng biết linh căn của nàng vô cùng hỗn tạp, khả năng rất cao là Thái Sơ Môn sẽ không thu nhận nàng.

Nhưng nàng không cầu trường sinh, cho dù là đệ tử ngoại môn cũng tốt, nàng chỉ mong tránh xa đôi cẩu nam nữ này một chút, thoát khỏi cái bóng của Lãnh Thiên Âm, sống cuộc đời của chính mình.

Nàng quay đầu đi, khi đi đến bên cạnh xe ngựa, Tiêu Miễn đã nhìn về phía nàng, theo bản năng mà nhíu mày, Lãnh Mộ Thi vốn dĩ quay đầu đi, nhưng đột nhiên quay đầu lại, hướng về phía hắn làm một cái mặt quỷ vô cùng khó coi.

Tiêu Miễn: ... Hắn thế nhưng bị hoảng sợ!

Không phải hắn sợ hãi vì vẻ mặt nhăn nhó, chỉ là hắn không thể tưởng tượng một nữ tử như vậy mà lại không màng tới hình tượng...

"Tiêu tiên quân?" Thấy hắn không trả lời, Lãnh Thiên Âm nói tiếp: "Tỷ tỷ của ta vô tình mạo phạm ngươi, nàng chỉ là... Tính tình có chút hiếu động, mong ngươi đừng để tâm."

Tiêu Miễn: ... Nàng ta mới vô tình mà đã như vậy rồi, vậy nếu cố ý thì sẽ thành cái dạng gì a?

Lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được thế nào là dở khóc dở cười, hắn liếc nhìn về phía bên cạnh xe ngựa một cái, thấy Lãnh Mộ Thi đang ngồi bên cạnh xe ngựa ăn bánh bột ngô.

Hắn gật đầu: "Không có việc gì, Lãnh cô nương cũng nên đi ăn chút gì đi để lát nữa tiếp tục lên đường, hôm nay phải đánh xe ngựa đến tận khuya mới có thể tới chỗ đặt chân ở trấn tiếp theo."

Lãnh Thiên Âm gật đầu, Tiêu Miễn từ trong ngực lấy ra một cái khăn tay, mở ra bên trong có năm sáu quả nhỏ giống với quả vừa rồi hắn đưa cho Lãnh Mộ Thi.

"Ta tìm được cái này trên núi, có thể ăn được, Lãnh cô nương ăn chút đi." Tiêu Miễn đưa chiếc khăn tay qua, Lãnh Thiên Âm mím môi nói lời cảm tạ, vừa định đưa tay ra lấy, kết quả không biết Lãnh Mộ Thi từ nơi nào chui ra đã đoạt đi toàn bộ.

"Tiêu ca ca là tốt nhất, muội muội ta không thích ăn những thứ này, vừa rồi ta có ăn thử một trái, chua thật sự, vẫn là để ta ăn đi!" Lãnh Mộ Thi cầm lên một quả, cắn một cái, diễn ra cái biểu cảm chua đến chết người.

Tiêu Miễn giật giật môi... Hắn cũng không ăn đâu.

Nhưng cuối cùng hắn cũng không có nói gì, nhìn Lãnh Thiên Âm đang sững sờ, xoay người đi về phía sư huynh của mình.

Lãnh Mộ Thi vừa đi về phía xe ngựa vừa ăn trái cây nhỏ, nhỏ giọng thì thào chỉ nàng mới có thể nghe thấy: "Cốt truyện này có chút tầm thường, pháp tắc, pháp tắc, ngươi cứ bắt ta làm loại chuyện này thấy có phiền không? Nếu lỡ nam nữ chính đều chán ghét ta, hợp lực lại mà đánh ta, ném ta giữa chừng thì không phải ta sẽ bị phế sao..." - Đừng lo, nữ phụ hung ác còn có thể tung tăng nhảy nhót đến đại kết cục, ban đêm thành trấn này sẽ gặp phải tà ám, ngươi nên chuẩn bị tốt đi.

"Chuẩn bị.. gì?" Lãnh Mộ Thi có một linh cảm xấu.

Quả nhiên ngay sau đó pháp tắc nói - Chuẩn bị tốt để hại chết nữ chính.

Lãnh Mộ Thi: ... Quả nhỏ này đột nhiên không ngọt nữa.

Nàng tuy rằng cảm thấy Lãnh Thiên Âm rất phiền, nhưng cái phiền này không liên quan gì đến hận thù, nàng...

Pháp tắc dường như đã nghe thấy những gì nàng đang nghĩ, lại nói - nữ chính không thể bị giết.

Lãnh Mộ Thi cảm thấy nhẹ nhõm ngay lập tức, theo cốt truyện mà nàng đã xác minh, Lãnh Thiên Âm thực sự là vô địch, ông trời luôn đứng về phía nàng ta.

Vậy là tốt rồi, Lãnh Mộ Thi nghĩ, phải mau nhanh chóng hoàn thành cốt truyện, nàng mới có thể thoát khỏi số phận đóng vai phụ.

Khi đội ngũ tiếp tục lên đường, Lãnh Mộ Thi trên xe đã ăn trái cây nhỏ cuối cùng, Lãnh Thiên Âm đột nhiên nói: "Ngươi..."

"Vô luận là ngươi muốn nói cái gì, đều đừng có nói ra", Lãnh Mộ Thi ngồi dậy, đem hột ném ra khỏi cửa sổ xe, tâm bình khí hòa mà nói với Lãnh Thiên Âm: "Khi chúng ta đến Thái Sơ Tông, ngươi và ta nhất định sẽ không thể ở chung một chỗ, nhà của chúng ta không còn nữa, ngươi với ta tuy là tỷ muội nhưng cũng không có tình cảm gì đáng nói, như vậy chúng ta liền ân đoạn nghĩa tuyệt đi."

"Ngươi đang nói cái gì!" Lãnh Thiên Âm thế nhưng lại nóng nảy, đi tới muốn kéo Lãnh Mộ Thi, nhưng lại bị nàng né tránh.

Lãnh Thiên Âm nói: "Nhưng trên đời này, chỉ còn lại có hai người chúng ta nương tựa vào nhau. Chúng ta là quan hệ huyết thống, làm sao có thể ân đoạn nghĩa tuyệt?"

"Làm sao lại không thể?" Lãnh Mộ Thi nhìn Lãnh Thiên Âm nghĩ đến Thái Sơ Tông, ngươi là chưởng môn đệ tử, còn ta đến ngoại môn đệ tử cũng không vào được, ngươi và ta vốn không có khả năng sống nương tựa lẫn nhau, rời khỏi ngươi thì ta còn có một chút chỗ tốt, bằng không thì chỉ là trò hề bị mọi người đem ra so sánh với ngươi.

"Chỉ cho ta một con đường sống đi." Lãnh Mộ Thi chắp tay cung kính, đối với Lãnh Thiên Âm cúi đầu: "Ngươi quanh năm cứu trị động vật nhỏ, còn có danh xưng là Tiểu Bồ Tát sống, ngươi còn có thể chiếu cố ta được sao?"

"Tỷ tỷ!"

Lúc này mới biết kêu tỷ tỷ, chậm rồi!

Lãnh Mộ Thi thấy mình nói mà nàng ta lại không thông, liền xoay người nằm trên xe ngựa, đưa lưng về phía Lãnh Thiên Âm, vén váy lên trùm lên đầu, từ chối giao lưu.

Nàng nằm suy nghĩ lung tung, xe ngựa lắc lư thế này, cuối cùng Lãnh Mộ Thi cũng ngủ thiếp đi.

Khi Lãnh Mộ Thi tỉnh dậy lần nữa, giờ tý đã qua, họ đã vào thành trấn, chỉ còn ánh sáng của những chiếc đèn lồng thưa thớt đung đưa trong gió đêm trên phố, lúc này hầu hết các khách điếm và tiệm rượu đã đóng cửa.

Đi hết hai con phố, cuối cùng họ cũng tìm được một khách điếm chưa đóng cửa, con ngựa đã rất mệt nhọc, Lãnh Mộ Thi mắt buồn ngủ mông lung mở rèm cửa, tiền sảnh của khách điếm thế nhưng đèn đuốc vẫn còn sáng trưng, vài bàn khách nhân vẫn đang ngồi uống rượu nói chuyện phiếm.

Lãnh Thiên Âm dựa vào xe ngựa trông có vẻ mệt mỏi, chỉ có ba vị tiên quân vẫn còn tinh thần phấn chấn, họ có khả năng ngự kiếm phi hành bay nhanh qua hàng nghìn dặm, nhưng vì cơ thể phàm trần của Lãnh Mộ Thi và Lãnh Thiên Âm không thể chịu được tốc độ kiếm của họ nên không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi bằng xe ngựa.

Xe ngựa giao cho hai tiểu nhị của khách điếm, sau khi mọi người xuống xe liền tiến vào đại sảnh.

Chưởng quầy cho thuê phòng có một đôi mắt hình tam giác, cười đến vô cùng hiền hậu, nhưng chính là lại lộ ra một cảm giác vô cùng khó chịu.

Lãnh Mộ Thi ngủ một giấc đến giờ hoàn toàn tỉnh táo, sư huynh của Tiêu Miễn đang nói chuyện với chưởng quầy để đặt phòng, Lãnh Mộ Thi ngáp một cái, liếc nhìn chưởng quầy, thấy hai người họ lông mày cao thấp không đồng đều, một cái thì ở trên mắt, cái khác thì được nhướng lên đến mức như muốn chạm vào ngọn tóc, thoạt nhìn như là người sốt ruột người thì viết lung tung.

Chưởng quầy mở miệng nói, nhưng giọng nói không được linh hoạt cho lắm, dừng lại nói: "Khách quan, chỉ còn hai gian phòng."

Cốt truyện lại tới nữa rồi.

Bình Luận (0)
Comment