Phim Giả Tình Thật

Chương 58

Tô Cách bừng tỉnh, Trần Mục Dương đang thực sự đứng trước mặt.

“Anh… anh đã trở lại?” Tô Cách khó tin nhìn anh, định giơ tay chạm vào mặt anh, nhưng lại thấy kim truyền đang cắm bên trên.

Trần Mục Dương bắt lấy tay cậu: “Anh mới đi có ít lâu, sao em đã tự biến mình thành thế này?”

Tô Cách tham lam nhìn anh, cười miễn cu0ng: “Nên mới bảo em không thể xa anh. Không có anh ở bên thì em không thể tự chăm sóc mình.”

Nếu là Tô Cách của trước đây thì sẽ chẳng bao giờ dám nói mấy lời như vậy, nhưng bây giờ cậu rất sợ anh biến mất lần nữa, nên dùng hết mọi cách, mọi lời ngon tiếng ngọt để giữ người.

Trần Mục Dương mỉm cười, ngón tay chọc nhẹ vào trán cậu: “Bị u đầu nên nói hay nhỉ, xem ra cũng phải cảm ơn tai nạn đây.”

Tô Cách yếu ớt cười: “Trần Mục Dương, nếu đây là giấc mơ đẹp thì em không muốn tỉnh lại, vì anh vẫn sẽ ở bên như lúc này.”

Má đột nhiên bị véo đau đến trừng mắt, chỉ thấy Trần Mục Dương đang dùng biểu cảm trêu chọc, tay ra sức, không nghi ngờ gì nữa, anh đang véo má cậu.

“Anh làm gì thế?” Tô Cách cau mày, cậu là người bệnh mà một chút cũng không thương xót.

“Đau không?”

“Hỏi thừa!” Sao cậu lại thấy anh có chút ngốc nhỉ.

“Vậy em còn nghĩ là mơ à?” Trong giọng anh có tiếng cười.

Tô Cách bấy giờ mới tỉnh ngộ, đúng thế, mình bị đau chứng tỏ không phải mơ, cho nên anh thực sự đã về rồi?

Tô Cách kinh ngạc bật dậy, đầu lập tức đau như búa bổ, cuối cùng bất lực ngã lại vào nệm.

“Bác sĩ nói em bị chấn động não nhẹ, cẩn thận một chút.” Trần Mục Dương đứng dậy kiểm tra vết thương.

“Chấn động não?” Danh từ như thể chỉ nghe được trong truyền thuyết, chẳng lẽ sẽ mất trí nhớ hay bị mù ư? Nhưng mà cậu đâu có làm sao đâu.

“Em chơi game show kiểu gì mà trèo tường rồi ngã vậy?” Trần Mục Dương hỏi.

Tô Cách hoảng hồn nhớ ra lý do bị ngã, hình như có người kéo chân nên tay không chịu được lực mới bị rơi đầu đập xuống đất.

Đúng lúc này Trần Mĩ Linh mở cửa đi vào, thấy Tô Cách đã tỉnh liền vỗ vai cậu nói: “Đứa nhóc này cuối cùng cũng chịu tỉn. Mục Dương mãi mới về, nhóc lại lại hôn mê bất tỉnh, hai đứa đúng là biết mua việc cho người khác mà.”

Lời tuy hơi khó nghe, nhưng Tô Cách biết đối phương đang quan tâm mình.

Cậu cười hối lỗi: “Xin lỗi, là do bản thân cháu không cẩn thận.”

“Đừng có mà giấu, cô biết hết rồi.” Trần Mĩ Linh liếc mắt nhìn cậu: “Có camera quay được cảnh nhóc bị ngã, có người cố ý kéo chân nhóc.”

“Phần còn lại của show sao rồi ạ?” Trọng tâm chú ý của Tô Cách và Trần Mĩ Linh hoàn toàn khác nhau.

Cô nản luôn: “Đây là hỏi ai kéo nhóc đó!” Nhưng cô vẫn trả lời câu hỏi: “Thì bên đó họ mời người khác thay thế, nhưng cũng xin lỗi vì không đảm bảo an toàn.”

“Hừ, nhiều người như thế mà vẫn để nhóc bị kéo, mắt mọc ở m0ng à.” Cô ngạo kiều nói: “Nói, rốt cuộc là đứa nào hại nhóc? Camera chỉ thấy một bản tay, lúc ấy khá loạn nên không ai thấy thủ phạm.”

Tô Cách nghĩ ngợi, bản thân cũng không rõ ràng, có lẽ là cậu ta mà có khi lại chẳng phải. Nếu không có chứng cứ xác thực thì làm sao có thể vu khống người ta.

Trần Mĩ Linh nhìn vẻ mặt mờ mịt của cậu, giống như không nói được, hiểu cậu cũng không chắc chắn chủ mưu là người nào.

Cô thở dài: “Thôi bỏ qua đi, chuyện này cô sẽ điều tra. Giờ cứ nghỉ ngơi trước đã, về sau cố thông minh hơn, bị hại trước chốn đông người mà một chút tự vệ cũng không có.”

Tô Cách gật đầu, nhìn cô rời đi.

Trần Mục Dương tiếp tục ngồi xuống ghế, mặt không đổi sắc nhìn cậu, mà cậu thì đang ngây người.

“Thời gian qua anh đã ở đâu vậy?” Cậu hỏi.

“Anh có chút chuyện.” Hiển nhiên anh không muốn nhiều lời: “Xin lỗi vì khiến em lo lắng. Về sau sẽ không rời xa em nữa.”

Đây là lời ngọt ngào nhất của anh.

Hóa ra “anh sẽ không rời xa em” khiến người ta rung động hơn cả “anh thích em”.

Trong nháy mắt những sự đau khổ, bực bội, buồn phiền mà Trần Mục Dương mang đến đều trôi đi sạch sẽ, cậu cũng sẽ không truy hỏi rốt cuộc anh đã đi đâu, làm gì. Quan trọng không phải quá khứ, mà là hiện tại và tương lai, phải không?

Mà anh đã hứa sẽ không rời xa cậu, vậy là đủ rồi.

Bên chương trình hay tin Tô Cách đang hồi phục nên cho người mang hoa đến thăm. Tô Cách cảm ơn, nhận hoa, đã bắt đầu có chút mô phạm ngôi sao, tiến lùi thích hợp, chậm rãi ứng xử.

Fans biết idol phải nhập viện, cũng biết bệnh viện nào nên họp nhau tới thăm, mad bị trợ lý ngăn bên ngoài.

Không chịu nổi sự phiền nhiễu nên cậu chỉ muốn mau chóng xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng.

Trần Mĩ Linh chiều theo, Trần Mục Dương tận dụng nửa đêm đưa cậu về nhà mình.

“Thật ra anh có thể đưa em về ký túc xá mà, chỗ anh bao nhiêu paparazzi.” Tô Cách lo lắng.

“Em ở một mình lỡ ngất xỉu thì thế nào? Em bị thương ở đầu, đã ngu rồi giờ còn ngu hơn, anh phải làm sao.” Trần Mục Dương trêu chọc.

Tô Cách bực bội véo tay anh.

Không ngờ hai người bị chụp lại cảnh về nhà.

Ngay ngày hôm sau các mặt báo liền giật tít: “Ngôi sao mới nổi Tô Cách xuất viện, người đón là Trần Mục Dương, nam nam yêu nhau?! Hay tình bạn cao cả?!”

Ảnh mờ tịt, mà nhìn ở góc độ này thì cũng chỉ là anh cẩn thận đỡ cậu.

Nhưng lời văn của vị phóng viên kia khiến người ta không tin hai người trong sáng.

Tin tức lan truyền với tốc độ chóng mặt với mọi loại bài báo, tất cả đều là phỏng đoán về mối quan hệ này.

Có trang web đã bắt đầu lên bài về tình sử của Tô Cách cùng Trần Mục Dương, Hàn Vũ và Lục Phàm, còn có Chu Chỉ Huyên, Trương Tiêu Nhiên. Phàm cứ là người có liên quan đến Tô Cách và Trần Mục Dương thì đều bị liệt vào danh sách, chỉ dựa vào mấy tấm ảnh mà viết được ra một tiểu thuyết yêu hận rối rắm.

Thật sự mỗi vị phóng viên lại là một vị đại biên tập vĩ đại, viết được một quyển tiểu thuyết hai mấy ba mươi vạn từ, đọc thấy đều có lí.

Tô Cách nằm trên giường, dùng Ipad lên mạng, bây giờ trên Weibo, Baidu đều tràn ngập tin về cậu và Trần Mục Dương.

Trước đó là cậu nhập viện… Còn giờ thì hai người bay đầy trời, thật sự như muốn cho cả thế giới biết.

Đang trong lúc rối rắm thì chuông điện thoại vang lên, là mẹ.

Cậu nhe răng trợn mắt bấm nút nghe, mà giọng bà Tô nghe không ổn lắm: “Alo? Tiểu Cách? Con đang ở đâu vậy?”

“Con đang ở nhà, có chuyện gì ạ?” Cậu không hiểu ý của bà.

“Không có gì…” Bà do dự một chút: “Mẹ đọc báo thấy con bị thương, không biết có nặng hay không, hay là mẹ lên một tháng chăm con nhé.”

“Không cần đâu ạ, con xuất viện hai ngày, đã khỏe lắm rồi, mẹ không cần nhọc công đâu.” Cậu từ chối ý tốt.

Bà Tô thấy cớ này không dùng được, lại suy tư hỏi: “Tiểu Cách… Con đang yêu à?”

Tô Cách lòng chợt nặng xuống, quả nhiên bà đã đọc tin tức.

Trước đây cũng có tin đồn nhưng cũng chỉ là để quảng bá phim, có khi là do fan yy, sôi động được bao nhiêu chứ.

Nhưng lần này có ảnh chụp rõ ràng, hành động của hai người rất ái muội, mà bây giờ độ nổi tiếng của anh và cậu đang đi lên, độ chú ý cao, đương nhiên cũng có sức ảnh hưởng.

Tô Cách bình tĩnh, chuyện này chưa đến lúc nói với bố mẹ.

“Mẹ, con có yêu đương gì đâu. Bây giờ bận rộn lắm, ngày nào cũng có lịch trình, còn phải đi học, thời gian đâu ra mà yêu ạ.” Cậu giả bộ thoải mái đáp.

Bà Tô thoáng thả lỏng, bời vì bà biết Tô Cách sẽ không nói dối, nếu cậu bảo không phải thì sẽ là thế.

Dặn con trai thêm vài câu mới yên tâm cúp điện thoại.

Nhưng hình như bà đã quên, nếu đã yêu thì nói dối được chuyện nào thì sẽ bớt chuyện, trời sinh sẽ biết không cần phải học.

Cậu thành công qua mắt mẹ, nhưng vẫn không thả lỏng được, chuyện của cậu với Trần Mục Dương quá là ồn ào rồi, nên không khác nào một sự đả kích, gièm pha lớn.

Trong mắt đại chúng, đồng tính luyến ái chẳng khác mấy kẻ nghiện thuốc phiện, chơi gái, cờ bạc, đều khiến người ta ghê tởm, phỉ nhổ, ghét bỏ.

Trần Mục Dương nhìn ra sự sầu lo của cậu, nói: “Thời gian này anh sẽ không nhận thêm kịch bản, em cũng phải nghĩ ngơi thật tốt. Hay anh đưa em ra nước ngoài tìm nơi yên tĩnh?”

Đây là Trần Mục Dương lo cho Tô Cách, nếu là trước đây cậu sẽ vui vẻ đồng ý. Nhưng bây giờ cậu đã cứng cỏi hơn, liền từ chối đề nghị của anh.

“Không cần đâu, chúng ta đâu thể trốn mãi, Lậu Phong đang xử lý, nếu đột nhiên biến mất, không phải là thừa nhận, chột dạ ư?”

“Ý của em chúng ta không phải là loại quan hệ kia?” Trần Mục Dương nheo mắt.

“Không phải.” Tô Cách thấy sắc mặt anh không tốt liền vội giải thích: “Nếu chúng ta công khai thì sẽ không ổn chút nào. Nhân khí của anh đang cao, làm vậy sẽ mất rất nhiều fans. Huống chi loại quan hệ này khó được đại chúng công nhận, nếu bị nhiều người biết thì cũng rất rắc rối, phải không?”

Đúng vậy, nếu vì paparazzi mà công khai mối quan hệ thì cũng không phải giải pháp thông minh, sẽ có người nghĩ hai người cố tính làm vậy.

Trần Mục Dương im lặng một chút rồi nói: “Được, không đi cũng được, im lặng cũng được, nhưng bây giờ em phải uống hết bát thuốc này cho anh.”

Một bát thuốc không biết từ đâu nhảy ra, Tô Cách hơi shock, nhíu chặt mày trốn sang một bên: “Không cần! Giữ im lặng đâu có liên quan đến cái này?!”

Trần mục Dương cầm bát thuốc trước mặt Tô Cách: “Có cũng được, không cũng chẳng sao, đừng nói nhảm nữa, mau uống thuốc.”

Tô Cách bị anh túm đầu, đổ ùng ục vào miệng, đắng ngắt, Trần Mục Dương chẳng có tí dịu dàng với người bệnh. Nhưng thực tế là hai ngày nay đối phương rất dịu dàng săn sóc, làm Tô Cách càng căng thẳng, thường xuyên đưa ra mấy yêu cầu vô lý, anh vẫn làm theo.

Cho nên Tô Cách đang vẫy đuôi tưng bừng, Trần Mục Dương cũng sớm nhận ra, nên giờ anh đang ra đòn cảnh cáo để cậu tỉnh ra đây.

Thuộc tính của cả hai Trần Mục Dương hiểu vô cùng rõ.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment