Đây là một câu hỏi chết người, vẻ mặt của Tiêu Miễn thoáng chốc rạn nứt, mím môi không nói.
Nhận thấy Họa Bì đại yêu đang rất nghiêm túc muốn hắn đưa ra lựa chọn, vẻ mặt Tiêu Miễn uy nghiêm chưa từng có, cầm thanh trường kiếm trong tay hơi hơi cúi người về phía trước, thoạt nhìn tư thế giống như ‘Là do ngươi ép lão tử, lão tử sẽ liều chết với ngươi.’
Nhưng không ai ngoài chính bản thân hắn biết, ngay vừa rồi, hắn gần như lập tức muốn quay đầu nhìn Lãnh Mộ Thi đang đứng bên cạnh.
Tiêu Miễn bị suy nghĩ của chính mình làm cho chấn kinh, bàn tay cầm trường kiếm siết chặt đến mức các đốt ngón tay tái nhợt và khẽ run lên.
Hắn không thể không lựa chọn, Họa Bì đại yêu thấy hắn như vậy lập tức cười đến gập cả lưng, với vóc người của nó, giơ tay tát chết bọn họ cũng không thành vấn đề.
Chưa kể bọn họ đã ở trong miệng quỷ, sợ là Họa Bì đại yêu trước mặt có thể chỉ là một con rối đang được điều khiển, giờ phút này bọn họ đang chết dần chết mòn, có thể kéo dài thời gian thêm một chút là đã may mắn lắm rồi.
Lãnh Mộ Thi quay đầu lại nhìn Tiêu Miễn, khuôn mặt Tiêu Miễn đang rất căng thẳng, đôi mày thanh tú cau lại, cầm trường kiếm đối mặt với Họa Bì đại yêu, tràn đầy khí thế và sự hung hãn, một bộ thà chết chứ không chịu khuất phục.
Từ xưa đến nay, các nhân vật chính trong truyện luôn mang vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, cho nên bộ dạng Tiêu Miễn ngay lúc này là rất bình thường, dù có nguy hiểm đến mấy hắn cũng không chết được.
Trời có sập xuống thì cũng sẽ chừa lại một cái hố cho nhân vật chính ngồi, chỗ còn dư ra thì mới tới lượt những người khác.
Những vai phụ như Lãnh Mộ Thi và hai vị sư huynh vô danh kia chỉ có thể bị nghiền cho thịt nát xương tan.
“Tại sao không nói?” Họa Bì đại yêu có chút không kiên nhẫn: “Ngươi không chọn ư?”
Được rồi, nhân vật chính thà chết chứ không chịu khuất phục, ta thua!
Lãnh Mộ Thi thấy Tiêu Miễn vận sức chờ phát động, nàng nghiến răng nói: "Tại sao lại để cho hắn chọn? Thật không công bằng!"
Tiêu Miễn quay đầu lại nhìn nàng, Lãnh Mộ Thi vẫy tay với Họa Bì đại yêu, làm cho nó chú ý mình: "Tỷ tỷ xinh đẹp, nhìn ta, ngươi nhìn bộ dáng ta này, ngươi xếp ta chung chỗ với thứ muội xinh đẹp như thế, bất kể là cho ai tới chọn, bọn họ cũng sẽ không chọn ta, cái này thật không công bằng."
Họa Bì đại yêu thật sự bị Lãnh Mộ Thi hấp dẫn, nó do dự một chút, sau đó lại “Ồ” lên một tiếng: "Nhưng trên người ngươi có mùi của hắn, mùi này là đến từ trên người hắn ta. Ngoại trừ việc nam nữ giao hợp, thì còn có chuyện nào có thể khiến cho trên người ngươi nồng nặc mùi vị của hắn như vậy? Cái này chỉ có thể nói là ngươi và hắn đã sớm có một chân với nhau, như vậy mà nói, chuyện này đối với muội muội ngươi cũng không công bằng, các ngươi huề nhau.”
Khi lời nói đó rơi xuống, mọi người đồng thời há hốc mồm. Hai vị sư huynh kinh ngạc nhìn Lãnh Mộ Thi và Tiêu Miễn, Lãnh Thiên Âm che miệng thở hổn hển, khoa trương “Nấc” một tiếng.
Lỗ tai Tiêu Miễn so với vũng máu còn đỏ hơn, Lãnh Mộ Thi chậm rãi quay đầu lại nhìn hắn, run rẩy môi nói: "Tối hôm qua không phải ngươi đã nói sẽ không nhét vào trong ư! Ngươi xem đi!"
"Ta không có! Ta, ta, làm sao ta có thể... " Mặt Tiêu Miễn đỏ bừng phản bác, nhanh chóng nhìn hai vị sư huynh cầu cứu, vội giải thích: "Các vị sư huynh có thể nhìn ra được, nguyên dương của ta...” Hắn đem câu kế tiếp nuốt ngược trở lại, trong tầm mắt khiếp sợ của mọi người, hắn tức tới mức muốn hộc máu, rút kiếm ra chỉ thẳng về phía đại yêu: "Đừng dùng tà thuyết đi mê hoặc người khác! Hai vị sư huynh, chúng ta hãy cùng nhau hợp lực giết chết con đại yêu này, chớ nói nhảm với nó!”
Mặc dù rất tức giận, nhưng hắn biết Lãnh Mộ Thi là đang nói nhảm để kéo dài thời gian, cho nên cũng không trách được nàng.
Nhưng hắn quá xấu hổ để nói ra những gì đã xảy ra đêm qua, chỗ vách đá nơi hắn giải quyết nỗi buồn, không ngờ Lãnh Mộ Thi lại một hai phải từ nơi đó nhảy xuống, lại còn túm hắn nhảy theo, lăn một vòng trên mặt đất... Nhưng hắn rõ ràng đã thi triển thuật thanh khiết rất nhiều lần, làm sao mà đại yêu có thể phát giác được? Chẳng lẽ Họa Bì này là một con cẩu yêu?
Hai vị sư huynh nghe xong cũng không chần chờ nữa, nâng thanh kiếm lên, muốn làm theo những gì Tiêu Miễn, liều chết đi ra ngoài.
Nhưng Lãnh Mộ Thi biết Họa Bì đại yêu này có nguyệt trọng tu vi, trong khi Tiêu Miễn và hai vị sư huynh chỉ là tinh trọng tu vi, bọn họ hoàn toàn không có phần thắng, họ chỉ có thể chịu chết.
Đến thời điểm này, cốt truyện đã rối tung lên, thay vì ngồi yên chờ chết, tốt hơn hết là nên đấu tranh thêm một chút, Lãnh Mộ Thi lại nói:
"Tỷ tỷ xinh đẹp, thực ra ngươi đã đánh giá quá cao nam nhân rồi, ta cùng với hắn quả thực có xuân tiêu một khắc, nhưng hôm nay dung mạo của ta đã bị hủy hoàn toàn, hắn sẽ không chọn ta, mà ngày hôm qua, ta đã nhìn thấy hắn và muội muội ta mắt qua mày lại, nùng tình mật ý, ta nghĩ hắn là đang muốn hưởng phúc của mọi người.”
Tiêu Miễn đang chuẩn bị phi thân lên kiếm, lại đột ngột nhìn về phía Lãnh Mộ Thi, nàng cũng nhanh chóng nháy mắt với hắn ta.
Tiêu Miễn chưa bao giờ có hai ngày đặc sắc tuyệt luân như vậy trong đời, Lãnh Mộ Thi nhìn thấy Họa Bì đại yêu đang do dự, nhưng lại không có ý định trực tiếp nuốt chửng bọn họ, Lãnh Mộ Thi tiếp tục nghiến răng nói: "Ngay cả khi dung mạo ta không bị hủy, hắn cũng sẽ không chọn ta, ta đã thổ lộ với hắn mấy lần, nhưng thứ hắn muốn chỉ là thân thể ta chứ không hứa hẹn sẽ lấy ta, hắn chỉ là nhất thời u mê sắc dục, người hắn thích vẫn luôn là muội muội ta...”
Theo như lời nàng nói nãy giờ Tiêu Miễn từ một tên cặn bã xách quần lên liền không nhận người biến thành một tên khốn kiếp u mê sắc dục muốn ngồi không hưởng phúc của mọi người...
Nỗi lòng Tiêu Miễn nãy giờ phập phồng lên xuống, không thể hình dung được trong một câu, nếu không phải Lãnh Mộ Thi vẫn luôn nháy mắt với hắn ta, hắn quả thực muốn bay tới chém nàng.
Lúc này Lãnh Mộ Thi lại nói: "Tỷ tỷ xinh đẹp hiện tại muốn hắn chọn, ta chỉ là miếng mồi râu ria, tự nhiên sẽ không có sức hấp dẫn, cho nên ta cảm thấy như vậy là không công bằng."
Họa Bì đại yêu chớp chớp mắt “Hừ" một tiếng, ngay lúc mọi người nghĩ nó sắp bùng nổ, nó chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Nam nhân như vậy thật sự không đủ tư cách để được lựa chọn, bây giờ ta sẽ giết hắn báo thù cho ngươi!"
Cánh tay khổng lồ của Họa Bì đánh tới, nó muốn đập Tiêu Miễn người đang sống sờ sờ cho tới chết.
Nàng vội vàng hét lên: "Không!" Lãnh Mộ Thi chạy tới đứng trước mặt Tiêu Miễn bảo hộ hắn.
Tiêu Miễn: "..."
Lãnh Thiên Âm đã hoàn toàn choáng váng.
Hai vị sư huynh đang cầm kiếm, không biết nên tiến hay lui.
Cánh tay của Họa Bì đại yêu dừng trước đầu nhỏ của nàng: "Tại sao, tại sao ngươi lại che chở cho hắn?!"
Lãnh Mộ Thi thực sự không biết phải làm thế nào, mắt thấy cục diện trước mắt không thể cứu vớt được nữa, đã sắp sụp đổ, suy nghĩ của nàng quay cuồng và trong tích tắc, có vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu nàng... Nàng cố gắng nhớ lại tất cả các câu chuyện mà nàng đã đọc qua.
Ngẫu nhiên tìm kiếm được điều khá ấn tượng, nàng nói: "Ta có chút lời muốn nói với tỷ tỷ xinh đẹp, chỉ muốn nói với một mình tỷ tỷ!”
Hành động của Họa Bì đại yêu thực ngoài ý muốn của mọi người, trừ bỏ có đôi khi phát ra âm thanh bén nhọn, nhưng khi nói chuyện với nàng lại dùng giọng điệu vô cùng ôn hòa lại còn rất kiên nhẫn, cứ như thế đáp ứng yêu cầu vô lí của Lãnh Mộ Thi.
Mọi người kinh hoàng nhìn Họa Bì nhấc cổ Lãnh Mộ Thi lên, kéo nàng lên vai và để nàng thì thầm vào tai nó.
Những người bên dưới không biết Lãnh Mộ Thi đang làm cái quái gì, nhưng họ cũng hiểu rằng đây là đang kéo dài thời gian, dù có dũng cảm không sợ chết thì con Họa Bì này cũng không phải thứ mà bọn họ có thể địch nổi.
Mặc dù không biết phương pháp và mục đích của Lãnh Mộ Thi là gì, nhưng vừa rồi nàng thế nhưng lại biết chuyện phải cắt đứt mối liên hệ giữa những con rối Họa Bì với vũng máu, lại còn nói cho bọn họ biết phải vất những con rối Họa Bì ra khỏi vũng máu, điều này cho thấy rằng nàng ít nhất biết điều này tốt hơn họ.
Vì vậy huynh đệ ba người nhìn nhau trong chốc lát, cùng truyền âm trao đổi, tạm thời bất động, nếu đại yêu kia làm tổn thương Lãnh Mộ Thi, bọn họ sẽ lập tức xung phong liều chết đi lên, đánh cho ngươi chết ta sống.
Họ thực sự đã đánh giá quá cao Lãnh Mộ Thi, nàng biết cái rắm ấy, nàng chỉ là biết một chút về diễn biến của cốt truyện, nhưng bây giờ cốt truyện đã sụp đổ đến mức mẫu thân nàng cũng nhận không ra, cho dù thường ngày nàng cùng đám hồ bằng cẩu hữu nơi nơi chung chạ, miệng lưỡi ba tấc không xương, nhưng hiện tại lại không biết nói gì, đành phải không có trâu liền bắt chó đi cày thay vậy!
Nàng thực sự không muốn dẫm lên sinh mạng của người khác để sống sót, vì vậy nàng đã chần chừ, không hành động theo cốt truyện hại chết hai vị tiên quân. Và điều này đã dẫn đến sự thật rằng tất cả mọi người có thể sẽ bị giết chết tại nơi này, liệu nhân vật chính có thực sự có định luật bất tử? Nàng không dám đánh cược.
Nàng chỉ có thể làm hết sức mình để lừa con đại yêu này đưa từng người một đi ra ngoài.
Nàng nhớ tới tình tiết trong một cuốn truyện, nữ chính của cuốn truyện đó là một vu cổ thuật.
Vì vậy nàng thì thầm với đại yêu bằng một giọng cực kỳ nham hiểm: "Ngươi thả vị lang quân phụ lòng ta cùng với muội muội của ta ra ngoài đi, dù sao chúng cũng không sống được lâu.”
Bên trong cốt truyện không có giới thiệu bối cảnh của Họa Bì đại yêu, nhưng Lãnh Mộ Thi căn cứ vào trò chơi mà nó đưa ra, cùng với lúc sau nàng bịa đặt Tiêu Miễn là một tên cặn bã, dựa vào phản ứng của nó, nàng đoán được nó rất câm hận những nam nhân phụ bạc.
Có lẽ nó là một nữ nhân đã từng bị tổn thương bởi tình yêu, vì thế giới này cũng là một quyển truyện tình yêu, nên hầu hết cốt truyện đều sẽ viết như vậy.
Lãnh Mộ Thi nói: "Ta đã hạ độc tên nam nhân nhẫn tâm đó rồi, chỉ cần hắn ta dám dây dưa với muội muội ta, hai người họ sẽ từ từ thối rữa, bốc mùi mà chết, cho bọn họ cái chết như vậy thật sự quá dễ chịu rồi.”
Đại yêu tức khắc bừng tỉnh đại ngộ, nó chợt nhận ra rằng mình không hiểu gì về vu cổ thuật cả, nhưng nó cũng đã từng nhờ người hỏi thăm qua để giữ lấy tình lang, và đúng là hầu hết các vu cổ đều cho những cái chết cực kỳ khó coi.
“Nếu ngươi thả hắn và muội muội ta ra, bọn họ mới có thể chết thảm hại hơn.” Lãnh Mộ Thi thật sự là bội phục bản thân mình đến chết, nàng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đôi mắt to của Họa Bì, thật đúng là xấu xí và độc ác... không có chút nào giống như là đang diễn cả.
Nhưng trong lòng Lãnh Mộ Thi cũng không rõ, dù sao đại yêu này cũng không ngu ngốc, vì thế nàng đề phòng nhìn vẻ mặt của nó, nói thật là mặt nó quá lớn, nhìn không ra biểu cảm gì, chỉ cảm thấy kinh hãi mà thôi.
Ngoài dự đoán mọi người chính là bộ não của Họa Bì đại yêu này có lẽ đã bị máu ăn mòn mất rồi, trông nó thực sự không được thông minh cho lắm, thế nhưng lại tin lời của Lãnh Mộ Thi, một lát sau đem nàng thả trở lại trên mảnh đất trống, chỉ vào Tiêu Miễn và Lãnh Thiên Âm nói: "Ta có thể thả hai người này ra, nhưng những người còn lại..."
Ngón tay nó chỉ vào hai vị sư huynh của Tiêu Miễn.
“Aiii!” Lãnh Mộ Thi vội vàng lên tiếng ngăn trở.
Họa Bì đại yêu lại nghiêng đầu nhìn nàng: “Ngươi đừng nói với ta là hai người này ngươi cũng thích, cũng hạ cổ đi?”
Lãnh Mộ Thi nhanh chóng lắc đầu, lần thứ hai suy nghĩ điên cuồng chuyển động.
"Hai người này..." Nàng nghẹn một hồi lâu, sau đó một tia sáng lóe lên, “Bang” vỗ tay một cái, nói bừa: "Bọn họ là một đôi!"