Nghĩ đến tình tiết sau, hai sư huynh của Tiêu Miễn sẽ vì nàng mà hy sinh ở đây, nàng nhìn vị tiên quân ở bên ngoài kết giới, nhưng khi nhìn lên, nàng lại thấy khuôn mặt của Tiêu Miễn.
Vẻ mặt của Tiêu Miễn khó có thể hình dung, hắn thực sự sợ hãi trước bộ dạng của Lãnh Mộ Thi, hắn nghĩ, nàng khẳng định là đang rất đau, có lẽ nàng phải suy sụp lắm... Nữ hài tử quan tâm đến ngoại hình cỡ nào, ngay cả khi Tiêu Miễn không thể hiểu rõ được, nhưng cũng biết đan dược Trú Nhan của Đông Phương Thảo được yêu thích tới cỡ nào.
Nhưng ngay sau đó, hắn thấy nàng quay mặt về phía hắn làm một cái mặt quỷ.
Tiêu Miễn hất kiếm khỏi lòng bàn chân, linh lực trong tay buông lỏng, nhanh chóng cúi đầu xuống, tĩnh tâm ngưng thần nạp linh lực vào thanh kiếm, quay đầu đi không đành lòng nhìn Lãnh Mộ Thi.
Lãnh Mộ Thi chỉ muốn dọa hắn ta, nhưng nàng đau đến không thể làm mặt quỷ, nàng chỉ nhe răng ra, nhìn Tiêu Miễn như vậy, nàng xác thật thực dọa người...
Ai, phá hủy thế giới này đi.
Nàng nhìn sang hướng khác, nhìn hai vị tiên quân đang hết sức chăm chú chống đỡ kết giới, hồn nhiên không biết rằng mình sẽ chết ở đây, Lãnh Mộ Thi chợt thấy hối hận vì không biết tên của họ.
Lúc này, Lãnh Thiên Âm mới hồi phục lại sau cú sốc, bò về phía Lãnh Mộ Thi.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của nàng, Lãnh Thiên Âm há miệng thở dốc, nước mắt lặng lẽ chảy ra, nàng ta tuy hiện tại đang rất chật vật nhưng khuôn mặt vẫn như cũ, vẫn luôn đẹp đẽ hơn người. Lãnh Thiên Âm đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của Lãnh Mộ Thi, nhưng lại không biết nên chạm vào nơi nào, cả người kịch liệt run rẩy.
Nghiêm túc mà nói, biểu cảm của nàng ta trông giống hệt như khi nhìn thấy thi thể của phụ thân.
Đen đủi!
“Ngươi làm sao vậy?” Lãnh Mộ Thi giơ tay ‘bang’ một cái đánh rớt tay nàng ta đang đặt trên mặt mình: “Ta còn chưa chết đâu, ngươi vội vàng khóc tang như vậy làm gì!
Lãnh Thiên Âm che miệng run rẩy nhìn Lãnh Mộ Thi, nhưng nàng ta không nhìn rõ, nhìn không rõ lắm, nước mắt cứ chảy xuống không ngừng làm nhòe mắt nàng ta.
“Nơi đó có thể đặt chân, chúng ta đến bên đó đi.” Một người sư huynh chỉ vào một khoảng đất trống màu đỏ tươi bên cạnh vũng máu đang trào dâng, cả ba người cùng hợp lực nâng kết giới đi tới bên đó.
Ở trong này linh lực tiêu hao rất nhanh, hơn nữa bọn họ đã không thể khôi phục lại linh lực được nữa, trong tình huống này chắc chắn là đã gặp phải đại yêu, đã rơi vào trong khống chế của đại yêu, nếu không thì linh lực đã có thể khôi phục trở lại.
Trong lòng ba người đều rất hoảng loạn, nhưng không ai để lộ ra ngoài, khi bọn họ đáp xuống bức tường da thịt, ba người nhanh chóng kết thành trận pháp để bảo vệ Lãnh Mộ Thi và Lãnh Thiên Âm đang đứng ở phía sau.
Lãnh Thiên Âm tiếp tục khóc khi nhìn Lãnh Mộ Thi, nhưng Lãnh Mộ Thi đến một cái liếc mắt cũng đều lười nhìn nàng ta, nàng quan sát vũng máu, căn cứ theo cốt truyện, nàng biết trong đó sẽ sớm có con rối Họa Bì chạy ra, khi đó một vị sư huynh sẽ bị chúng kéo vào trong vũng máu đó.
Từ khi bước vào miệng của Họa Bì đại yêu, cục đá pháp tắc nằm trong túi trữ vật của nàng vẫn luôn nóng bỏng.
Theo cốt truyện, nàng hẳn là đi tìm đường chết, ra tay với Lãnh Thiên Âm nhưng lại vô tình phá vỡ kết giới vốn dĩ đã không còn bền vững do thiếu linh lực để duy trì, kéo chân sau mọi người, làm cho hai vị tiên quân chết tại nơi này.
Đối với đệ tử của Thái Sơ Môn, khi nhập môn sẽ được các trưởng lão rút ra một sợi thần hồn và gắn vào sợi dây buộc tóc đặc chế riêng của môn phái, gọi là – trói sinh mạng.
Vô luận cái chết vì nguyên nhân gì, dây buộc tóc cũng sẽ bị đứt, như vậy môn phái sẽ biết bọn họ đang gặp nguy hiểm, đệ tử ở gần chỗ bọn họ gặp nạn nhất sẽ lập tức chạy tới.
Trong cốt truyện, tình cờ có một trưởng lão ở gần đó, khi hai vị sư huynh chết đi, vị trưởng lão đã lập tức chạy đến giết Họa Bì đại yêu, nàng, Lãnh Thiên Âm còn có Tiêu Miễn nhờ vậy mới có thể sống sót.
Những con Họa Bì lần lượt chui ra khỏi vũng máu, kiếm quang bên ngoài kết giới lần nữa sáng lên, ba vị tiên quân lại lần nữa đánh nhau với con rối Họa Bì.
Nhưng lần này, bởi vì có vũng máu cung cấp yêu lực, khi chặt đứt cánh tay, thậm chí là đầu cũng không làm cho bọn chúng chết đi, bọn chúng sẽ rất nhanh khôi phục lại cơ thể, thậm chí những con Họa Bì mất hết cả tứ chi và đầu, khi rơi vào vũng máu sẽ nhanh chóng tái sinh thành những con rối Họa Bì mới.
Càng giết nhiều, những con rối Họa Bì càng ép đến gần, và tất cả mọi người đều sẽ chết ở nơi này!
Cục đá bên eo nàng nóng đến mức như muốn cháy da thịt nàng, Lãnh Mộ Thi nhìn Lãnh Thiên Âm đang khóc mấy lần rồi từ từ đưa tay lên.
Kết giới này không dễ phá vỡ ở bên ngoài, nhưng rất dễ phá vỡ ở bên trong, đặc biệt là khi linh lực của người thiết lập kết giới đang rất suy yếu.
Nhưng khi nàng nhìn thấy hai vị tiên quân đang ra sức chiến đấu để bảo vệ nàng và Lãnh Thiên Âm, ngón tay nàng run rẩy kịch liệt, nàng không thể nào xuống tay được.
Dọc theo đường đi, họ đã chăm sóc nàng và Lãnh Thiên Âm, hai cái người phàm trần này rất tốt, Lãnh Mộ Thi biết rằng họ sẽ chết, vì vậy nàng cố tình không hỏi tên của họ, hoặc thậm chí là không nói chuyện với họ trừ khi cần thiết.
Nhưng nàng lại nhớ rõ ràng hai người này đều là những người rất tốt, một người gương mặt phấn nộn trông trẻ hơn nàng một chút, hoạt bát, đáng yêu lại rất đáng để tin cậy, người còn lại thì trầm ổn mảnh khảnh, thời gian rảnh rỗi đều dùng để tu luyện rất chăm chỉ.
Hai người đang sống sờ sờ như vậy, lại đang rất nổ lực để tồn tại, sao có thể là vai phụ?
Tại sao?!
Cũng giống như nàng, tại sao lại như vậy!
Phá hủy cái thế giới độc ác này đi!
Lãnh Mộ Thi đặt cả hai tay lên kết giới và hét lớn ra bên ngoài: "Cắt đứt mối liên hệ giữa chúng và vũng máu, rồi dùng kiếm vớt chúng ra khỏi vũng máu."
Vừa dứt lời, nàng đột nhiên cảm thấy mình như rơi vào trong vũng máu, toàn thân bỏng rát đến muốn tan chảy, nàng thống khổ ngã vào trong kết giới, co người lại, nghiến răng chịu đựng sự trừng phạt đến từ pháp tắc –Ngươi vì cái gì lại làm như vậy? Hà tất gì?
Pháp tắc hỏi nàng, nhưng Lãnh Mộ Thi không có sức để trả lời, ngay cả khi nàng có thể nói, nàng cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Nhưng nàng cũng muốn hỏi pháp tắc, tại sao?
Tại sao lại để nàng dẫm lên sinh mạng của người khác để sống sót.
Thời gian trừng phạt không kéo dài được bao lâu, Lãnh Mộ Thi chỉ biết nghiến răng chịu đựng, cố sức không để cho mình ngất đi, Lãnh Thiên Âm không biết nàng bị làm sao, vội vàng bước tới đỡ nàng dậy, nhưng Lãnh Mộ Thi đã cuộn người lại thành một quả bóng, nên nàng ta không có cách nào đỡ nàng đứng dậy được.
Lãnh Mộ Thi cuối cùng cũng thở ra được một hơi, thấy cục diện trận chiến bên ngoài có chút xoay chuyển, những con rối Họa Bì bị vớt ra khỏi vũng máu, cắt đứt liên hệ với vũng máu chỉ có thể vặn vẹo gào thét trên mặt đất, không thể đứng dậy được.
Lãnh Mộ Thi lúc này mới mở miệng, yếu ớt đối mặt với cái đồ phá hoại Lãnh Thiên Âm nói: "Tránh xa ta ra, ngươi quỳ trên bụng của ta..."
Lãnh Thiên Âm vội vàng lui về phía sau, bởi vì không biết phải làm sao, nàng ta sợ tới mức phát điên, dùng một chút sức lùi của mình, trực tiếp đập vỡ lớp kết giới bảo vệ giống như mây mù đang run rẩy kia.
"Này..." Lãnh Mộ Thi thấy nàng ta đụng vào kết giới, liền giơ tay lên, xong lại nhận mệnh hạ tay xuống, được rồi, dù sao cốt truyện cho dù thế nào cũng phải trở lại đúng quỹ đạo, nếu nàng không thọc kết giới, thì chỉ có thể là cho Lãnh Thiên Âm đâm nát nó.
Tiếng rít chói tai của Họa Bì lại vang lên trong tai nàng, Lãnh Mộ Thi bị chấn động đến gần như hộc máu, trong lòng nàng chửi má nó, quả nhiên cho dù nàng có cắn răng chịu đựng sự trừng phạt của pháp tắc thì cốt truyện vẫn sẽ luôn đi theo cái hướng chết tiệt đó.
Hai người lộ ra ngoài lập tức thu hút sự chú ý của đám Họa Bì đang vặn vẹo trên mặt đất, chúng bị tách ra khỏi vũng máu cho nên yêu lực của chúng đã không được bổ sung nữa.
Mà Lãnh Mộ Thi và Lãnh Thiên Âm hiện tại chính là nguồn máu tươi mới mẻ, chỉ có máu thịt mới có thể giúp chúng lấy lại sức chiến đấu.
Vì vậy, tất cả những con rối Họa Bì bị ném nằm trên mảnh đất trống đều la hét và trườn về phía hai người họ.
Lãnh Mộ Thi kéo Lãnh Thiên Âm loạng choạng chạy tới lui trong khoảng đất trống nhỏ bé này, mặt đất bê bết máu, trơn trượt, máu còn có tính ăn mòn, nếu các nàng không cẩn thận bị trượt chân, ngã trên mặt đất liền sẽ bị ăn mòn rớt một lớp da thịt.
Ba vị tiên quân có tâm muốn giúp đỡ các nàng, nhưng lại lực bất tòng tâm vì ngày càng có nhiều con rối bò ra từ vũng máu hơn.
"Này! Tiêu Miễn, cho ta vũ khí!"
Lãnh Mộ Thi chỉ biết tên có mình Tiêu Miễn cho nên chỉ đành phải gọi hắn ta.
Nàng không thể xé nó bằng tay không, máu đang ăn mòn, nhưng may mắn thay, các nàng chạy vài vòng, những con rối Họa Bì đang đuổi theo phía sau vụng về té chất chồng lên nhau không ít, trong lúc nhất thời chúng không thể làm tổn thương các nàng.
Tiêu Miễn liếc nhìn Lãnh Mộ Thi, dùng kiếm chặt đứt con Họa Bì trước mặt, sau đó hắn đi ra khỏi vũng máu, lấy ra một thanh kiếm của đệ tử nhập môn, cắm vào người Họa Bì, sau đó liền ném về phía Lãnh Mộ Thi và Lãnh Thiên Âm.
“Ta nói này các ca ca, còn ai có nữa không!” Lãnh Mộ Thi cầm thanh kiếm vừa chém vừa nhìn về phía hai vị tiên quân kêu lên.
Một trong những vị sư huynh cũng bắt chước làm theo, ném ra một thanh kiếm của đệ tử Thái Sơ Môn, Lãnh Mộ Thi và Lãnh Thiên Âm mỗi người bắt đầu chạy, hỗ trợ lẫn nhau, băm những con rối Họa Bì này.
Đúng vậy, là băm đó, các nàng đều là tiểu thư lá ngọc cành vàng, được nuông chiều mà lớn lên, có khi nào dùng kiếm đâu, trong tình huống này không sợ tới mức tay chân rụng rời, nằm bò trên mặt đất như những con rối Họa Bì này là đã rất lợi hại rồi, thế mà các nàng còn không có chém lung tung mà là đâm chính xác vào bọn chúng, băm bọn nó ra.
Lãnh Mộ Thi đoán rằng đây có thể là do vận khí của nữ chính Lãnh Thiên Âm đã may mắn để cho các nàng có thể kháng cự.
Nhưng điều này không có nghĩa là họ sẽ chiến thắng, sẽ sống sót, bởi vì khi họ nghĩ rằng mình đã chiếm thế thượng phong, những con rối Họa Bì đã không còn xuất hiện trong vũng máu nữa, mà vũng máu lại ùng ục phun trào lên, xuất hiện một cái đầu người to bằng một căn phòng.
Sau đó đến nửa người trên và cuối cùng là đôi tay đủ lớn để quét ngang toàn bộ không gian.
Con Họa Bì này có một khuôn mặt cực xinh đẹp, không giống như những con rối Họa Bì lúc trước miệng lệch mắt nghiêng, từ trong vũng máu thò ra nửa thân trên, nhìn về phía mọi người, sau đó ồ hì hì hì cười duyên.
Nó mở miệng nói, tuy giọng nói lớn đến đáng sợ, nhưng giọng điệu lại vô cùng ôn nhu: "Đồ vật nhỏ, các ngươi có sinh khí như vậy, ta thích."
"Như vậy đi, chúng ta chơi một trò chơi..." Vết máu trên mặt Họa Bì đại yêu hoàn toàn biến mất, nó cũng thu nhỏ đi một chút, hóa thành một mỹ nhân cao như tượng phật vàng khổng lồ trong phật điện.
Lãnh Mộ Thi thầm nghĩ cốt truyện lại tới nữa rồi? Đây chính là trò chơi có hai sự lựa chọn mà bọn họ phải trải qua.
Lãnh Mộ Thi đang lẩm bẩm trong lòng thì nghe được Họa Bì đại yêu nói: “Từ xưa nam nữ khi yêu nhau đều nói chuyện ngọt ngào, nhưng không biết khi tai họa ập đến... "
Giọng nói nó đột nhiên đanh lại, chấn động đến mức khiến não Lãnh Mộ Thi ong lên.
"Tình yêu sẽ biến thành một thanh trường kiếm tẩm độc, đâm vào xương thịt người ta đến thối rữa, thương tích đầy mình!"
Giọng nói bén nhọn, có thể đâm thủng màng nhĩ của nó vang vọng khắp không gian, tất cả mọi người đều bịt tai lại.
Khi tiếng thét chói tai của nó kết thúc, Họa Bì đại yêu lại tiếp tục giọng điệu bình thường, rất nhẹ nhàng, ngón tay đảo quanh đám người, chỉ vào Tiêu Miễn: "Ngươi chọn đi, giữa hai nữ nhân này, ngươi muốn ai còn sống? Ngươi chọn xong, ta sẽ để ngươi và nữ nhân đó bình yên vô sự đi ra ngoài.”
Lãnh Mộ Thi muốn mắng người.
Nàng muốn nhảy dựng lên, chỉ vào mũi con Họa Bì đại yêu này mắng nó!
Nhưng là Tiêu Miễn sẽ chọn ai đây, cái này còn phải hỏi sao?