Phía Sau Sự Thức Tỉnh Của Nữ Phụ Trong Truyện Tiên Hiệp

Chương 4 - Tại Sao? (1)

Lãnh Mộ Thi biết trong khách điếm này không có người sống, tất cả đều là Họa Bì, chỉ cần nhìn rượu và những món ăn tinh xảo trên bàn, chưa thấy có người nào động đũa vào liền biết có sự khác thường.

Trong khách điếm này có Họa Bì đại yêu, Họa Bì ăn thịt người sống để duy trì tướng mạo, lấy máu tươi tự vẽ nên thân mình, đại yêu rất am hiểu việc che dấu yêu khí, dựa vào tu vi hiện tại của Tiêu Miễn cùng với hai vị sư huynh căn bản không có cách nào phát hiện được.

Trong đoạn cốt truyện này, Tiêu Miễn và hai vị sư huynh đã dốc hết toàn lực, lấy đại giới là sự hy sinh của hai vị sư huynh để trốn thoát ra ngoài, nhưng không ngờ tới lại bị ác độc nữ phụ nàng kéo chân sau, nàng đã đẩy muội muội ra khỏi kết giới bảo hộ... Mà nữ phụ ác độc nàng luôn được định trước là phải gánh chịu hậu quả, kết giới nứt vỡ làm cho nàng cũng ngã theo ra ngoài.

Tiếp theo chính là trò chơi vô cùng kinh điển – ngươi sẽ chọn ai?

Họa Bì đại yêu làm Tiêu Miễn phải lựa chọn cứu người nào, mà Tiêu Miễn lại là một chính nhân quân tử tự nhiên sẽ không lựa chọn, nữ phụ ác độc nàng với ý đồ hãm hại nữ chính cuối cùng phải gánh chịu hậu quả, nàng bị hủy đi dung mạo...

Khi nghĩ đến chuyện dung mạo bị hủy đi, Lãnh Mộ Thi có chút sợ hãi.

Cho dù có cơ hội khôi phục ở phía sau, nhưng dù sao nàng vẫn chỉ là một nữ hài tử, mà đây lại là lần đầu tiên trong đời nàng đối mặt với yêu tà.

Nhưng chính vì tình tiết này mà nam chính càng thêm ghét nàng, nữ chính cũng nhìn ra ‘bộ mặt thật’ của nàng, quyết định ân đoạn nghĩa tuyệt với nàng, mà nam nữ chính cũng vì chuyện sinh tử lần này mà nảy sinh tình cảm với nhau.

Đoạn cốt truyện này rất quan trọng.

Nàng không thể thay đổi, tựa như nàng đã biết tất cả, nhưng vẫn không thể thay đổi chuyện diệt tộc, nàng không thể quản, nếu để lộ ra cốt truyện, pháp tắc sẽ trừng phạt nàng, loại thống khổ này nàng khó có thể thừa nhận.

"Chúng ta không nên ở nơi này, chúng ta... Chúng ta đi tìm nơi khác ở đi?” Lãnh Mộ Thi đột nhiên bắt lấy tay Tiêu Miễn.

Nàng nhắm chặt mắt, nghiến răng chịu đựng cơn đau mà cục đá bên trong túi trữ vật đem tới, nắm lấy cổ tay Tiêu Miễn nói: "Nơi này có... " Yêu.

Một chữ cuối cùng nàng còn chưa có kịp nói ra, lập tức cả người mềm nhũn ngã xuống đất.

Lãnh Mộ Thi cảm thấy mình như đang bị nghiệp hỏa thiêu đốt, linh hồn cũng bị thiêu đốt, quá đau đớn, nàng không còn dám nữa, không còn dám tùy tiện tiết lộ cốt truyện!

Nàng đột ngột tỉnh dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi ngồi bật dậy khỏi giường.

Lãnh Thiên Âm ngồi ở mép giường cầm khăn lau mặt cho nàng, Lãnh Mộ Thi thở hồng hộc nhìn nóc giường xa lạ, biết rằng hiện tại bọn họ đã ở trong khách điếm, đang ở trong miệng của Họa Bì đại yêu.

“Tỷ tỷ, ngươi tỉnh, Tiêu tiên quân đã xem mạch cho ngươi, nói ngươi chỉ là kinh hách quá độ, hiện tại đã hạ sốt rồi.” Lãnh Thiên Âm đặt khăn lên giá bên cạnh bàn, đứng dậy đi rót nước cho Lãnh Mộ Thi.

Lãnh Mộ Thi liếc nhìn Lãnh Thiên Âm, giơ hai tay lên, cầm lấy tách trà mà Lãnh Thiên Âm đưa cho nàng, uống ừng ực một hơi, sau đó thở dài hỏi Lãnh Thiên Âm: "Hiện tại là giờ nào rồi?"

"Đã qua giờ sửu." Lãnh Thiên Âm nói vừa dứt câu, trong lòng nàng liền nhảy dựng.

Ngay sau đó, cửa phòng trực tiếp bị phá ra, ba vị tiên quân cầm kiếm xông vào, vừa đánh vừa lui vào trong phòng, Lãnh Thiên Âm "A" một tiếng, tách trà trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành.

“Hai vị Lãnh cô nương, mau vào trong trận!”

Một vị sư huynh của Tiêu Miễn đã dùng trường kiếm vẽ ra một kết giới bảo hộ, quay đầu triệu hoán Lãnh Thiên Âm người đang che miệng kinh hãi cùng với Lãnh Mộ Thi đang ngồi ở trên giường với gương mặt khác lạ tiến vào kết giới.

Lãnh Thiên Âm đứng trên mặt đất, là người đầu tiên bị vị sư huynh kia kéo vào kết giới, Lãnh Mộ Thi vốn dĩ phải té ngã lộn nhào vô cùng chật vật mới có thể tiến vào trong kết giới, nhưng lúc này nàng lại nhìn thấy ba vị tiên quân đang đánh nhau với Họa Bì. Còn có, căn phòng này đã bắt đầu vặn vẹo, đột nhiên nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cuộc sống của nàng cũng vậy, chẳng phải mọi người đều đang chật vật trong miệng con Họa Bì này sao, thật sự liều mạng giãy giụa là có thể chạy thoát sao...

“Lãnh cô nương!” Vị sư huynh kia lại hét lên, thần sắc vô cùng nôn nóng.

Vị sư huynh này tên là gì, Lãnh Mộ Thi nàng thực ra cũng không biết, nàng cố ý không nhớ cũng không hỏi, bởi vì bọn họ cũng là vai phụ, hôm nay nhất định sẽ phải chết trong miệng con đại yêu này.

Nhưng ngay khi mong muốn được sống sót của nàng bắt đầu lung lay, trên eo của nàng đột nhiên trở nên nóng rực, loại thống khổ do nghiệp hỏa thiêu đốt này khiến nàng ngã lộn nhào ra khỏi giường và chui vào trong kết giới bảo hộ.

Đi con mẹ nó đi, thà bị hủy dung còn hơn chết trong đau đớn!

Bên ngoài kết giới bảo hộ, ba vị tiên quân cầm kiếm chiến đấu làm cho căn phòng bị lấp đầy bởi ánh sáng bạc, những con Họa Bì đó bị chém xuyên qua cũng sẽ không chết, thân đầu tách ra, cũng có thể xiêu xiêu vẹo vẹo mà đứng lên, khặc khặc cười quái dị rồi lại liều chết tiếp tục tiến lên, nhưng sau mỗi lần như vậy thì sức chiến đấu của chúng sẽ suy yếu.

Nhưng nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó thì cũng tốt rồi, Lãnh Mộ Thi đã sớm biết lũ Họa Bì này chỉ là những con rối nhỏ mà thôi – bọn họ từ sớm đã vào trong miệng đại yêu, khách điếm này cũng bắt đầu méo mó, chỉ chờ khi toàn bộ con rối Họa Bì này bị giết chết hết, bọn họ sẽ bị đại yêu nuốt vào bụng.

Một con Họa Bì bị chém nằm bệt trên mặt đất, dùng nửa cái thân thể đầm đìa máu tươi trườn về phía kết giới nơi Lãnh Mộ Thi và Lãnh Thiên Âm đang đứng, Lãnh Thiên Âm lần đầu tiên trong đời nhìn thấy được cảnh này, sợ tới mức tay chân cứng đờ, co quắp đứng ở trong góc.

Da đầu của Lãnh Mộ Thi cũng tê dại khi nàng nhìn thấy nó, nhưng túi trữ vật quanh thắt lưng của nàng nóng lên, nhắc nhở nàng rằng đã đến lúc thực hiện âm mưu, nàng phải đẩy Lãnh Thiên Âm ra ngoài!

Lãnh Mộ Thi nhìn thấy Họa Bì nhe răng trợn mắt bò lên trên kết giới bảo hộ, nó phẳng lì đến mức chỉ còn lại hai lớp da, không còn nội tạng hay xương, chỉ có máu không ngừng chảy xuống từ eo do bị kiếm chặt đứt, máu chảy đầm đìa nhuộm đỏ cả kết giới bảo hộ.

Lúc này ngoài cửa lại có thêm một đám Họa Bì đi tới, ba vị tiên quân không rảnh để quan tâm các nàng bên này, cảnh tượng này giống như là tận mắt nhìn thấy ác quỷ bò ra từ địa ngục đi tới trước mặt ngươi.

Lãnh Thiên Âm bị dọa đến phát run, nhưng sự giáo dưỡng đã khiến nàng ấy phải bịt chặt miệng lại và không hét lên.

Lãnh Mộ Thi bất chấp không quan tâm đến sự sợ hãi, mắt thấy khi máu của Họa Bì rơi xuống kết giới bảo hộ, kết giới dường như bị ăn mòn và ngày càng nhỏ lại, mà nàng thì phải đẩy Lãnh Thiên Âm ra ngoài ngay lập tức.

Lãnh Mộ Thi nghiến răng nắm lấy vai Lãnh Thiên Âm, nhưng lại nhận thấy cả người nàng ta lạnh toát, rõ ràng là sợ chết khiếp.

Lãnh Thiên Âm vốn dĩ không dám cử động, nhắm mắt không dám nhìn, nhưng khi Lãnh Mộ Thi chạm vào nàng ta, Lãnh Thiên Âm lập tức ôm lấy Lãnh Mộ Thi.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hai tỷ muội ôm nhau, chuyện này đã làm cho Lãnh Mộ Thi thất thần.

“Lúc này ngươi diễn cảnh tỷ muội tình thâm cái rắm ấy!” Lãnh Mộ Thi đẩy Lãnh Thiên Âm ra, nhưng thay vì đẩy nàng ấy ra khỏi kết giới, nàng lại tự mình đi ra ngoài bởi vì hiện tại kết giới đã không đủ chỗ để chứa cả hai người.

“A!” Nàng chạm phải máu của Họa Bì, hai tay lập tức bị ăn mòn đến huyết nhục mơ hồ.

Họa Bì đang nằm trên kết giới thấy nàng lao ra, liền lôi nửa thân người lên, nhảy lên trên người nàng, Lãnh Mộ Thi trực tiếp bị đẩy ngã xuống, khuôn mặt nàng dán trên mặt đất dính đầy máu của Họa Bì.

Xèo xèo-

"Ân..." Lúc này đây nàng còn chưa kịp kêu lên, đã lập tức dùng tay không tóm lấy con Họa Bì đang trên người mình, đôi tay đẫm máu mò vào trong cơ thể nó, kéo đầu nó, hai chân nàng nâng lên kẹp chặt lấy vòng eo nó, xoắn người một cái liền đem một con Họa Bì đang sống sờ sờ kéo đứt đầu.

Tư thế này là tư thế nàng thường thấy trong sách tranh khi đôi nam nữ ân ái, đáng thương cho nàng, lần đầu tiên trong đời chân nàng không phải kẹp lấy vòng eo rắn chắc của nam nhân nàng yêu, mà lại là một cái ác ma xấu xí!

Nàng ngồi dậy ôm lấy khuôn mặt huyết nhục mơ hồ, không biết là đau đớn hay ủy khuất, nước mắt tràn mi chảy ra ngoài.

Tiếng hét chói tai của Lãnh Thiên Âm giống như ma âm, Lãnh Mộ Thi hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta, một nửa khuôn mặt nàng bị máu ăn mòn, trông vô cùng xấu xí như những con Họa Bì ở nơi này.

Khi ba vị tiên quân giết chết tất cả những con Họa Bì này, căn phòng hoàn toàn vặn vẹo, kết giới nơi Lãnh Thiên Âm đứng đã bị ăn mòn gần như hoàn toàn, lúc này tất cả mọi người đều chìm vào bóng đêm vô tận, Lãnh Mộ Thi thề, sau khi nàng sống sót ra ngoài, nàng nhất định phải ân đoạn nghĩa tuyệt với Lãnh Thiên Âm – cái người ngọn nguồn của những tai họa này!

Bọn họ cùng nhau ngã về phía bụng của Họa Bì đại yêu, bên dưới là một mảnh máu đặc sệt, nếu rơi vào sẽ bị ăn mòn đến không còn hài cốt.

Ba vị tiên quân dùng linh lực điều khiển bội kiếm, ngự kiếm ở nơi ẩm ướt mùi tanh dày đặc, trong bóng đêm lại lần nữa dùng linh lực thiết lập kết giới, tránh cho Lãnh Mộ Thi và Lãnh Thiên Âm rơi xuống dưới.

Phía trên kết giới có phù văn u quang lưu động chiếu sáng xung quanh họ, nơi nơi đều là những bức tường nhuốm máu đỏ tươi, mà ở phía dưới cách bọn họ không xa, nghiễm nhiên lại là một vũng máu không ngừng sôi trào.

Lãnh Mộ Thi từ trong kết giới bò dậy, đau như muốn chết đi, nàng nhìn vũng máu bên dưới... Ồ không, đó thực sự là dạ dày của đại yêu, chỉ nhìn thoáng qua nàng đã lập tức kinh hãi.

Nàng chỉ dính một chút máu của con rối Họa Bì, mà đã huyết nhục mơ hồ, nếu là rơi vào đó, khẳng định tới tro cốt cũng sẽ không còn.

Bình Luận (0)
Comment